“........” Mọi người đều im lặng.

“Haha!” Phù Hoa chợt cười to, cười đến run rẩy, ngón tay nhọn chọc chọc vào vai Ngưu Hữu Đạo: “Đừng quên có thể lần lượt bổ sung đấy nhé. Ngươi dám không tận lực, ngươi cho rằng chín vị kia không tìm được gốc rạ để thu thập ngươi sao? Nếu ngươi muốn làm như vậy, đoán chừng con gà kia chính là ngươi đấy.”

“Haiz!” Ngưu Hữu Đạo than thở: “Nghe tỷ nói như vậy, ta lo lắng chính là việc này đấy. Cho nên, ta có thể có biện pháp nào chứ. Ta nói các vị, bây giờ nghĩ lại cũng vô dụng thôi. Chúng ta nên nghĩ ba ngày sau làm sao mà giao nộp kia kìa.” Tay hắn lại lung lay tờ giấy.

Bất lực, tạm thời cũng chỉ là như thế, mọi người vội vàng cáo từ.

Ngưu Hữu Đạo đưa mọi người ra cửa, chợt gọi: “Toàn đại ca.”

Mọi người lập tức quay đầu lại, Ngưu Hữu Đạo giải thích: “Có chút việc riêng.”

Phù Hoa cố ý nhắc nhở: “Đệ đệ, có biện pháp nào nhớ thương lượng với tỷ tỷ nhé.”

Ngưu Hữu Đạo chắp tay cúi đầu, biểu hiện giống như cầu xin buông tha.

Phù Hoa cười khanh khách, sau đó cùng với người của bốn biển rời đi.

Toàn Thái Phong quay lại phòng, hiển nhiên cũng có tâm tư giống như Phù Hoa, đuổi theo Ngưu Hữu Đạo, thấp giọng hỏi: “Đệ nghĩ ra được biện pháp nào sao?”

“Đại ca suy nghĩ nhiều quá rồi. Mời đại ca ngồi. Vừa lúc ta nghĩ đến một việc, muốn hỏi thăm đại ca một chút.” Ngưu Hữu Đạo ngồi bên cạnh, đưa tay ra hiệu mời ngồi.

Toàn Thái Phong ngồi xuống, hỏi: “Chuyện gì thế?”

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Đại ca có biết Phùng Quan Nhi không?”

“Phùng Quan Nhi?” Toàn Thái Phong ngạc nhiên, gật đầu nói: “Biết, tôn nữ Chưởng môn tiền nhiệm của Lăng Thiên các. Nàng ta không phải tu sĩ. Ngươi không cân nhắc tính mạng của mình ở Thánh Cảnh, còn nghe ngóng nàng ta làm gì?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Nàng ta không phải là phu nhân của La Chiếu sao? La Chiếu chạy đến nước Tấn, tại sao nàng ta lại không đi theo? Bị các người bắt rồi à?”

Toàn Thái Phong cảnh giác, dò xét Ngưu Hữu Đạo trên dưới một phen, không khỏi cảnh cáo: “Lão đệ, ta cảnh cáo trước, chúng ta kết bái thì kết bái, giao tình thì giao tình, nhưng liên quan đến quốc sự, tốt nhất là ngươi đừng có ý đồ xấu lên ta.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Đại ca nói gì thế, nếu có lợi ích hoặc bí mật liên quan đến hai nước, đại ca có thể nói cho ta biết không?”

Là chuyện như vậy, nhưng Toàn Thái Phong không hiểu: “Không phải, nhưng ngươi nghe ngóng nàng ta để làm gì? Ta thật sự nghĩ không ra.”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Đột nhiên nhớ lại nên hỏi một chút.”

Toàn Thái Phong nói: “Ngươi ít làm bộ với ta đi. Ta đoán chừng các ngươi không quen nhau, nhưng tại sao ngươi lại nghĩ đến nàng ta chứ?”

Ngưu Hữu Đạo kỳ quái hỏi: “Đại ca không biết nàng ta quen với ta sao?”

Toàn Thái Phong ngạc nhiên: “Các người quen biết nhau?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Khi hai quân giao chiến, lúc nước Yến tấn công vào cảnh nội nước Tống, nàng ta đã từng bị ta bắt, nhốt một khoảng thời gian ở Mao Lư sơn trang, nàng ta không nhắc đến việc này sao?”

Toàn Thái Phong ngẩn cả người. Ông ta nhớ đến, khi đó Phùng Quan Nhi đúng là đã biến mất một khoảng thời gian, bọn họ còn vận dụng không ít người đi tìm, thì ra là bị Ngưu Hữu Đạo bắt. Ông ta do dự một hồi mới lắc đầu: “Nàng ta không hề nhắc đến chuyện này. Lúc đó ta cũng có hỏi, nàng ta sống chết cũng không nói, thì ra là rơi vào tay ngươi. Nha đầu đó tư sắc đều thuộc hàng thượng đẳng, ngươi đối với nàng ta nhớ mãi không quên, không phải ngươi đã làm loạn nàng ta chứ?”

Ngưu Hữu Đạo suy nghĩ, đại khái cũng hiểu được vì sao Phùng Quan Nhi không đề cập đến: “Đại ca suy nghĩ nhiều rồi. Khi hai nước giao chiến, nàng ta sợ mình trở thành con tin nước Yến dùng để áp chế trượng phu đang chỉ huy tác chiến của mình, sống chết không chịu bại lộ thân phận. Cho đến khi hai nước ngưng chiến, nàng ta mới chịu nói ra. Phụ nữ như thế khiến ta rất bội phục, không biết bây giờ nàng ta ra sao rồi?”

Là như vậy sao? Toàn Thái Phong suy nghĩ trong lòng, nhưng ngẫm lại cũng không thấy có gì quan trọng, không khỏi nói một chút: “Không phải La Chiếu không mang theo nàng ta đến nước Tấn, mà là La Chiếu muốn rũ sạch quan hệ với nước Tống, bỏ nàng ta đi. Trước kia tình cảm của hai vợ chồng rất tốt, thật không nghĩ đến La Chiếu lại là loại người đó, thấy nước Tống không có tiền đồ, vội từ bỏ thê tử kết tóc xe tơ. Còn lại thì ta không quá chú ý, cho nên không được rõ ràng tình huống cụ thể.”

“Bỏ?’ Ngưu Hữu Đạo ngoài ý muốn, không khỏi im lặng.

Thấy không có chuyện gì khác, Toàn Thái Phong vội cáo từ.

Về sau, Ngưu Hữu Đạo không khỏi bỏ qua tạp niệm của mình, lấy tờ giấy có ghi các bộ của Phiêu Miễu Các đặt lên trên bàn.

Tần Quan xích lại, hỏi dò một câu: “Trưởng lão quyết định đi bộ nào chưa?”

“Một chút đầu mối cũng không có.” Ngưu Hữu Đạo lắc đầu.

Người các phái bị vây trong viện, ban đầu đều có cảm giác giống như có chuyện tốt nện xuống đầu. Sau khi tỉnh lại, tất cả đều ý thức được đây không phải chuyện tốt, nhất thời bầu không khí trong viện hơi trầm lại.

Ngày kế tiếp, đúng giờ, người đưa thức ăn lại đến.

Ăn uống của thành viên các phái đều được chuẩn bị. Về điểm này, Phiêu Miễu Các không để mọi người phải bận tâm, đều sắp xếp chuyên gia phụ trách.

Kha Định Kiệt giống như trước đây, đến cửa nhận hộp cơm, ai ngờ nhân viên đưa cơm nhìn vào trong phòng, sau đó nhìn phòng đối diện, nói: “Bữa ăn hôm nay rất quan trọng, cần Ngưu trưởng lão đích thân đến lấy.”

Kha Định Kiệt ngạc nhiên, ngay cả Ngưu Hữu Đạo còn đang chăm chú nhìn tờ giấy trên bàn suy nghĩ cũng phải ngạc nhiên quay đầu lại.

Nhân viên Phiêu Miễu Các cầm theo hộp cơm khẽ gật đầu.

Ngưu Hữu Đạo không biết có ý gì, nhưng vẫn đi tới cửa, chắp tay nói: “Làm phiền rồi.”

Đối phương dùng hai tay đưa hộp cơm, Ngưu Hữu Đạo sửng sốt đưa tay nhận lấy, chỉ vì đối phương đang nhét cái gì đó vào tay hắn.

Người kia đưa hộp cơm xong, lập tức xoay người bỏ đi.

Ngưu Hữu Đạo bước ra cửa, nhìn chăm chú bóng lưng rời đi, sau đó quay người bước vào bên trong, đưa hộp cơm cho Kha Định Kiệt.

Kha Định Kiệt cầm hộp cơm đến bên cạnh bàn, vừa bày thức ăn vừa lẩm bẩm: “Trưởng lão, tại sao hôm nay lại có cảm giác là lạ?”

Ngưu Hữu Đạo quay lưng, cúi đầu nhìn vật trong lòng bàn tay, phát hiện là một viên thuốc hình tròn. Hắn cẩn thận bóp nát, nhìn thấy bên trong có một tờ giấy. Hắn chậm rãi mở tờ giấy ra, bên trên có chữ viết. Xem xong nội dung, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.

Phản ứng đầu tiên sau khi ngẩng đầu, nhanh chân bước ra khỏi căn phòng, khiến cho Kha Định Kiệt và Tần Quan cùng quay đầu nhìn sang, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ngưu Hữu Đạo siết chặt lấy viên giấy trong lòng bàn tay phóng tầm mắt tìm kiếm, muốn tìm cho bằng được người đưa cơm vừa rồi, nhưng mà sớm đã không thấy tung tích.

Muốn đi ra ngoài tìm cũng không có khả năng, tòa đại viện này bị trông giữ chặt chẽ, không cho ra ngoài, cuối cùng cũng là quay trở vào trong nhà.

Tần Quan và Kha Định Kiệt nghênh đón, sau đó hỏi: "Trưởng lão, làm sao vậy?"

"Không có gì." Ngưu Hữu Đạo lắc đầu "Chỉ là cảm thấy người vừa rồi có chút kỳ lạ."

Tần Quan gật đầu: "Quả thật có chút kỳ lạ."

Ngưu Hữu Đạo ngồi trở lại trên ghế, suy tư hỏi: "Kha Định Kiệt, ban nãy ngươi nói người đó hôm nay là lạ, hôm nay? Trước đây ngươi từng gặp qua hắn ta sao?"

Kha Định Kiệt nói: "Trưởng lão, hắn ta chính là một trong những người tạp vụ phụ trách thay phiên đưa cơm, đưa nước ở đây, chỉ cần người của các phái ở đây, hắn ta căn bản mỗi ngày đều sẽ đến, ngày chưa từng gặp sao?"

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: "Chưa từng để ý qua."

Không hề nói ngoa, trước đây đến giờ cơm, trên cơ bản đều là Tần, Kha hai người ở bên ngoài nhận thức ăn, người chưa từng bước vào trong, hắn không để ý đến.

Tần Quan: "Lần say chúng tôi sẽ để ý nhiều thêm một chút. Trưởng lão, dùng bữa thôi." Chỉ hộp đồ ăn dọn xong trên bàn.

"Các ngươi ăn đi." Ngưu Hữu Đạo phất tay, không có tâm tình ăn, ngoài ra không quên dặn một câu: "Người này có chút kỳ lạ, cần phải để ý một chút, phát hiện hắn ta đến, lập tức nói cho ta, ta tiếp xúc một chút thử xem."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play