Một người trong đó thấy là Ngưu Hữu Đạo lập tức ngạc nhiên thốt lên: "Ngưu Hữu Đạo!"

"Ngưu Hữu Đạo? Không phải là hắn được La Phương Phỉ đưa ra khỏi Thánh cảnh rồi sao?"

Người còn lại hỏi. Người này chỉ nghe tên Ngưu Hữu Đạo, lại chỉ lâm thời được điều tới săn yêu hồ, chưa từng gặp Ngưu Hữu Đạo.

Phiêu Miễu các có bao nhiêu người, không phải ai cũng từng gặp Ngưu Hữu Đạo. Trên thực tế, đại đa số họ chưa gặp hắn bao giờ, bây giờ Ngưu Hữu Đạo gặp phải một người biết hắn đã là khá.

Ngưu Hữu Đạo cũng hơi bất ngờ là có người nhận ra mình. Hắn lại không nhớ ra được vị kia đã từng gặp mặt ở đâu.

Nhưng nếu đã quen biết thì cũng bớt việc. Hắn đi với, nâng kiếm chắp tay chào:

"Chính là Ngưu mỗ. Ngưu mỗ trên đường truy tìm yêu hồ, đang muốn nghỉ chân, không ngờ tình cờ gặp được hai vị cao hiền của Phiêu Miễu các."

Người biết Ngưu Hữu Đạo nhìn trang phục của hai người Tần, Kha, rồi nhìn cách ăn mặc của Ngưu Hữu Đạo, y chỉ mặt Ngưu Hữu Đạo quát mắng:

"Làm càn, ai cho ngươi đổi y phục trên người?"

Sau khi xác nhận thân phận người tới, khí thế tự ngạo vì thân phận Phiêu Miễu các của hai người lập tức tỏa ra.

Kiếm trong tay Ngưu Hữu Đạo chọc xuống đất, cắm chặt vào. Hắn không đáp lời, thân hình loáng lên một cái như mũi tên rời cung bắn về phía hai người kia.

Hai người kinh hãi, trở tay không kịp, chỉ đành vung tay lên giáng trả.

Thừa dịp gấp rút, Ngưu Hữu Đạo không tránh né, tùy tiện cho hai người kia vung chưởng đánh trúng người hắn. Tư thế đánh tới của hắn không bị kìm lại, song chưởng của hắn cùng khảm lên ngực hai người kia.

Đùng đùng, hai bóng người song song bay ngược ra sau, miệng phun máu.

Hai người bị đánh bay có cảm giác như nằm mơ, không thể ngờ được Ngưu Hữu Đạo lại dám ra tay với bọn họ. Có thể nói, họ không có một chút phòng bị nào trước tập kích.

Tần Quan và Kha Định Kiệt sửng sốt đờ người. Cho dù họ có nằm mơ, cho rằng mình nhìn lầm, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn hiện thực, Ngưu trưởng lão... Ngưu trưởng lão lại tập kích người của Phiêu Miễu các.

Bất kể hai người bị đánh hay hai người đang kinh ngạc sững người, không có ai dám tưởng tượng sự việc trước mắt.

Ngưu Hữu Đạo chưa ngừng thế tấn công, ào một tiến tiếp tục truy sát tới hai người kia.

Hai người lảo đảo đáp xuống đất, phân sang hai bên tránh ra. Ngưu Hữu Đạo lắc mình bám theo một người, người kia vội vàng vung tay đánh lại. Thực sự là hai người này không hề có cơ hội lấy hơi chống trả từ sau khi Ngưu Hữu Đạo tập kích, ngay cả thời gian rút kiếm cũng không kịp, vội vàng dùng hết tu vi đánh vội một quyền.

Ngưu Hữu Đạo lãnh khốc tung chưởng đón đánh. Uỳnh, quần sao sau lưng hắn bay phần phật.

Người công kích lần này rõ ràng cảm nhận được loại cảm giác đó. Một quyền toàn lực của người đó đối đầu với quyền của Ngưu Hữu Đạo mà không có cảm giác xuất lực, ngược lại bị một lực lượng cuồng mãnh kéo tới. Cánh tay vang lên tiếng rắc rắc, xương cánh tay đã đứt thành mấy đoạn.

Thân thể người nọ bị Ngưu Hữu Đạo kéo về phía hắn rồi cho một đạp bay ra sau. Sau lưng người này trúng một đòn nghiêm trọng, đụng gãy ngang một cây đại thụ, sau đó lăn lộn trên mặt đất thở dốc, đã trọng thương khó mà cử động.

Ngưu Hữu Đạo đạp bay đối thủ xong lập tức mượn lực lao đi. Trong nháy mắt, hắn bay xuyên qua tán cây rừng ra ngoài, truy đuổi về phía người còn lại đang bỏ chạy, hô lên một tiếng:

"Bắt!"

Lời này nói với ai, còn cần phải nói không? Bắt ai, cần phải nhắc lại không? Tần Quan và Kha Định Kiệt nhìn chằm chằm người đầy máu đang giãy dụa trên đất kia, có thể nói là ngơ ngác đứng im tại chỗ, lòng bàn tay đổ mồ hôi, sau lưng lạnh toát, da đầu tê dại, nuốt nước bọt đánh ực một cái.

Bảo chúng ta bắt người của Phiêu Miễu các? Chuyện đùa này quá trớn rồi! Hai người thầm gào lên trong lòng, Ngưu trưởng lão điên rồi sao? Muốn làm gì đây, muốn chết cũng không nên chơi như vậy chứ?

Dù thế nào, hai người cũng không ngờ được rằng Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm vào người của Phiêu Miễu các là để làm chuyện điên cuồng này. Lúc trước họ còn tưởng rằng Ngưu Hữu Đạo có ý gì khác, ai ngờ vừa gặp mặt người của Phiêu Miễu các đã tập kích lập tức, không thèm nói thêm một câu.

Điên rồi! Điên rồi! Ngưu trưởng lão điên rồi! Hai người nhìn nhau, đang hỏi người kia xem nên làm gì?

Hai người nửa bước cũng không dám động, không biết nên nghe Ngưu Hữu Đạo hay không? Điều quan trọng là chuyện như vậy không dám nghe bừa!

"Các ngươi Dẫn ta đi... Các ngươi bị bức ép... Chỉ cần dẫn ta đi, Phiêu Miễu các tha tội cho các ngươi..."

"Không chỉ tha tội... mà các ngươi còn có công! Nhanh, dẫn ta đi..."

Nhân viên Phiêu Miễu các đang giãy dụa trên mặt trên mặt đất lên tiếng. Người này nhận ra là hai người kia không muốn làm chuyện vừa rồi, vì thực sự phản ứng của hai người quá rõ ràng.

Liên tiếp trúng đòn nghiêm trọng, bây giờ người này bị thương nặng, khó có thể nhúc nhích. Người này biết mình không chạy nổi, mà một khi Ngưu Hữu Đạo quay về, sợ là chạy trời không khỏi nắng, chỉ có thể đặt hi vọng cuối cùng ở hai người kia.

Nhưng đã chậm rồi. Sau khi bên ngoài cánh rừng vang lên mấy âm thanh nặng nề, Ngưu Hữu Đạo đã bay lượn trở về, trên tay còn xách theo một người khác. Hắn đáp xuống đất, ném người trong tay xuống khiến y rên lên đau đớn.

Tần Quan và Kha Định Kiệt sợ hãi giật mình một cái, sắc mặt trắng bệch. Họ nhìn người mới bị ném trên đất, thân thể đầy bùn đất, hiển nhiên không thoát được tập kích của Ngưu trưởng lão, bị đánh rơi trong đầm lầy. Hai người chậm rãi giương mắt nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, đầy vẻ sợ hãi.

Vừa rồi có vài điều có thể nhận ra. Từ khí thế hành vi của hai nhân viên Phiêu Miễu các, hẳn đều là tu sĩ Kim Đan. Lần này nhân viên được Phiêu Miễu các phái ra chắc hẳn không có ai có tu vi dưới Kim Đan.

Nhưng chính là hai người như thế lại bị Ngưu trưởng lão đánh cho không có lực chống đỡ, dễ dàng bị Ngưu trưởng lão hạ gục. Thực lực của Ngưu trưởng lão đến đâu là điều có thể tưởng tượng được.

Có thực lực này lại còn chơi đánh lén? Hai người si ngốc.

Họ không biết rằng Ngưu Hữu Đạo khá thích chơi đánh lén. Nếu có thể giải quyết sự việc nhẹ nhàng, hắn sẽ cố gắng bớt nhiều việc.

Vẫn câu nói kia, chém chém giết giết nguy hiểm bao nhiêu, nếu không cần đánh nhau thì bình thường Ngưu Hữu Đạo bình không tự mình ra tay.

Ngưu Hữu Đạo đáp xuống đất, lạnh lùng lườm hai người một cái, thấy dáng vẻ sợ hãi của hai người mà không nghe lời hắn, hắn hừ lạnh. Ngưu Hữu Đạo không tính toán quá nhiều, vì hắn có thể hiểu được sự kinh hãi của hai người.

Ngưu Hữu Đạo vung tay một cái, hư không nhiếp vật hút kiếm trên mặt đất bay vụt một cái về tay hắn.

Người sau bị đánh rơi vào bùn chậm rãi bò dậy, thở dốc nói:

"Ngưu Hữu Đạo, lá gan chó của ngươi lớn thật! Ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không?"

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm bước đi, chậm rãi tới trước mặt người nọ. Hắn nhắc kiếm đâm xuống đất, vỏ kiếm chọc vào ngực người kia. Ngưu Hữu Đạo chống kiếm vào ngực người kia, ép người khó bò dậy, lạnh nhạt nói:

"Không phải là ta không muốn thay quần áo, là Hoàng Ban kéo ta từ bên ngoài Thánh cảnh về quá vội vàng, chưa kịp thay."

Người kia ngã xuống đất, ôm cánh tay cụt vội hỏi:

"Nếu đã là hiểu lầm thì không đến nỗi. Chỉ hiểu lầm thôi, chuyện đã qua rồi. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi thả chúng ta đi, chúng ta bảo đảm ngươi không có chuyện gì."

Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng liếc xéo:

"Ngươi nghĩ nhiều quá, ta đã ra tay rồi, ngươi cảm thấy điều đó có khả năng không?"

Người kia cắn răng nói:

"Ngưu Hữu Đạo, bây giờ ngươi quay đầu vẫn kịp, bằng không ngươi có thể tưởng tượng hậu quả ra sao."

"Nghĩ gì chứ? Ngày hôm qua ta đã nghĩ cả một buổi tối. Ngày hôm nay các ngươi rơi vào tay ta coi như là do các ngươi xui xẻo."

Ngưu Hữu Đạo coi như không, nhìn chung quanh, than thở:

"Các ngươi yên tâm, ta không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi các ngươi chút chuyện. Ta hi vọng các ngươi có thể thành thực trả lời."

Người bị hắn chọc kiếm phì một ngụm máu rồi hỏi:

"Ngươi muốn hỏi cái gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play