Nhiều năm như vậy rồi, La Thu đối đãi với nàng vẫn giống như lúc ban đầu, chưa bao giờ thay đổi. Một người cao cao tại thượng không dễ động tình như ông ta, một khi động tình thì chính là thâm tình.
Ngân Cơ thường xuyên cảm khái, nếu không có ân oán kia thì tốt biết bao nhiêu.
Về sau phát sinh một việc vượt quá dự kiến của tất cả mọi người, Ngân Cơ có thai.
Việc này chính bản thân Ngân Cơ cũng không nghĩ đến, không nghĩ giữa người và yêu lại có thể tạo ra một sinh mệnh. Chính bởi vì không nghĩ đến khả năng này, cho nên khi ân ái cũng không hề có phòng bị. Nhiều năm qua không phòng bị lại không có chuyện gì, bây giờ đột nhiên lại phát sinh.
La Thu cũng cảm thấy bất ngờ, bản thân ông ta cũng không biết nên vui hay nên buồn.
Trong lời nói của La Thu có ẩn ý, dường như hy vọng Ngân Cơ bỏ đứa bé này.
Bởi vì La Thu không biết hai người sẽ tạo ra cái thứ gì nữa, là người hay là yêu, hoặc là quái vật. Vạn nhất xuất hiện cái khiến cho người ta khó mà đối mặt thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng Ngân Cơ lại không có cách nào ra tay với cốt nhục trong bụng của mình. Không nói đến chuyện tình cảm, mà trong Hồ tộc không có chuyện gi ết chết cốt nhục ngay khi còn trong bụng.
Thấy Ngân Cơ không chịu, La Thu đành phải chìu theo nàng.
Về sau đứa con được sinh ra, một chút dị tượng cũng không xuất hiện, là một người bình thường, không hề bị yêu tộc ảnh hưởng, cũng không phải quái vật, là một đứa bé rất đáng yêu.
Không còn lo lắng nữa, La Thu mừng như điên, bản thân Ngân Cơ cũng cảm thấy vui.
La Thu rất tốt với đứa con của mình, đối với Ngân Cơ lại càng tốt.
Cũng chính vì vậy, Ngân Cơ cho rằng đã có đứa bé, đó chính là cơ hội.
Có một lần, trong lúc La Thu đang ôm đứa bé chơi đùa, Ngân Cơ đã nói thật chân tướng.
La Thu chấn động ngay tại chỗ. Cũng vào lúc đó, mộng đẹp của Ngân Cơ đã tan vỡ.
Lần đầu tiên hai người cãi nhau. Trước kia, La Thu cái gì cũng làm cho nàng. Và đây cũng là lần đầu tiên Ngân Cơ khóc trước mặt La Thu.
La Thu hỏi Ngân Cơ vì sao lại lừa ông nhiều năm như vậy?
Ngân Cơ thì hỏi ông ta, khi ông cầu hôn, không phải đã nói không để ý đến xuất thân của nàng sao?
La Thu rất tức giận, cảm giác sụp đổ. Nói không quan tâm và ngươi gạt ta không phải một chuyện. Ông ta đã tin tưởng nàng, bảo vệ nàng như vậy, thế mà nàng lại gạt ông ta, xem ông ta là đồ ngốc nhiều năm như thế.
Ông ta còn lôi Ô Thường đã trở thành một trong chín thành ra hỏi, có phải ngay từ đầu Ngân Cơ đã âm mưu với Ô Thường hay không.
Ngân Cơ giải thích không có, nói về sau nàng mới biết được nàng bị Ô Thường lợi dụng, nói Ô Thường cũng không biết thân phận thật sự của nàng. Nếu không, Ô Thương khẳng định đã lấy chuyện này ra làm nhược điểm của nàng.
Một khi lòng tin đã bị phá vỡ, dường như rất khó lấy lại được. Mặc kệ Ngân Cơ nói cái gì, La Thu cũng không tin. Ngân Cơ nói là sự thật, La Thu lại bảo Ngân Cơ ẩn tàng quá sâu.
La Thu đã đoán được vì sao kế hoạch vây quét Hồ tộc vốn đã được bố trí tỉ mỉ lại thất bại. Thì ra gian tế ở bên cạnh ông ta, là người mà ông ta tin tưởng nhất.
La Thu hỏi Ngân Cơ đây có phải nguyên nhân nàng xuất hiện bên cạnh ông ta hay không?
La Thu còn đem chuyện có con ra nói, nói Ngân Cơ sớm không nói muộn không nói, sau khi có con lại nói, rõ ràng là có mưu đồ từ trước.
Lúc đó, La Thu giống như dã thú bị chọc giận. Ngân Cơ chưa bao giờ nhìn thấy La Thu tức giận như vậy. La Thu ra tay không những với Ngân Cơ mà còn đối với người khác, giết tất cả những ai nghe được cuộc đối thoại này, bao gồm hai đồ đệ của ông ta.
Về sau, La Thu cho Ngân Cơ một lựa chọn. Ông ta nói ông ta không tin vào lời giải thích, chỉ tin vào sự thật, đồng ý cho Ngân Cơ một cơ hội, nhưng nhất định phải đưa ra một lựa chọn.
Nếu Ngân Cơ thật lòng với ông ta và con gái, vậy thì hãy từ bỏ Hồ tộc, hỗ trợ ông ta tiêu diệt Hồ tộc, chứng minh cho tất cả mọi người thấy.
Ông ta và đứa con cùng với Hồ tộc là hai bên khác nhau, chỉ có thể chọn một.
Ngân Cơ không chịu, bên nào cũng không muốn bỏ. Nàng không muốn từ bỏ gia đình của mình, cũng không muốn từ bỏ tộc nhân của mình, còn xin La Thu hãy nể tình cảm vợ chồng mà giúp đỡ Hồ tộc, hóa giải ân oán giữa Hồ tộc và tu sĩ nhân loại.
Kết quả, La Thu đã phất tay bỏ đi.
Về sau, hẳn là La Thu đã chuẩn bị xong hết thảy. Có lẽ không muốn người khác biết được chân tướng, La Thu đã đem đứa con ra làm con tin, dụ Ngân Cơ đến một chỗ vắng, một lần nữa bức Ngân Cơ đưa ra lựa chọn.
Ngân Cơ không theo, La Thu lại đưa ra một lựa chọn khác, lấy đứa con ra áp chế, hỏi: “Nàng sống hay là con sống, nàng hãy lựa chọn đi.”
Dù sao Ngân Cơ cũng đã sống với La Thu nhiều năm, nhìn thấy được thủ đoạn ra tay của ông ta, ít nhiều cũng hiểu rõ cách làm người của ông ta.
Nàng biết La Thu đem con ra bức nàng chính là lần thăm dò sau cùng. Một khi nàng lựa chọn từ bỏ đứa con, chút nhân từ còn sót lại của La Thu sẽ không còn gì nữa, tất sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt ra tay hạ sát, không bỏ qua cho nàng.
Nàng vốn không phải là đối thủ của La Thu, huống chi trong tay La Thu còn có đứa con làm con tin.
Ngân Cơ thương tâm rất nhiều, biết La Thu dẫn nàng đến đây, chính là quyết tâm muốn nàng đưa ra lựa chọn sau cùng. Nàng không thể phản bội tộc nhân của nàng. Câu nói sau cùng của nàng chính là muốn La Thu chăm sóc đứa con cho thật tốt.
Ngân Cơ lột mắt dọc của mình xuống. Đối với Hồ tộc, vứt bỏ mắt dọc đồng nghĩa với mất mạng. Nàng ném mắt dọc xuống, lảo đảo bỏ đi.
La Thu ôm đứa con không nói gì, cũng không truy sát.
Nghe xong câu chuyện cũ không thể nào tưởng tượng này, Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Vô tình khiến khách đa tình khổ.”
Hắn cũng không biết nói ai đúng ai sai, nhưng hắn biết, đứng trên lập trường Hồ tộc hoặc một người phụ nữ, khẳng định là người đàn ông kia vô tình.
Hắc hồ phản bác: “Cái gì gọi là đa tình? Ngươi cho rằng Hồ tộc chúng ta giống loài người các ngươi? Con gái Hồ tộc trước giờ vẫn luôn chung thủy. Khi chồng hoặc vợ chết, người còn lại từ đầu đến cuối sẽ làm bạn trước ngôi mộ, tuyệt không tái giá, sợ mình tâm trí không kiên, thậm chí còn chặt đứt tay chân của mình, để cho mình không đi được nữa. Con gái Hồ tộc đã chọn ai sẽ không tùy tiện thay đổi, không giống như nhân loại các ngươi tam thê tứ thiếp vẫn còn chê ít.”
Ngưu Hữu Đạo khoát tay, không tranh luận với y chuyện này nữa: “Đối với Hồ tộc, mất mắt dọc đồng nghĩa với mất mạng, vì sao lão tộc trưởng vẫn còn...”
Hắc hồ nói: “Điều này phải cảm ơn sư phụ của ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên: “Sư phụ của ta?” Hắn không hiểu, không phải Thương Tụng đã mất tích nhiều năm rồi sao, không thể có chuyện Thương Tụng xuất hiện lần nữa để cứu người?
Hắc hồ thở dài: “Khi đó ta còn chưa hóa thành hình người. Vừa lúc ta đang gánh vác trách nhiệm làm chân chạy việc cho lão tộc trưởng ở thánh địa Đại La với Hồ tộc. Sau khi lão tộc trưởng bị tai nạn gặp được ta, sợ mình không kiên trì trở về được nữa. Hồ tộc có thể hóa hình không nhiều, vì thế đã đem tinh huyết hóa hình rót cho ta. Tộc trưởng Hồ tộc phải có huyết mạch truyền thừa của lão tộc trưởng, nhất mạch sẽ gánh chịu trách nhiệm bảo vệ Hồ tộc. Lão tộc trưởng cũng không thể gọi La Phương Phỉ về làm Tộc trưởng được, vì vậy, có được tinh huyết truyền thừa của người, ta có thể hóa hình, cũng chính vì thế mà được mọi người đề cử thành Tộc trưởng. Nói đến đây thì cảm thấy ngại quá.”
Một Trưởng lão Hồ tộc nói: “Tộc trưởng không cần hổ thẹn. Nếu không phải người không tiếc mọi thứ, trước khi lão tộc trưởng tắt thở mang được bà ấy về, tính mệnh của lão tộc trưởng đã không còn giữ được. Toàn tộc đều phải cảm ơn người. Vị trí Tộc trưởng này, người nhận rất xứng đáng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT