Thánh Tôn muốn dùng chúng ta làm vật dẫn ổn định các đại phái, cũng chính là ổn định toàn bộ giới tu hành, tiến đến ổn định toàn bộ thiên hạ, khi đó mới tiện thu thập Phiêu Miễu Các. Chúng ta không còn đường lui. Cái gì gọi là rèn uyện, chỉ là muốn ép chúng ta đấu với Phiêu Miễu Các, ngươi còn rảnh rỗi để cắn ta sao?”
An Thủ Quý giật nảy mình, lui lại một bước, kinh ngạc nhìn Ngưu Hữu Đạo.
Hoàng Ban đang cầm tờ giấy xem xét cũng giật nảy mình.
Đinh Vệ đứng yên trước một cánh cửa sổ bên trong trọng địa Thủ Khuyết sơn trang.
Xem hết nội dung trên tờ giấy, Hoàng Ban không tưởng tượng nổi, ngẩng đầu hỏi: “Để bọn họ tham gia các bộ, còn cho bọn họ quyền lực báo cáo trực tiếp với Thánh Tôn?”
Đinh Vệ gật đầu: “Không được Thánh Tôn cho phép, bất kỳ người nào cũng không được phép phán quyết sinh tử của bọn họ. Phải được Thánh Tôn đồng ý mới có thể chấp hình.”
Hoàng Ban kinh hô: “Tại sao lại như vậy?”
Đinh Vệ thở dài: “Trong lúc tỷ thí, có người của Phiêu Miễu Các phạm quy. Người chấp chưởng quy củ lại phạm quy, Thánh Tôn tức giận, thành tích của cuộc tỷ thí không được công nhận. Dự định chọn thành viên có thành tích ưu tú của các phái thu nạp vào Phiêu Miễu Các cũng bị hủy. Thánh Tôn ra lệnh để thành viên các phái tham gia rèn luyện tiến vào các bộ Phiêu Miễu Các để điều tra vấn đề.”
Hoàng Ban nói: “Tự Phiêu Miễu Các chúng ta điều tra, sao có thể để người ngoài tham gia chứ?”
Đinh Vệ nói: “Ta cũng nói như vậy, Thánh Tôn giận dữ mắng lại, mình có thể điều tra mình sao? Hoàng Ban, chúng ta đang đuối lý, không còn lời nào để nói, cứ chấp hành đi.”
Hoàng Ban chán nản nói: “Cái gì là rèn luyện chứ, chỉ là ngụy trang mà thôi, muốn tìm cớ, chúng ta lại còn tận tâm tận lực. Sau lưng bọn họ đều có lực lượng các đại môn phái. Làm như vậy, không phải muốn triệt tiêu quyền lực của Phiêu Miễu Các sao?”
Đinh Vệ nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: “Không được ăn nói lung tung.”
.......
Thành viên các phái một lần nữa được tập trung lại.
Khi Hoàng Ban truyền đạt lại thông tin mới, thành viên các phái đang xếp bằng ngồi trong nội đường đều sợ ngây người, khó có thể tin được.
Cho bọn họ quyền lực điều tra Phiêu Miễu Các? Bọn họ có thể trực tiếp liên hệ với Thánh Tôn? Quyền sinh sát đối với bọn họ do Thánh Tôn quyết định, bất kỳ người nào cũng không có quyền phán quyết?
Đột nhiên có được quyền lực to lớn như vậy, tất cả mọi người đều cho rằng mình nghe lầm, ngay cả Ngưu Hữu Đạo cũng không nghĩ đến chuyện hắn phỏng đoán lại thành sự thật như vậy.
Ngay từ đầu, việc rèn luyện còn bị ngâm đó, nhưng một khi nắm được nhược điểm trong tay lập tức triển khai oanh liệt, không sợ nhiễu loạn xảy ra. Ngưu Hữu Đạo xem như lĩnh giáo được bá khí khí thôn thiên hạ của chín thánh.
Quan sát phản ứng của mọi người một lát, Hoàng Ban nói: “Ta đã giải thích rõ với các người, ngoại trừ một số chỗ không cho phép các người tham gia, danh sách các bộ được phép tham gia đều được phát cho tất cả các người. Cho các người ba ngày để lựa chọn, ba ngày sau, Phiêu Miễu Các sẽ điều chỉnh lại báo cáo.”
Lúc này, An Thủ Quý và Thái Thúc Sơn Hải có cảm giác giống như nằm mơ. Vừa đến đã có được chỗ tốt rơi xuống đầu, cảm giác đúng là không thật.
Bố trí xong, mọi người giải tán, lại được mang về tòa viện.
Hoàng Ban trở về trọng địa Thủ Khuyết sơn trang, gặp Đinh Vệ, bẩm báo lại: “Tiên sinh, mọi việc đã được bàn giao xong.”
Trưởng lão các phái trở lại nội viện, tất cả tập trung cùng một chỗ.
Đám người Phù Hoa vốn cùng một bọn với Ngưu Hữu Đạo, tất cả đều chui vào phòng của hắn.
Ngưu Hữu Đạo đang ngẩn người cầm danh sách các bộ của Phiêu Miễu Các trong tay, thấy một đám người bước vào, không khỏi cười khổ.
Phù Hoa vừa thấy mặt đã hỏi: “Lão đệ, ngươi tính đến chỗ nào vậy?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Chúng ta ngay cả các bộ của Phiêu Miễu Các làm gì cũng không biết, biết chọn nơi nào cho phù hợp chứ. Hơn nữa, chúng ta cũng không thể tập trung cùng một chỗ được.”
Mọi người nghĩ lại thấy cũng đúng. Toàn Thái Phong hỏi: “Bảo chúng ta lựa chọn là có ý gì?”
Ngưu Hữu Đạo lung lay tờ giấy trong tay: “Còn không phải muốn tránh hiềm nghi cho Phiêu Miễu Các sao, chứng minh không phải bọn họ tận lực an bài, là có điều chỉnh thật.”
Lãng Kinh Không nói: “Đột nhiên cho chúng ta quyền lực lớn như thế, thật khiến người ta trở tay không kịp, có cảm giác giống như nằm mơ.”
Ngưu Hữu Đạo xì một tiếng: “Ngươi sẽ không cho rằng đây là chuyện tốt chứ?”
Mọi người im lặng. Phù Hoa thở dài: “Tất nhiên không phải chuyện gì tốt rồi. Nói Thánh Tôn mới có quyền quyết định sinh tử của chúng ta, nhưng nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chết một cách mờ ám cũng quá bình thường, còn trông cậy vào Phiêu Miễu Các có thể tra ra minh bạch sao? Cùng lắm chỉ tránh được một số người công khai ra tay mà thôi.”
Đoạn Vô Thường thở dài: “Đây không phải bảo chúng ta nhổ răng cọp sao? Phiêu Miễu Các nắm trong tay quá nhiều bí mật, thế lực quá khổng lồ, Thánh Tôn không giải trừ quyền lực của Phiêu Miễu Các, bảo chúng ta làm sao mà thăm dò? Muốn chết sao?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Giải trừ? Là thế lực của đồ tử đồ tôn mình quản lý, bình thường đều dựa vào bọn họ mà làm việc, làm sao mà giải trừ? Không có lý do, Bắc Hải Minh chủ nói giải quyết hết người của Bắc Hải ngươi là giải quyết liền được sao? Thế lực khổng lồ như vậy, mọi người có thể ngồi chờ chết tập thể như vậy không? Không phải nói giải trừ là có thể giải trừ.”
Hồng Cái Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Có thể bình an vô sự hay không? Chúng ta không tích cực, Phiêu Miễu Các còn có thể mắt nhắm mắt mở cho chúng ta?”
Toàn Thái Phong cười nhạo: “Ngươi đang nói chuyện hoang đường gì đó? Chín thánh có khả năng để hai bên bình an vô sự à? Chúng ta viết xuống những thứ đó, cái nào nặng, cái nào nhẹ, quyền quyết định nằm trong tay chín thánh, ngươi không làm, người ta bứng luôn cả môn phái của ngươi, ngươi có thể chạy thoát sao? Tất cả mọi người đều không muốn gây chuyện, nhưng cứ chờ đó mà xem, bọn họ nhất định sẽ giết gà dọa khỉ, làm cho mọi người không thể không bán mạng. Chỉ là không biết ai là người xui xẻo đầu tiên mà thôi.”
Đoạn Vô Thường lại thở dài: “Giết chúng ta, môn phái của chúng ta lại lần lượt bổ sung. Thiếu chúng ta cũng không ít, thêm chúng ta cũng không nhiều, như vậy thì chơi như thế nào?”
Hồng Cái Thiên nói: “Nếu chúng ta chăm chỉ, Phiêu Miễu Các buông tha cho chúng ta mới là lạ. Hơn nữa, thế lực chúng ta đơn bạc xâm nhập vào các bộ, có thể tra ra điều gì chứ?”
Ngưu Hữu Đạo chế giễu: “Sau lưng ngươi không phải có thế lực Nam Hải hỗ trợ sao? Tối thiểu không để cho người ta tùy tiện ám sát. Nếu thế lực Nam Hải dám lười biếng, thứ mà ngươi viết xuống có thể bứng cả thế lực Nam Hải đấy.”
Hồng Cái Thiên trợn mắt nói: “Có trời mới biết trong tay Phiêu Miễu Các nắm giữ bí mật gì có thể uy hiếp được Nam Hải?”
Ngưu Hữu Đạo cười ha hả: “Vậy thì không còn biện pháp nào. Nam Hải đã làm những chuyện không thể tiết lộ ra ngoài ánh sáng, đủ để diệt môn, trước kia Phiêu Miễu Các nắm giữ lại không xử lý, vậy Phiêu Miễu Các muốn gạt Thánh Tôn để làm gì? Bây giờ không phải vừa lúc để cho Phiêu Miễu Các giải quyết hay sao?”
Toàn Thái Phong run rẩy nói: “Thủ đoạn thật ác độc, chẳng những muốn chỉnh đốn Phiêu Miễu Các, lại còn muốn lật ra mặt sai của các đại phái, chúng ta còn có đường lui sao? Đây không phải gác chúng ta trên lửa mà nướng à?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Đại ca có bản lĩnh thì qua loa đi. Giết gà dọa khỉ, con gà đó khả năng chính là đại ca đó.”
Toàn Thái Phong cười hì hì: “Lão đệ, xin đừng chê cười ta. Ngươi đừng tỏ ra vẻ chuyện không liên quan đến ngươi nhé. Ngươi có biện pháp gì tốt hay không? Ở đây không có người ngoài, đều là huynh đệ kết bái của ngươi, có biện pháp gì thì không ngại nói ra cho mọi người tham khảo một chút.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Đại thế bức bách, tất cả mọi người đều là nước chảy mây trôi, ta có thể có biện pháp gì chứ? Hơn nữa, ta cũng không có viết cái gì không phải.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT