Trên bàn ăn, Ngưu Hữu Đạo chậm rãi dùng bữa, đợi sau khi hai người ăn xong, Ngưu Hữu Đạo lên tiếng: "Các người ra ngoài trông coi trước."

"Vâng!" Hai người lĩnh mệnh ra ngoài.

Ngưu Hữu Đạo trước bàn ăn nhìn chằm chằm cửa, cũng chậm rãi buông đũa xuống, vươn tay nắm lấy nắp hộp cơm ở trên bàn con bên cạnh mà trước đó khi mở hộp cơm hắn thuận tay móc ngược.

Rút được một cuộn từ đồ vật, thu vào trong tay áo, sau đó dọn dẹp bàn một chút, thu dọn hộp cơm, xách đến cửa, giao cho Tần Quan đưa đi, đồng thời dặn dò hai người: "Các ngươi ở bên ngoài trông coi, đừng quấy rầy ta, có người đến lập tức nhắc nhở.

"Vâng!" Hai người đáp lại, cho dù không biết hắn muốn làm gì, vẫn là làm theo.

Ngưu Hữu Đạo đóng cửa sổ đi đến bên cạnh giường, vung tay áo quét qua mặt giường, đồ trong tay áo mở ra trên giường, một phần bản đồ Thánh cảnh, còn có tình hình các bộ mà hắn cần, ngồi xếp bằng trên giường chậm rãi xem xét.

Ngày cuối cùng, có một số người không tránh khỏi đến làm phiền hắn, vào thời khắc đang xem đến nhập thần, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa "Tùng tùng", ngoài cửa vang lên tiếng của Tần Quan: "Trưởng lão, đám người Phù Hoa trưởng lão cầu kiến."

"Cửa mới này xem ra thật chướng mắt." Bên ngoài có tiếng vui cười hớn hở của Hồng Cái Thiên.

Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng đem đồ gập lại sơ sài, nghiêng người nhét vào trong chăn trên giường, sau khi ngồi xếp bằng xong thản nhiên đáp lại một tiếng: "Mời."

Lách cách cửa mở ra, một hồi tiếng bước chân truyền đến, ngoại trừ mấy người Phù Hoa hay qua lại với bên này cũng không còn ai khác.

Mấy người vào bên trong nhìn xem, phát hiện Ngưu Hữu Đạo vậy mà lại đang trong trạng thái trên giường khoanh chân ngồi tĩnh tọa, Phù Hoa lập tức hỏi: "Lão đệ, ngươi đã chọn đi đến bộ nào chưa?"

Ngưu Hữu Đạo đặt chân xuống đất, đứng dậy lắc đầu nói: "Vẫn chưa."

Phù Hoa ngạc nhiên nói: "Vậy ngươi còn có tâm tình tĩnh tọa tu luyện? Hôm nay chính là ngày cuối rồi."

Ngưu Hữu Đạo: "Thả lỏng người một chút, xử lý manh mối lại từ đầu một lần nữa cũng không có gì không tốt, các ngươi lựa xong chưa?"

Mấy người hoặc chắp tay, hoặc khoanh tay, hoặc hai tay chống nạnh, từng người một bất lực lắc đầu, Toàn Thái Phong nói: "Lựa như thế nào? Không rõ tình hình, đối với việc nội bộ của Phiêu Miễu các chúng ta gần như chẳng biết gì, căn bản không biết đi đâu mới thích hợp, chọn trái sợ là gặp phiền phức, chọn phải e gặp phiền phức, quả thật là do dự."

Nói rồi chỉ chỉ đám người, rồi lại chỉ Ngưu Hữu Đạo: "Chúng ta thường ra chuyển, hoặc thương lượng, hoặc hỏi thăm tình hình người khác, ngược lại là ngươi, giống như tiểu thư khuê các, trốn trong phòng gần như không ra cửa, coi dáng vẻ của ngươi, bình tĩnh vô cùng, có phải là có ý nghĩ gì?"

Hồng Cái Thiên "Đúng vậy, lão đệ, có cách nghĩ gì hay lập tức nói cho mọi người hay a!"

Có thể thường xuyên chạy đến ngồi lê đôi mách, còn có thể thường xuyên chạy đến hỏi ý kiến của Ngưu Hữu Đạo, trến thực tế cũng là sự công nhận đối với năng lực của Ngưu Hữu Đạo.

Rất nhiều việc thay đổi một cách vô ý thức, từng sự việc xảy ra, uy danh trong lòng mọi người cũng được tích lũy từng chút một.

Ngưu Hữu Đạo gặp khó khăn vẫn luôn có thể vượt qua được, lần này mọi người không khỏi ôm một tia mong đợi đối với hắn.

Lần này Ngưu Hữu Đạo không vội từ chố, sau một hồi trầm mặc mới từ tốn nói: "Ý nghĩ ta ngược lại có một điểm."

Mọi người lập tức lộ ra vẻ mong chờ, Lãng Kinh Không nói: "Xin rửa tai lắng nghe."

Ngưu Hữu Đạo trầm ngâm nói: "Cá nhân ta nghĩ như thế này, mọi người tuy rằng đều muốn né tránh phiền phức, nhưng mọi người đều biết, chỗ tốt mọi người không thể nào tụ tập chung được, nếu thật sự tụ tập rồi, nhất định sẽ bị Phiêu Miễu các điều chỉnh phân tán."

Toàn Thái Phong thở dài: "Đúng là như vậy. Dưới tình hình không chắc chắn, ta đoán là mọi người đều muốn đến Thiên Hạ tiền trang, mục của tiền trang kia bị người của Cửu Thánh cùng nhau giám sát, trên mục có lẽ rất khó động tay động chân, lại không can dự vào việc đánh đánh giết giết, tương đối mà nói thì đỡ phiền phức hơn, thật lòng mà nói nếu như đều lựa chọn đi tiền trang, không phải là tụ tập rồi sao, không bị Phiêu Miễu các điều chỉnh lại từ đầu mới là lạ."

Ngưu Hữu Đạo gật đầu: "Chỗ tốt mọi người đều muốn đi, tập trung đi thì lại không được, lựa chọn chỗ thì lại sợ rước lấy phiền phức. Điều ta muốn nhắc nhở chính là, thế cục đã rõ ràng, tình hình chúng ta đều biết, chín vị thánh tôn chính là muốn ép chúng ta đấu cùng Phiêu Miễu các. Nếu đã như vậy, nếu như hậu quả việc mọi người lựa chọn và không lựa chọn đều giống nhau, không bằng bàn bạc xong rút thăm là được rồi."

"Rút thăm?" Có vài người đồng thanh, Phù Hoa chần chừ nói: "Rút như thế nào?"

Ngưu Hữu Đạo: " Căn cứ vào phạm vi phương hướng mà Phiêu Miễu các cho, tính số người các nhà để làm thăm, để các phái rút thăm, rút được nơi nào thì đi nơi đó, để người tản đi các bộ, nơi đến bất luận là tốt hay xấu, phó thác cho trời."

Toàn Thái Phong: "Ý của ngươi là liên kết các tất cả mọi người của các phái lại cùng nhau rút thăm?"

Ngưu Hữu Đạo: "Không làm như vậy có thể tản mọi người ra hay sao?"

Hồng Cái Thiên ha ha nói: "Làm như vậy, bọn họ có thể đồng ý hay sao?"

Ngưu Hữu Đạo: "Đây không phải việc đồng ý hay không đồng ý, cần phải thương lượng cùng bọn họ. Các phái nhà nào đơn đả độc đấu có thể thắng được Phiêu Miễu các? Mọi người cần phải liên kết lại với nhau, sau khi phân tán đến các bộ, bình thường phải giữ liên lạc, gặp phải vấn để thuận thiện cho mọi người phối hợp với nhau. Như vậy, mọi người có thể có khả năng cao kịp thời nắm được tình hình của các bộ, dễ dàng hành sự và chuẩn bị đối phó, có lẽ có thể tăng thêm một ít cơ hội sống sót cho mọi người. Đây cũng là phương án chuẩn bị duy nhất chúng ta có thể làm trước mắt, bằng không mỗi người tự lựa chọn nhất định sẽ xảy ra tình trạng tụ tập, cuối cùng vẫn là bị điều chỉnh ra, không giống như xem vận may sao? Kiểu gì cũng là xem vận may, tự mình quyết định trước rồi, lại liên kết xong trước không phải tốt hơn sao?"

Mọi người suy nghĩ một hồi lâu, đều khẽ gật đầu, Toàn Thái Phong thở dài nói: "Hết cách rồi, xem ra chỉ còn có thể dùng cách này không còn cách nào khác, ý mọi người như thế nào?"

Mọi người liếc nhìn nhau, đều không có ý kiến, Toàn Thái Phong: "Được rồi, ngày cuối cùng rồi, việc không thể chậm trễ, đi, chúng ta đi tìm bọn họ thương lượng."

Thời khắc mọi người nhao nhao đi ra ngoài, lại phát hiện Ngưu Hữu Đạo không có ý di chuyển.

Phù Hoa cảnh giác nói: "Lão đệ, ngươi không đi sao?"

Ngưu Hữu Đạo: "Ta không đi được, các ngươi cũng biết, người mà ta đắc tội tương đối nhiều, có người không an tâm đối với ta, ta đi rồi rất dễ có người làm trái lại, làm không tốt có thể cãi vã không dứt. Chỉ có điều mọi người yên tâm, chỉ cần định ra, ta tuân theo nghị quyết của mọi người mà chấp hành là được. Mọi người nhớ kỹ không được nói là chủ ý của ta, làm loạn lôi tới lôi lui lãng phí thời gian không có ý nghĩa."

Vừa nói như vậy, dường như cũng có lý, mọi người cũng bỏ qua cho hắn.

Đợi người đều đi hết rồi, Ngưu Hữu Đạo lại tiếp tục để Tần Quan và Kha Định Kiệt canh giữ ngoài cửa, đóng cửa sổ lại, bản thân lại tiếp tục vùi ở trong phòng nghiên cứu đồ mà Thường Thanh Sơn cung cấp.

Lúc chạng vạng tối, Hồng Cái Thiên chạy tới cho biết: "Lão đệ, thương lượng xong rồi, làm theo cách mà ngươi nói. Người đã tụ tập hết ở trong viện, đang chuẩn bị rút thăm, thiếu mỗi ngươi thôi đó, nhanh lên."

Ngưu Hữu Đạo dễ nói chuyện, lập tức đứng dậy đi theo gã ra ngoài.

Trong đại viện, trưởng lão các phái đều đến đủ rồi, rút thăm chỉ cần những vị trưởng lão này là được, không có việc của những đệ tử bên dưới.

Lần này người tản ra các bộ, tất cả đều là lấy các phái làm tổ, Thánh cảnh phía bên này cũng coi như là để lại một ít lực lượng thừa cho mọi người, bằng không nếu như cá nhân đơn độc đi chấp hành nhiệm vụ giám sát, ngay cả trợ thủ cũng không có, sẽ càng khó khăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play