Thử hỏi, trong tình huống như vậy, hắn làm sao có thể buông tha cho đối phương? Tất nhiên là phải đuổi đến khi nào bắt được thì thôi.

Không biết đã đuổi bao lâu, dù sao cảm giác đuổi cũng rất lâu, pháp lực tiêu hao không ít, đột nhiên hắn cảm nhận được đằng trước có thứ gì đó rất kiên cố, còn đối phương thì thay đổi hướng, giống như chui vào trong một cái động nào đó dưới mặt đất.

Hắn chém ra một kiếm, sau đó cũng chui vào theo. Sau khi chui vào, hắn phát hiện, quả nhiên là một sơn động được mở ra từ vách đá.

Tiến vào sơn động, hắn lại tiếp tục đuổi theo. Áp lực trên mặt đất càng lúc càng nhẹ. Hắn đột nhiên chém ra một kiếm, người từ trong lớp bùn thoát ra, bước vào một không gian khác dưới đất, phía trước còn có một cánh cửa động.

Trên cửa động có khắc ba chữ. Chữ này hắn đọc không hiểu, kiểu chữ rất kỳ lạ.

Bên trên động phủ có gắn bảo châu cùng loại với dạ minh châu, khiến không gian trở nên sáng ngời, ngay cả trong động cũng sáng theo. Hắn tận mắt nhìn thấy hắc hồ trốn vào trong động đó.

Ngưu Hữu Đạo bay lên không, quét mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, bản thân cũng không dừng lại, đuổi thẳng vào trong động.

Chỉ thấy hắc hồ đang chạy đằng trước hét lên: “Cường địch! Mau mời lão tộc trưởng!”

Trước mắt xuất hiện một địa cung, khắp nơi đều là đường đá. Một đám yêu hồ nhảy ra, bị Ngưu Hữu Đạo đánh đến thất linh bát lạc.

Sáu con yêu hồ màu lông không giống những con yêu hồ khác từ hành lang xung quanh nhào ra, hóa thành sáu người nam nữ, cầm trong tay các loại vũ khí liên thủ vây công Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo vô cùng kinh ngạc. Trước đó, hắn nhìn thấy có ba con có thể hóa hình, không nghĩ đến nơi này có đến sáu con.

Hắn hoài nghi mình đã không cẩn thận, một mình xâm nhập vào hang ổ của Yêu Hồ tộc ở hoang trạch tử địa này.

Đối mặt với tình huống vây công như thế, Ngưu Hữu Đạo cũng không từ bỏ việc đuổi theo hắc hồ.

Nếu đã đuổi không kịp, Ngưu Hữu Đạo đưa ra một quyết định khác. Địa vị của những con yêu hồ có thể hóa hình này nhất định không thấp trong tộc. Bắt không được hắc hồ, hắn sẽ bắt một hai người trong số những người này.

Hắn cũng muốn thử Càn Khôn quyết vừa mới lĩnh ngộ có hiệu quả như thế nào. Đối mặt với sáu người vây công, nhờ tá lực đả lực, hắn đánh cho sáu người phải luống cuống tay chân.

Trong lúc hắn muốn ra tay bắt sống một người, trong động đột nhiên truyền đến giọng của phụ nữ: “Tất cả lui xuống cho ta.”

Sáu người vây công nghe xong, tất cả cùng nhau tránh ra. Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con yêu hồ lông màu trắng bạc xuất hiện. Màu lông của nó rất đẹp, chỉ là mi tâm có một vết sẹo.

Còn chưa kịp nhìn kỹ, thân hình của con ngân hồ đã khẽ động, tốc độ, thanh thế như lôi đình phóng đến.

Ngưu Hữu Đạo kinh hãi. Thế công này không phải đám yêu hồ hóa hình trước đó có thể so sánh. Hắn vội vàng phản ứng lại, một kiếm bổ ra kiếm cương ác liệt.

Cạch! Một trảo của ngân hồ phá kiếm cương một cách dễ dàng, đảo mắt đã đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo không tránh kịp, vội giơ kiếm lên chặn lại.

Cạch! Thân kiếm khẽ cong lại, đâm vào ngực Ngưu Hữu Đạo. Sức mạnh càn khôn của hắn không kịp phá tan uy lực công kích mạnh mẽ như vậy. Đột nhiên hắn có cảm giác giống như khi bị Ngân Nhi đánh trúng lúc trước.

Oành! Cả người Ngưu Hữu Đạo bị đánh bay ra ngoài, đập vào vách đá sau lưng. Vách đá bị đụng sụp xuống một mảng lớn, miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi.

Một con yêu hồ có thực lực sánh ngang với Nguyên Anh cảnh. Ngưu Hữu Đạo cảm thấy hoảng hốt, không nghĩ đến hang ổ yêu hồ lại ẩn tàng một cao thủ kh ủng bố như vậy.

Thật ra, hắn cũng chưa từng danh chính ngôn thuận giao thủ với tu sĩ Nguyên Anh cảnh. Trong giới tu hành, cao thủ mà hắn biết cũng chỉ có cửu thánh. Cho nên, hắn không thể kết luận Ngân Nhi có được tính là cao thủ Nguyên Anh cảnh hay không.

Khi nói chuyện, Ngân Nhi cũng đã nói rõ nàng không biết thực lực của mình là gì, cũng không biết thực lực của nàng khi nổi cơn cuồng bạo đạt đến mức độ bao nhiêu.

Uy lực công kích của Ngân Nhi có thể so sánh với ngân hồ trước mắt. Cho nên, hắn cũng không thể xác định con ngân hồ kia có phải thực lực Nguyên Anh cảnh hay không.

Nhưng có một điều mà hắn rất rõ ràng, hắn đã từng giao thủ với không ít tu sĩ Kim Đan cảnh, thậm chí đã từng giao thủ với cao thủ xếp hạng nhì Đan bảng là Nhan Bảo Như, cơ hồ có thể đưa ra kết luận, tu sĩ Kim Đan cảnh không có khả năng phát huy được thực lực kh ủng bố như vậy.

Không có kỹ xảo, chỉ dựa vào thực lực công kích cường ngạnh cũng đủ để dọa người.

Hắn dùng pháp lực càn khôn đánh tan phần lớn uy lực công kích, nhưng uy lực còn sót lại vẫn có thể đánh hắn bị thương bất cứ lúc nào.

Uy lực công kích của đối phương quá mạnh, tốc độ công kích quá nhanh, nhanh đến mức hắn chỉ có thể ứng phó một cách vội vàng. Tốc độ nhanh như thế khiến cho pháp lực càn khôn của hắn không kịp đánh tan hết uy lực công kích kia.

Dựa vào kinh nghiệm của hắn, đó không phải là uy lực công kích của tu sĩ Kim Đan cảnh.

Đối mặt với thực lực như vậy, tu sĩ Kim Đan hoàn toàn không có khả năng chống đỡ, chẳng khác nào thịt cá trên thớt gỗ, mặc cho người ta làm gì thì làm. Nếu hắn không tu luyện Càn Khôn quyết, hóa giải được phần lớn uy lực công kích, một kích của đối phương đủ để gi ết chết hắn.

Thực lực như vậy, ngoại trừ cao thủ Nguyên Anh cảnh, hắn không nghĩ ra còn có khả năng nào khác.

Nhưng điều khiến cho hắn kinh hãi còn nằm ở phía sau. Cao thủ có thực lực như thế không để cho hắn có cơ hội thở dốc, căn bản không hỏi trắng đen. Vừa ra tay đã muốn đẩy hắn vào chỗ chết, một trảo phá nát kiếm cương của hắn. Ngay sau đó, vách đá sụp xuống, bụi mù tung lên, hồ ảnh như thiểm điện lao đến.

Một trảo như sấm sét đánh thẳng vào tim của hắn.

Miệng thổ huyết, Ngưu Hữu Đạo không kịp nói bất luận câu nào, ngay cả cơ hội ổn định, đối phương cũng không cho hắn. Hắn vội vàng dùng kiếm để ngăn cản.

Suy nghĩ lóe lên, hai phương án ứng đối hiện lên trong đầu hắn.

Một cách là chuyển sức mạnh của đối phương đến vách đá phía sau, nhờ uy lực công kích đó đánh sụp địa cung này, còn hắn sẽ thừa dịp hỗn loạn mà thoát đi.

Một cách khác chính là cưỡng ép thi triển pháp thuật Điên Đảo Càn Khôn, tá lực đả lực, xem có thể lợi dụng sức mạnh của đối phương phản phệ được đối phương hay không, làm tổn thương đối phương trước rồi trốn sau.

Phương pháp thứ nhất dường như không đáng tin. Dựa vào thực lực của đối phương, cho dù đánh sụp địa cung này, hắn cũng không có khả năng thoát đi. Cho dù trốn ra khỏi địa cung, hắn cũng khó mà thoát khói tốc độ truy sát của đối phương.

Như vậy, hắn chỉ có thể ôm hy vọng thử cách thứ hai. Cách này rất nguy hiểm. Uy lực công kích cường đại như vậy, thuật pháp tá lực đả lực của hắn không biết có thể phản phệ được bao nhiêu. Hắn cũng không biết mình có chịu nổi hay không.

Hắn là người thường xuyên liều mạng, trong tình huống nguy cấp luôn có những kinh nghiệm chống đỡ nhất định, hoặc có thể nói trong tuyệt cảnh, hắn có thể đưa ra phán đoán có lợi nhất cho mình. Có thể vô dụng, nhưng dù sao cũng còn tốt hơn ngồi đó chờ chết.

Khóe miệng dính máu, gương mặt Ngưu Hữu Đạo lộ vẻ dữ tợn, hai tay toàn lực vung kiếm.

Khí thế ngân hồ đánh ra quá mạnh, công kích phát ra khiến bụi mù cứ như từng vòng sáng đánh ra ngoài. Một người một hồ đối mặt, ai cũng nhìn đối phương một cách rõ ràng.

Khi hai bên nhìn nhau, Ngưu Hữu Đạo không biết có phải mình bị ảo giác hay không. Hắn dường như nhìn ra được sự kinh ngạc trong ánh mắt của đối phương.

Cảnh tượng diễn ra tiếp theo khiến hắn bất ngờ vô cùng.

Đinh! Một âm thanh vang dòn, thân kiếm phát ra tiếng kêu to.

Một trảo ngân hồ đánh ra đã kịp thời thu lại, móng vuốt sắc bén khi chạm đến thân kiếm chắn ngang của Ngưu Hữu Đạo, chỉ nhấn một cái, sau đó mượn lực thu trở trở về.

Ngưu Hữu Đạo tất nhiên cảm nhận rõ ràng nhất, hắn nhìn thấy đối phương đã kịp thời thu lại sát chiêu, giảm bớt uy lực công kích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play