Ngưu Hữu Đạo: "Ngươi mất tích, mọi người cũng nghi là do ta làm. Ngươi nói ta có oan không? Chẳng còn cách nào, ta đành phải đi tìm ngươi để cọ rửa nỗi oan của ta."
Hóa ra là tìm mình, còn về làm thế nào để tìm được thì không quan trọng, mà như vậy chứng tỏ Ngưu Hữu Đạo này có năng lực. Ý muốn cầu sinh cảu Triều Kính càng trở nên mãnh liệt:
"Được, chỉ cần ta trở về, nhất định sẽ chứng minh cho ngươi."
Ngưu Hữu Đạo: "Không cần, chỉ là việc nhỏ. Nếu ngay cả chút chuyện này mà ta cũng không xử lý được, mấy năm qua ta sống uổng rồi. Yên tâm, tự ta sẽ chứng minh."
Triều Kính nhìn chằm chằm hồ tộc:
"Lão đệ, ngươi nói với họ, chỉ cần ta thoát được, ta chắc chắn sẽ báo đáp."
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói:
"Ta đã cầu tình với họ, nhưng họ không chịu thả ngươi."
"Lão đệ hãy suy nghĩ thêm biện pháp."
Triều Kính vùng vẫy thân thể, bỗng nhỏ giọng nói:
"Lão đệ, tới gần nói chuyện."
Ngưu Hữu Đạo nhìn hồ tộc chung quanh một chút rồi tới gần, nghiêng tai lắng nghe.
Triều Kính cố sức cúi thấp đầu, cố gắng tới gần tai Ngưu Hữu Đạo, nhỏ giọng nói:
"Không biết từ đâu mà họ biết được chuyện ngươi đi Điệp Mộng Huyễn Giới, đã tra tấn ép hỏi, nhưng ta chưa từng khai một chữ."
Nghiêng đầu, Ngưu Hữu Đạo "Ồ" một tiếng rồi quay lại nhìn:
"Ngươi đã vậy rồi còn định uy hiếp ta?"
Triều Kính kinh hãi nói: "Lão đệ, tuyệt không ý này. Cầu lão đệ nghĩ cách cứu ta."
Ngưu Hữu Đạo: "Không có hả? Khuya hôm trước uy hiếp ta thì phải tính thế nào?"
Hắn kéo kéo bồ quần áo đỏ trên người, nhắc nhở đối phương.
Triều Kính cuống quít hô:
"Lão đệ, ta sai rồi. Ngươi đừng chấp nhặt tiểu nhân. Lúc đó ta chỉ kích động nhất thời, tuyệt không có ác ý. Lão đệ, chỉ cần ta có thể ra ngoài, sau này Triều Kính ta sẽ như Thiên Lôi mặc lão đệ sai đâu đánh đó! Cầu lão đệ cứu cứu ta."
"Đây là y phục của ta."
Ngưu Hữu Đạo giơ ngón tay khều bộ quần áo rách nát rướm máu trên người đối phương.
"Cứu ngươi? Nếu không có ta cứu ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể sống đến lúc này? Bọn họ giữ ngươi lại không giết chính là đang chờ ta đến, là ta đã dặn họ không giết ngươi ngay. Không thể giết ngươi như vậy. Bao nhiêu năm qua, ta vẫn ghi nhớ lời ngươi. Dù thế nào ta cũng phải tới gặp ngươi lần cuối làm cái bàn giao chứ? Nếu không thì ta không thể trả lời cho chính mình được."
Ba người bị treo trừng mắt, ngơ ngác nhìn Ngưu Hữu Đạo.
Mắt Triều Kính dần trừng lớn lên, dường như vừa hiểu ra điều gì. Đối phương đã có thể xuất hiện ở đây như không có chuyện gì xảy ra đã có thể nói rõ vấn đề.
Kỳ thực ông ta nên sớm nghĩ ra, chỉ là lúc trước tâm trạng đang gấp gáp cầu sinh, dù có nghi ngờ cũng không muốn nghĩ nhiều. Ông ta chỉ muốn tóm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng. Lúc này đối phương đã nói trắng ra như vậy, làm sao có thể mơ mộng mãi không chịu tỉnh.
"Ngưu Hữu Đạo, ngươi dám cấu kết yêu hồ!" Triều Kính tức giận gào lên. Ông ta vô cùng giận dữ, đã biết vì sao mình rơi vào bẫy của yêu hồ. Thì ra chính là vì có vị này sau lưng giở trò.
Ngưu Hữu Đạo giơ tay tóm chặt hàng râu mép của ông ta:
"Nói cấu kết gì khó nghe vậy. Đương nhiên, nếu người thật sự nói là cấu kết gì đó thì ta cũng không có ý kiến. Muốn nói cấu kết, ta cũng chỉ vừa mới cấu kết với họ thôi, với ngươi mới chính là cấu kết đã lâu. Ta nói này Triều trưởng lão, ngươi đường đường là trưởng lão Vạn Thú môn còn có thể quay lưng với Vạn Thú môn để cấu kết người ngoài, còn có tư cách gì chỉ trích ta?"
Ngưu Hữu Đạo vừa nói vừa tỉ mỉ chọn từng rợi râu của Triều Kính rồi nhổ:
"Còn nữa, ngươi đang nằm mơ đó à? Các ngươi đã rơi vào tay ta, còn dám gào lên với ta? Cầu xin ta đi, cầu đến lúc ta hài lòng, ta không giận nữa, lúc đó tất nhiên ta sẽ bỏ qua cho ngươi."
Râu bị nhổ từng sợi từng sợi một, nhưng Triều Kính không cảm thấy đau đớn. Lúc này cơn đau đớn trên cơ thể và kể cả mặt tâm linh còn hơn thế này nhiều, làm sao còn có thể cảm nhận được cái đau nhỏ nhoi vì bị nhổ râu mép.
Người ta đã không thèm chơi đùa nữa, ông ta cũng từ bỏ, đau buồn nói:
"Ngưu Hữu Đạo, chỉ vì khuya hôm trước ta đã uy hiếp ngươi sao?"
Ngưu Hữu Đạo: "Nói nhiều như vậy thật vô nghĩa. Ta chỉ hỏi ngươi, đã biết sai chưa?" Ánh mắt hắn lúc này bình tĩnh mà chăm chú.
"Ta..." Triều Kính nghẹn giọng, run rẩy nói: "Ta sai rồi... Nhưng biết sai thì đã sao?"
Ngưu Hữu Đạo: "Biết sai nên nhận sai, ngươi nói đúng hay không?"
Triều Kính: "Cuối cùng ngươi muốn thế nào? Giết người cũng đừng làm quá mức. Muốn chém muốn giết gì thì tùy ngươi, cho lão tử sảng khoải một phen!"
Ngưu Hữu Đạo: "Ngươi không chịu nhận sai, không chịu thần phục với ta, bảo ta làm sao giữ mạng cho ngươi?"
Hai tên đệ tử Vạn Thú môn đều tha thiết nhìn Triều Kính, hi vọng ông ta thực lòng nhận sai.
Gã chồn đen và hai lão già tò mò nhìn Ngưu Hữu Đạo, không biết hắn vòng tới vòng lui như vậy để làm trò gì.
Triều Kính hít sâu một hơi: "Được, chỉ cần ngươi tha mạng cho ta. Ta đảm bảo sẽ thần phục ngươi. Ta phải làm sao ngươi mới yên tâm? Có điều kiện gì cứ việc nói."
Ngưu Hữu Đạo: "Đúng, chuyện gì cũng phải thương lượng mới là đúng đắn. Đương nhiên, lời nói gió bay, phải lấy ra thành ý."
Thái độ và ngữ điệu của Ngưu Hữu Đạo đều tỏ vẻ đang thương lượng, trong lòng ba người bị treo chợt dấy lên chút hi vọng.
Triều Kính nghi ngờ không thôi nói: "Ngươi muốn thành ý gì?"
"Làm phiền ngươi thả ba người họ xuống đã." Ngưu Hữu Đạo quay lại, giơ tay ra hiệu.
Gã chồn đen gật đầu, cũng muốn xem hắn định làm gì. Gã quay lại trả lời ừ một cái.
Hai lão già trông coi lập tức mở nút buộc dây thừng trên vách đá, không biết là dây thừng gì, xem ra là loại được bện bằng mây tre.
Dây thừng buông lỏng, ba người rơi xuống đất, may mà bị treo không cao. Có điều, ba người đều đã bị tra tấn lâu, thân thể yếu ớt, vừa rơi xuống đất đã ngã xuống. Họ giãy dụa bò dậy, ngồi trên đất thở hồng hộc. Bị trói lâu, hai tay của họ đã mất hết cảm giác, không nhúc nhích được.
Tiếng loạch xoạch vang lên trên mặt đất. Họ thấy Ngưu Hữu Đạo dùng kiếm viết dưới đất ba chữ: Hắc Mẫu Đơn!
Mọi người đều nghi hoặc, không biết là gì.
Viết chữ xong, Ngưu Hữu Đạo thu kiếm về chống trước người, hất cằm ra hiệu ba chữ kia:
"Có nhận ra không? Lấy thành ý ra, dập đầu nhận sai với cô ấy."
Dập đầu với ba chữ này? Triều Kính khó hiểu:
"Ngưu Hữu Đạo, ngươi muốn gì?"
"Xem ra thật sự không biết."
Ngưu Hữu Đạo ra hiệu về phía gã chồn đen.
"Vị này là tộc trưởng hồ tộc, ngươi không thấy thân hắn đen thui sao?"
Sau đó thì sao? Ba người Triều Kính không biết gì, chỉ chờ Ngưu Hữu Đạo nói tiếp.
Gã chồn đen lạnh lùng nhìn Ngưu Hữu Đạo, không biết hắn chỉ trỏ mình làm cái gì.
Ngưu Hữu Đạo: "Các ngươi giết bao nhiêu hồ tộc? Đã làm thì phải sẵn sàng trả giá. Ta đang giúp các ngươi rửa sạch nợ máu trên người đó. Dập đầu nhận sai đi, dùng thành ý vào, để bên này thỏa mãn, ta mới có thể nói chuyện cho các ngươi."
Ba người nhìn gã chồn đen, quả nhiên thấy toàn thân đen thui, lại nhìn chữ Hắc Mẫu Đơn trên đất, dường như nghĩ ra điều gì.
Hiểu thì hiểu, nhưng ba người lại không có phản ứng gì, còn có vẻ do dự khó quyết.
Ngưu Hữu Đạo: "Từ Hỏa, sư phụ ngươi không hạ thể diện xuống được. Ngươi làm trước đi." Hắn nháy mắt.
Từ Hỏa dường như chợt hiểu, nhìn sư phụ cau mày không nói, y quỳ dậy, chậm rãi khom mình trước ba chữ Hắc Mẫu Đơn, dập đầu xuống đất.
Ngưu Hữu Đạo: "Đừng qua loa, dùng thành ý, nói, nói với Hắc Mẫu Đơn rằng ta sai rồi! Bên này chưa bảo dừng thì đừng có dừng."
"Hắc Mẫu Đơn ta sai rồi, Hắc Mẫu Đơn ta sai..." Từ Hỏa làm theo, vừa dập đầu vừa nói.
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu ra hiệu cho đệ tử Vạn Thú môn còn lại. Người kia lập tức học theo răm rắp dáng vẻ Từ Hỏa, vừa dập đầu vừa nói:
"Hắc Mẫu Đơn ta sai rồi..."
Triều Kính nhìn hai đệ tử. Kiêu ngạo quen rồi, bảo ông ta làm chuyện như thế này là làm khó ông ta. Ông ta tình nguyện đi làm những chuyện đê tiện vô sỉ, nhưng khó mà có thể dập đầu nhận sai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT