Huyền Diệu chờ, thấy hắn mãi không chịu nói, lập tức ép hỏi:
"Nói!"
Ngưu Hữu Đạo hít sâu một hơi:
"Không phải ta không muốn nói, mà là ta không dám nói."
"Không dám nói?"
Huyền Diệu nghi ngờ hỏi:
"Vì sao không dám nói? Phiêu Miễu các tra án, ngươi còn muốn đối kháng hay sao?"
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: "Ta sợ ta nói rồi sẽ không còn mạng ra ngoài."
Huyền Diệu: "Hiện giờ ta bảo ngươi nói, ngươi nhất định phải thành thật khai báo. Bằng không... ngươi có tin ta lập tức khiến ngươi khó giữ được mạng không?"
Ngưu Hữu Đạo đột nhiên nói: "Bị người cướp."
"Bị người cướp?"
Huyền Diệu sững sờ, lại chợt ngạc nhiên lẫn nghi ngờ. Bị người cướp còn không dám nói? Dưới pháp chỉ của Phiêu Miễu các mà còn ai dám làm trái quy tắc? Ông ta hầu như đã đoán được đáp án, nhưng vẫn không nhịn được muốn xác nhận:
"Ai cướp?"
Ngưu Hữu Đạo: "Bị tập kích, ta không thấy rõ mặt đối phương. Ta không có chứng cứ, không dám xác nhận là ai."
Huyền Diệu trầm giọng nói:
"Ngươi có đối tượng hoài nghi không?"
Ngưu Hữu Đạo gật gật đầu.
Huyền Diệu: "Ngươi hoài nghi ai?"
Ngưu Hữu Đạo: "Không có chứng cứ, không dám nói lung tung."
Huyền Diệu không tiếp tục truy hỏi vấn đề này. Lần này Phiêu Miễu các tham gia đều có người của chín nhà, còn hỏi nữa sợ lại tra ra tới đầu của người bên mình. Chuyện này không phải không thể xảy ra. Có người to gan như vậy, rất có thể là vì Đinh Vệ là người trực ban của Phiêu Miễu các.
Ông ta lập tức thay đổi phương hướng thẩm vấn:
"Theo như họ nói, ngươi dành phần lớn thời gian hành động một mình, vẫn thoát ly đội ngũ, dẫn người của Tử Kim động theo. Như họ nói, từ ngày đầu tiên, ngươi đã không có thu hoạch gì!"
Ngưu Hữu Đạo giương mắt, đối diện của Huyền Diệu:
"Quản sự hiểu lầm. Thực ra từ ngày đầu tiên ta đã có thu hoạch, mà cũng không ít, còn nhiều hơn họ. Ta không bỏ ra nổi, chính vì từ ngày đầu tiên đã bị người cướp mất thu hoạch."
Huyền Diệu: "Sau thời gian dài như vậy, cũng không thể ngày nào ngươi cũng bị cướp chứ?"
Ngưu Hữu Đạo: "Đây chính là nguyên nhân ta tách khỏi mọi người. Ai cướp, ta không chứng cứ, không dám nói cho bọn họ biết, không chứng cứ cũng không dám nói lung tung. Tính cách của Ngưu mỗ chính là như vậy. Ai không tuân thủ quy định lại chọc lên đầu Ngưu mỗ, Ngưu mỗ sẽ không bỏ qua cho kẻ đó! Đối với ta mà nói, săn giết yêu hồ đã không còn quan trọng. Ta vẫn đang tìm kẻ đã cướp đồ của ta. Sớm muộn gì ta cũng sẽ bắt được kẻ đó!"
Huyền Diệu: "Nhưng nhóm người các ngươi đã nói rằng ngươi tách ra khỏi mọi người là để tìm kiếm người của Phiêu Miễu các, để quan sát một ít kinh nghiệm săn yêu hồ."
Ngưu Hữu Đạo: "Không sai, ta đúng là đã nói như vậy. Vì ta nghi ngờ kẻ cướp đồ của ta chính là người của Phiêu Miễu các! Chỉ cần ta bắt người tới, ta có thể chứng tỏ Phiêu Miễu các vi phạm quy tắc tỷ thí, chứng tỏ Phiêu Miễu các đang giở trò bịp bợm. Cho dù bọn họ có thể săn được nhiều hơn ta, kết quả cuối cùng vẫn là Phiêu Miễu các thua. Đã có đường tắt thích hợp, ta còn phải liều sống liều chết đi săn giết yêu hồ sao?"
Huyền Diệu tâm thần chấn động, trầm giọng nói:
"Ngưu Hữu Đạo, ta cảnh cáo ngươi, không chứng cứ không nên nói lung tung! Đừng há miệng ngậm miệng lại là Phiêu Miễu các. Cho dù có người cá biệt làm trái quy tắc cũng không thể đại biểu được toàn bộ Phiêu Miễu các!"
Vừa nghe lời này, Ngưu Hữu Đạo lập tức đã có tự tin:
"Ta đã biết kết quả chính là như thế nên mới không dám nói lung tung. Chính là Huyền Diệu nhà ngươi ép ta nói!"
Gọi thẳng tên huý lại còn trách cứ, Huyền Diệu tức giận:
"Làm càn!"
Nhân viên Phiêu Miễu các lập tức gườm gườm nhìn, dáng vẻ muốn bắt người.
"Làm sao, muốn bao che người nào? Muốn diệt khẩu sao?"
Ngưu Hữu Đạo ngắm nhìn bốn phía, xoẹt một cái rút kiếm chỉ thẳng Huyền Diệu:
"Ngươi thử đụng vào ta xem! Muốn diệt khẩu, trừ khi ngươi giết hết tất cả mọi người. Chỉ cần không giết được ta, ta lại muốn xem xem Phiêu Miễu các cuối cùng có thể giết chết cả Huyền Diệu nhà ngươi hay không!"
Chuyện gì vây? Người quan tâm ở bên đống lửa chợt kinh sợ đứng bật dậy.
Ngưu Hữu Đạo lại rút kiếm!
Mà hắn còn chỉ kiếm vào mặt quản sự Phiêu Miễu các!
Mọi người chợt nghi là nhìn lầm, thật đáng sợ!
Phù Hoa chạy vội tới cạnh Côn Lâm Thụ, kéo tay Côn Lâm Thụ qua.
Côn Lâm Thụ quay đầu lại đối mắt với Phù Hoa. Nàng ta khẽ lắc đầu với y, ra hiệu y không nên làm bừa trong tình huống không rõ ràng.
Huyền Diệu cũng khiếp sợ. Ông ta tỏ thái độ kiêu căng trước tu sĩ các phái không phải không có nguyên nhân.
Theo quán tính tư duy, Phiêu Miễu các ngự trị bên trên người thiên hạ. Các phái cùng lắm chỉ dám làm chút chuyện ngấm ngầm sau lưng nhắm vào Phiêu miễu các, lại rất hiếm khi ngang nhiên kháng cự Phiêu Miễu các.
Đương nhiên, trước đây không phải không có, nhưng đều bị trấn áp thô bạo, bị giết đến chó gà không tha. Dần dần, không còn ai dám vuốt râu hùm.
Bây giờ lại xuất hiện một tên gan to bằng trời, quả thực điếc không sợ sấm.
Các nhân viên Phiêu Miễu các vây quanh Ngưu Hữu Đạo vừa giật mình lại vừa ngạc nhiên. Họ cảm giác mục đích của chuyến đi này đã đột biến, lại đột nhiến vô cùng tự nhiên. Họ đến đây thẩm vấn, sao đột nhiên lại biến thành diệt khẩu?
Cơ mặt Huyền Diệu co giật, không nhìn mũi kiếm của Ngưu Hữu Đạo mà nhìn thẳng vào mặt hắn, dặn người chung quanh: "Đi hỏi xem hai người kia thẩm vấn thế nào rồi."
Ông ta đã không còn gì có thể hỏi bên Ngưu Hữu Đạo nữa, chỉ hi vọng tìm được điểm đột phá khác. Một khi kiếm được cớ, ông ta lập tức nổi cơn với Ngưu Hữu Đạo.
Nhất định phải có lý do, bằng không ông ta không chịu nổi cái mũ "Diệt khẩu" này chụp lên đầu.
Không có lý do gì, chỉ cần vừa có hành động, không phải diệt khẩu cũng bị nghi là diệt khẩu. Ai bảo ông ta tự chuyển chủ đề, một khi vừa đối đáp không đúng là sẽ có hiềm nghi định diệt khẩu. Ông ta đã không còn cơ hội ra lệnh cho nhân đi theo hành động.
Nếu thực sự muốn ra tay, trừ khi bắt sống Ngưu Hữu Đạo, nếu không để xảy ra điều bất ngờ gì hoặc là để Ngưu Hữu Đạo trốn thoát, e rằng thực sự sẽ xuất hiện hậu quả mà Ngưu Hữu Đạo nói. Dù kết quả nhẹ nhất, ông ta cũng khó thoát khỏi bị giam giữ thẩm vấn.
Ông ta vừa cất lời, hai nhân viên Phiêu Miễu các lập tức phóng tới chỗ Tần Quan và Kha Định Kiệt.
Một lúc sau, bên kia có người vẫy tay ra hiệu cho Huyền Diệu.
Huyền Diệu tìm được bậc thang hạ xuống, lập tức chạy sang hỏi kết quả thẩm vấn.
Tần Quan và Kha Định Kiệt tất nhiên nhìn thấy tình hình vừa rồi. Hai người cũng rất giật mình. Ngưu trưởng lão lại chỉ kiếm vào quản sự Phiêu Miễu các, hai người thực không thể tưởng tượng nổi hậu quả. Nhưng hậu quả mà hai người tưởng vẫn chưa xuất hiện. Nhân viên Phiêu Miễu các lại không phản ứng gì với sự khiêu khích đó.
Tình cảnh này tăng thêm nhiều tự tin cho hai người.
Huyền Diệu tới bên này nghe nhân viên thẩm vấn Tần Quan bẩm báo, sau đó tự mình hỏi Tần Quan.
Tiếp sau đó là tới Kha Định Kiệt, câu hỏi tương tự.
Không hỏi ra được gì, vì hai người này đa số đều không biết gì, dù có biết cũng có thể khớp với lời của Ngưu Hữu Đạo.
Hai người nói, ban đầu mắt dọc săn được từ yêu hồ đều đưa cho Ngưu Hữu Đạo, sau đó không biết số mắt dọc kia đi nơi nào. Họ từng hỏi Ngưu Hữu Đạo, nghe Ngưu Hữu Đạo bảo rằng họ không nên hỏi nhiều, bảo họ nói rằng không săn giết được.
Hai người đều có thể chứng minh, thời điểm Triều Kính mất tích, Ngưu Hữu Đạo xác thực ở cùng đám Phù Hoa.
Uổng phí hết một phen công phu, không lấy được đáp án mong muốn, Huyền Diệu lắc mình trở về chỗ Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo cầm kiếm nơi tay, đối lập với ba người vây quanh hắn.
Huyền Diệu trở về, phất tay ra hiệu cho người mình hạ vũ khí xuống, lạnh lùng nhìn Ngưu Hữu Đạo nói:
"Vì lần rèn luyện này do Thánh Tôn đề xuất, chúng ta không tiện can thiệp. Nhưng ngươi nhớ kỹ, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ phải trả giá thật lớn vì những việc ngày hôm nay. Đi!"
Ông ta xoay người ra hiệu cho nhân viên Phiêu Miễu các rút đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT