Ông chỉ quan tâm chuyện có xảy ra vấn đề gì không. Nếu không, ông cũng không nói thêm lời nào, đổi sang chuyện khác: ‘Tình huống bên trong Thánh cảnh như thế nào? Tại sao ngươi đi chưa được mấy ngày đã quay về?” Đây mới chính là vấn đề mà ông quan tâm nhất, cũng là nguyên nhân ông chủ động mở mắt.

“Việc này con cũng không hiểu nữa.” Ngưu Hữu Đạo cũng không che giấu, đem những chuyện xảy ra nói một cách rõ ràng.

Ánh mắt Chung Cốc Tử lóe lên, nhưng cũng nghĩ không thông, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại: “Ngươi hãy nên cẩn thận một chút.”

“Vang!” Ngưu Hữu Đạo đồng ý, sau đó bẩm báo: “Có chuyện con cần sư tôn đồng ý. Trước đó con đã thương lượng với Chưởng môn, cảm thấy chuyện hôn sự của Cự An và Văn Mặc Nhi không nên để lâu nữa, quyết định cử hành lễ thành hôn cho bọn họ vào ba ngày sau, không biết ý sư tôn như thế nào?”

Chung Cốc Tử nhắm mắt, chậm rãi nói: “Ngươi là sư thúc của Cự An, việc này tự các ngươi xử lý, không cần hỏi ta.”

“Vâng, con hiểu rồi. Con không quấy rầy sư phụ thanh tu, đệ tử xin cáo lui.” Ngưu Hữu Đạo cung kính khom người, đứng dậy cáo lui.

Hắn biết không nên quấy rầy lão sư phụ. Chuyện không cần thiết thì không cần nói. Lão sư phụ tích chữ như vàng, không muốn nói chuyện, nói mấy chuyện phiếm cũng chẳng có ý nghĩa. Sử dụng cấp bậc lễ nghĩa như vậy là đủ rồi.

Được biết Ngọc Thương đến tìm Ngưu Hữu Đạo, Chưởng ba ba đại phái nước Tống đến tìm Ngọc Thương nghe ngóng chuyện gì xảy ra. Ngọc Thương không chịu nói, chỉ nói không có việc gì. Cộng thêm Ngưu Hữu Đạo trở về, những chuyện đã bàn với Tử Kim động cũng không cần bàn lại. Ông ta không biết chuyện gì xảy ra ở Tử Kim động, tại sao lại bảo ông ta đưa Khổ Thần Đan cho Ngưu Hữu Đạo, cũng không biết sẽ chọc ra chuyện gì. Để tránh hiềm nghi, Ngọc Thương nhanh chóng cáo từ chuồn đi.

Chưởng môn ba đại phái nước Tống muốn gặp Ngưu Hữu Đạo, nhưng lại bị Cung Lâm Sách từ chối, nói ngăn cản cũng không đủ.

Không chỉ Ngọc Thương, ngay cả Cung Lâm Sách cũng giống như vậy, không hy vọng chuyện Thánh Cảnh lan truyền bốn phía. Họa là từ miệng mà ra, sợ gây phiền phức.

Cũng không còn cách nào, Ngưu Hữu Đạo trở về, có một số việc không cần thiết phải bàn bạc lại với Tử Kim động. Chưởng môn ba đại phái nước Tống chỉ có thể cáo từ rời đi.

Mao Lư sơn trang tổ chức tiệc, mọi người vui vẻ ăn mừng Đạo gia trở về.

Viên Phương tươi cười ôm bình rượu đứng đằng sau Ngưu Hữu Đạo, ân cần rót cho Ngưu Hữu Đạo một chén rượu.

Quản Phương Nghi ngồi bên cạnh cười tươi như hoa. Chuyện bị đánh dường như đã tan biến trong nụ cười của bà, cũng không biết có phải thật như vậy không, có lẽ cũng là do thói quen.

Viên Cương không xuất hiện, một mình ở trong phòng tháo hết băng vải, gần như tr@n truồng đứng trung bình tấn, đặt tay bên eo, nửa phần bụng nhấp nhô, miệng mũi phun ra hít vào luồng khí màu đỏ. Từng vết thương trên người bằng mắt trần có thể thấy được khép lại một cách chậm rãi.

Mọi việc đã hoàn tất. Ba người Quản Thanh Nhai nhận được chỉ thị bổ nhiệm mới của tông môn chuẩn bị lên đường.

Nghiêm Lập đích thân đưa ba người đến cửa, vận dụng quyền hạn của mình điều phi cầm cỡ lớn đến chở ba người.

Nghiêm Lập lo lắng ba người rời khỏi nơi này sẽ gặp độc thủ của Ngưu Hữu Đạo, chỉ vì Ngưu Hữu Đạo có thế lực khổng lồ, cộng thêm hắn có quan hệ mật thiết với tổ chức sát thủ, lại xưng huynh gọi đệ với đám yêu ma quỷ quái hải ngoại, đồng thời trong tay nắm giữ lợi ích to lớn, muốn gọi sát thủ giết ba người cũng chẳng có gì khó. Lúc trước, khi Ngưu Hữu Đạo đến bí cảnh Thiên Đô, vẫn còn có thể phái thích khách chặn giết giữa không trung Trưởng lão Quách Thanh Không của Tiêu Dao cung khi đến gặp Thương Triều Tông.

Chuyện này ai cũng biết là do Ngưu Hữu Đạo làm nhưng đến nay nó vẫn là một vụ án chưa xử được. Đến tận bây giờ, Tiêu Dao cung vẫn không tìm chứng cứ, cũng như không tìm thấy cơ hội xử lý Ngưu Hữu Đạo.

Đã có vết xe đổ, Nghiêm Lập đã đánh giá Ngưu Hữu Đạo trước mặt ba người, nói Ngưu Hữu Đạo là người có thể mất mặt công khai, cũng có thể mất mặt âm thầm, là người chỉ để ý kết quả, không quan tâm quá trình, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, có thể làm mà cũng có năng lực làm.

Vì thế, Nghiêm Lập không thể không phòng, đích thân sắp xếp cho ba người bí mật rời đi, tránh để Ngưu Hữu Đạo phát hiện.

Ông ta liên tục căn dặn ba người, sau khi đến Vô Biên các thì tận lực đừng rời khỏi Vô Biên các. Nếu không, có khả năng sẽ bị sát thủ Ngưu Hữu Đạo phái đến lợi dụng sơ hở. Một khi xảy ra chuyện bên ngoài, không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh là Ngưu Hữu Đạo làm, tông môn sẽ không dễ dàng chỉ trích một Trưởng lão. Đến lúc đó chết cũng chết một cách vô ích, bảo ba người phải cẩn thận.

Nghe ý tứ của Nghiêm trưởng lão, Ngưu Hữu Đạo rất có thể sẽ không tùy tiện buông tha cho bọn họ. Sự dặn dò của Nghiêm Lập khiến cho ba người hãi hùng khiếp vía.

Quách Diệu Thắng và An Thái Hoa hối hận đến phát điên vì đã cùng với Quản Thanh Nhai làm chứng giả. Nhưng bọn họ cũng biết mình không còn lựa chọn nào khác. Cho dù phải lựa chọn lại, bọn họ cũng sẽ lựa chọn giống như vậy. Rất nhiều chuyện bọn họ cũng thân bất do kỷ. Không giúp Quản Thanh Nhai, kết quả của bọn họ sẽ rất thảm. Người của Quản Thanh Nhai sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Sau khi ba người bí mật rời khỏi không bao lâu, tiệc rượu qua đi, Ngưu Hữu Đạo cũng rời khỏi Mao Lư biệt viện, đi tìm Cung Lâm Sách, chuyển đạt lại thái độ của Chung Cốc Tử, thuận tiện thúc đẩy Cung Lâm Sách mau chóng sắp xếp chuyện hôn sự.

Khi Ngưu Hữu Đạo vừa mới rời khỏi chỗ Cung Lâm Sách chưa đầy một lát, mấy con phi cầm cỡ lớn đã lao thẳng đến Tử Kim động.

Không thèm cảnh cáo, nhờ bóng đêm xông thẳng vào, người đến hoàn toàn không để Tử Kim động vào mắt.

Sau khi đệ tử Tử Kim động tuần tra trên không trung nhìn thấy người đến là ai, bọn họ không dám phóng tên báo cảnh giới, chỉ biết trơ mắt nhìn năm con phi cầm cỡ lớn vọt thẳng vào trọng địa tông môn.

Đến chính điện, năm con phi cầm bắt đầu quay quanh trên không trung, thậm chí còn xuyên tới xuyên lui giữa các khu kiến trúc cao ngất, giống như đang tuần sát.

Một đám đệ tử thủ vệ Tử Kim động nhảy ra, lao thẳng lên nóc nhà đề phòng. Sau khi nhìn thấy người đến là ai, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, người nào cũng câm như hến.

Chợt có năm người từ phi cầm cỡ lớn nhảy xuống, sau đó rơi xuống đình viện phía sau chính điện. Đám người này mặc trang phục Phiêu Miểu các, dẫn đầu là Hoàng Ban đến từ Thánh Cảnh.

Sau khi Đinh Vệ hạ lệnh, Phiêu Miểu các lập tức phái rất nhiều nhân thủ đến những nơi khả năng có Ngưu Hữu Đạo để tìm hắn. Bản thân Hoàng Ban còn dẫn người đến thẳng Tử Kim động, bởi vì Tử Kim động là nơi mà Ngưu Hữu Đạo có khả năng trở về nhất.

“Chưởng môn Cung Lâm Sách của Tử Kim động có ở đây không?” Ánh mắt Hoàng Ban lạnh lẽo đảo bốn phía, quát to một tiếng. Năm con phi cầm cỡ lớn vẫn xuyên qua xuyên lại trên không trung.

Người của Phiêu Miểu các vừa đến đã có người nhanh chóng cấp báo cho Cung Lâm Sách.

Cung Lâm Sách nghe xong, trong lòng không khỏi sợ hãi. Người của Phiêu Miểu các đột nhiên đến, trực tiếp xông thẳng vào là có ý gì?

Ông ta không khỏi liên tưởng đến Ngưu Hữu Đạo, hoài nghi Ngưu Hữu Đạo không nói thật. Có khi nào hắn đã gây ra chuyện gì ở Thánh Cảnh, vì thế người của Phiêu Miểu các mới đột nhiên chạy đến như thế. Nếu thật sự là vậy, thật không tưởng tượng nổi hậu quả gì sẽ xuất hiện.

Cung Lâm Sách đến, vừa lúc nghe được Hoàng Ban hỏi, vội bước nhanh về phía trước, chắp tay nói: “Tại hạ Cung Lâm Sách, xin hỏi tôn tính đại danh của tôn sứ?”

Hoàng Ban biết Cung Lâm Sách, nhưng Cung Lâm Sách không biết hắn ta: “Hoàng Ban của Phiêu Miểu các phụng mệnh đến đây.”

Cung Lâm Sách nói: “Thì ra là Hoàng huynh, Hoàng huynh đột nhiên đến đây, không biết Phiêu Miểu các có phân phó gì hay không?” Ánh mắt ông ta không ngừng quan sát động tĩnh trên không trung, trong lòng đưa ra phán đoán. Đưa nhiều người đến như vậy, khẳng định không phải việc tư của đối phương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play