Thái Thúc Sơn Thành đáp trả: “Ta có ăn nói bừa bãi không vậy phải hói các ngươi, con phi cầm to tướng kia của Ngưu Hữu Đạo là từ đâu mà có? Yến Tống đánh nhau, nước Tống mời Vạn Thú Môn ra mặt trợ trận, mắt thấy thế như chẻ tre, sao quân Yến lại có thể thắng được kỳ binh của quân Tống, khiến cho quân Tống đại bại? Còn có thằng cháu trai Triệu Thắng Hoài của ngươi nữa, vì sao vừa vặn là người làm chứng nhìn thấy sứ thần nước Tống bị giết, ép nước Tống phát binh, giải quyết mối nguy của Ngưu Hữu Đạo ở Nam Châu? Từng chuyện từng chuyện một cái nào cũng có lợi cho Ngưu Hữu Đạo, trong lòng các ngươi có quỷ gì các ngươi tự hiểu!”
Y nhắc tới một loạt chuyện này khiến cho các phái đều hãi hùng khiếp vía, bao gồm cả hai đệ tử Vạn Thú Môn.
Nhất là tên đệ tử Từ Hỏa của Triều Kính. Y đã được Triều Kính âm thầm nhắc nhở phối hợp với Ngưu Hữu Đạo, đã sớm biết sư phụ có cấu kết với hắn, giờ mới biết đằng sau còn có nhiều đại sự mà mình không biết.
Trong lòng y đã tin lời Thái Thúc Sơn Thành nói lầ thật. Hậu quả này khiến cho y tê dại cả da đầu. Một khi sư phụ sụp đổ, y có được kết cục tốt ở Vạn Thú Môn mới là lạ. Trong môn phái, quan hệ sư đồ vẫn luôn là có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Triều Kính trợn trừng hai mắt, nghiêm nghị giận dữ mắng: “Lão tặc, dám mưu hại lão phu! Bằng chứng đâu, lấy ra! Nếu ngươi không đưa ra được chứng cứ mà cứ ở đây vu hãm, Vạn THú Môn ta và Khí Vân Tông ngươi không đội trời chung!” Y quay sang hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Ngưu Trưởng lão, ngươi có khống chế ta sao?”
Sắc lệ nội liễm, lúc này y đang cực kỳ sợ hãi. Chứng cứ! Y có một chứng cứ không được tiêu hủy.
Đó chính là đứa cháu trai Triệu Thắng Hoài của y. Việc hôm nay nếu đến tai Vạn Thú Môn, nhất định Vạn Thú Môn sẽ nghiêm khắc tra xét, sẽ khống chế Triều Thắng Hoài ngay. Y cũng không dám chắc chắn rằng Vạn Thú Môn không cạy nổi miệng Triều Thắng Hoài, hơi hối hận sao mình không giết luôn đứa cháu trai diệt khẩu đi!
Dù sao huyết thống tình thân vẫn còn đó, không phải lúc vạn bất đắc dĩ…. Y hối hận tay mình quá mềm!
Thấy ù tai, Phù Hoa nghiêng đầu nói với Đoạn Vô Thường: “Đấu tranh vì vị trí thủ lĩnh khá kịch liệt đó! Thái Thúc Sơn Thành phản kích có vẻ hơi cực đoan, dồn Triều Kính vào chỗ chết, đến mức đó rồi sao?”
Đoạn Vô Thường khẽ lắc đầu: “Chỉ sợ là không có lửa làm sao có khói, cũng chưa biết chân tướng sự tình thế nào.”
Tất cả mọi người đang xem náo nhiệt đều kinh hãi. Thực sự việc này không thể coi thường.
Hoàng Ban đứng trên cao vẫn giữ thái độ thờ ơ, không nhúng tay vào nội chiến giữa các phái. Ý đồ của mấy vị Thánh Tôn đã lộ ra manh mối, bất mãn với Phiêu Miễu Các, có ý đồ mượn ngoại lực chỉnh đốn Phiêu Miễu Các, như một thanh kiếm đang treo lơ lửng trên đầu mọi người, chỉ bất cẩn một chút, chỉ sợ trong Phiêu Miễu Các sẽ là gió tanh mưa máu. Bởi vậy, xét một mặt nào đó, các phái không đồng lòng mới có lợi cho Phiêu Miễu Các.
Thờ ơ lạnh nhạt, ai ngờ lại xảy ra chuyện này. Hoàng Ban hừ lạnh: “Khá có ý tứ, khong biết Phiêu Miễu Các có nắm được chân tướng chuyện này không!”
Y vừa được điều đến Phiêu Miễu Các làm việc, không có quyền xem một số hồ sơ bí mật ở đây.
Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Lão tặc này thẹn quá hóa giận, cắn loạn như chó điên, ta nói không có, y có thể nhả ra sao? Nói đi cũng phải nói lại, nếu khống chế được thật, ta cũng muốn khống chế Triều Trưởng lão.
Đại khái hắn cũng hiểu được ý đồ của đối phương, dù không có chứng cứ cũng muốn nhảy ra cắn, muốn quấy nhiễu ý đồ bố cục của hắn, không cho hắn khống chế cục diện, đoán chừng đối phương đã đạt được.
Thái Thúc Sơn Thành cười lạnh nói: “Ta thẹn quá hóa giận sao? Ngưu Hữu Đạo, vì sao ngươi luôn cố gắng cho Triều Kính làm thủ lĩnh?”
“Săn giết yêu hồ, đối phó với loại nghiệt súc này, ngươi không cảm thấy để Vạn Thú Môn chủ trì thích hợp hơn sao?”
“Những phi cầm trong tay ngươi là lấy đâu ra?”
Ngưu Hữu Đạo khoanh tay đáp: “Theo như ngươi nói, thì Vạn Thú Môn là kẻ ngu, mất nhiều phi cầm vậy mà không biết sao?”
Đây cũng là điều khiến người ta hoang mang. Thái Thúc Sơn Thành không biết nói thế nào, nhưng vẫn cố trả lời: “Các ngươi giở trò gì thì phải hỏi các ngươi ấy!”
Triều Kính gầm lên: “Thái Thúc cẩu tặc, lấy chứng cứ ra, không có chứng cứ, hôm nay ta không để yên cho ngươi!”
Tất cả đều chỉ là suy đoán của Thiệu Bình Ba, Thái Thúc Sơn Thành làm gì có chứng cứ gì. Chuyện đến nước này, y chỉ cần tiếp tục lập lờ là được: “Đây chính là chuyện nhà của Vạn Thú Môn các ngươi, manh mối ta đã đưa, muốn chứng minh thì tự tra đi!”
“Lão tặc, khinh người quá đáng!” Triều Kính giận tím mặt, rút kiếm choang một cái muốn động thủ.
Thái Thúc Sơn Thành đâu có sợ, nhấc hai tay lên đối chọi gay gắt: “Ngươi thử xem!”
“Các ngươi muốn làm gì?” Thấy sắp động thủ, Hoàng Ban quát lên một tiếng, lắc mình một cái rơi vào giữa đám người, người của Phiêu Miễu Các cũng đi theo.
Nhìn nhìn hai người như hai con gà chọi đứng hai bên, Hoàng Ban lạnh lùng nói: “Đưa các ngươi tới đây là để cho các ngươi rèn luyện, để các ngươi săn giết yêu hồ, chứ không phải để các ngươi đến quyết đấu. Lằng nhằng ở đây làm gì? Chuẩn bị xong thì xuất phát ngay cho ta. Còn dám lỗ m ãng, nghiêm trị!”
Phiêu Miễu các tham gia, hai người suýt chút nữa đánh nhau lập tức thành thực dừng tay.
Có điều, Thái Thúc Sơn Thành vẫn chỉ vào mặt Triều Kính cứng rắn nói:
"Trong các phái ở đây, có ai dám chắc chắn, ai không sợ bị y hợp tác với Ngưu Hữu Đạo hãm hại thì cứ việc nhận y làm thủ lĩnh, nói chung là ta không chấp nhận!"
Liên tiếp hai lần đề cử thủ lĩnh đều trở thành trò đùa. Ngưu Hữu Đạo phế bỏ chức vị thủ lĩnh của Thái Thúc Sơn Thành, Thái Thúc Sơn Thành phế bỏ người do Ngưu Hữu Đạo đẩy ra.
Cuối cùng, tu sĩ nước Vệ và tu sĩ nước Tề hợp nhóm với Thái Thúc Sơn Thành, cùng bỏ đi.
Thái Thúc Sơn Thành vốn để nước Tấn mình tự hành động, nhưng đã thấy bên Ngưu Hữu Đạo thế lớn, lại có vết xe đổ của Thái Thúc Sơn Nhạc tại bí cảnh Thiên Đô, ông ta lo bị trúng độc thủ của Ngưu Hữu Đạo nên kéo theo hai nước cùng đi, bảo đảm cùng chung hoạn nạn.
Hai nước kia vốn không quá tình nguyện, thế nhưng quốc gia của họ nằm cạnh hai bên nước Tấn, thường xuyên phải đối mặt với sự uy hiếp của nước Tấn, lại không phải tranh đoạt lợi ích như trong bí cảnh Thiên Đô, vì vậy họ không tiện đắc tội với nước Tấn, chỉ đành đi cùng.
Thái Thúc Sơn Thành nói có chứng có cứ quả thực có ảnh hưởng nhất định đối với các phái khác. Lo lắng bị lừa, Tiêu Dao cung, Linh Kiếm sơn kết bạn cùng hai nước Tống, Hàn rời đi. Lúc chạy đi, họ còn miễn cưỡng kiếm cái cớ, vì dù sao cuối cùng cũng phải cộng thành tích các phái lại, có đi cùng hay không cũng chẳng sao, mọi người tự mình nỗ lực.
Lăng Tiêu các không đi cùng nước Tống mà ở lại. Toàn Thái Phong mạnh mẽ tự quyết, muốn đi cùng Ngưu Hữu Đạo.
Toàn Thái Phong vốn không muốn công khai chọn phe, nhưng ai ngờ được cả đại đội lại nháo cả lên, khiến y không thể không chọn phe. Y cho rằng mình biết chút tin tức nên coi trọng Ngưu Hữu Đạo, vì vậy chọn bên Ngưu Hữu Đạo.
Trừ nhóm Ngưu Hữu Đạo, Triều Kính dẫn người của Vạn Thú môn thành người cô đơn. Đứng trên vách núi, sắc mặt Triều Kính âm trầm khó đoán.
Nhìn theo hai nhóm người lần lượt rời đi, Ngưu Hữu Đạo thở dài trong lòng. Vốn hắn định dùng lá bài bí mật Triều Kính này để chi phối cả đội rèn luyện, sau đó mình ngầm khống chế cục diện. Ai ngờ được lại bị Thái Thúc Sơn Thành làm hỏng chuyện. Bây giờ hắn chỉ đành tính kế khác.
"Hoàng quản sự đang nhìn chằm chằm đằng sau, tiếp tục làm vậy nữa là không thích hợp. Sau này họ lại chụp cho cái mũ cái dài chuyến rèn luyện thì chúng ta không chịu nổi, đi thôi!" Phù Hoa nhắc nhở Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo hỏi: "Phiêu Miễu các có những ai tham dự săn giết yêu hồ?"
Phù Hoa: "Ai mà biết được? Nhiều người như vậy mà chưa từng gặp. Bình thường cũng chẳng có ai dám tìm hiểu tình huống nội bộ Phiêu Miễu các."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT