“Chuyện xảy ra thế nào thì nói thế ấy, không được thêm mắm dặm muối, nói hươu nói vượn, nếu dám nói dối nửa lời, ta không tha cho ngươi đâu!”
“Rõ!” Quản Phương Nghi thưa vâng bước lên trước, đối diện với đám người Tử Kim Động, đâu vào đấy nói ra: “Sấng sớm hôm nay, Cự An của Quy Miên Các hái một rổ quả dại đưa đến Mao Lư Biệt Viện, đưa cho Văn Mặc Nhi. Sau đó, Văn Mặc Nhi đi ra ngoài bị Quản Thanh Nhai ngăn lại bên ngoài…”
Bà ta kể lại chi tiết rõ ràng chuyện đã xảy ra. Sau đó Quản Thanh Nhai cản Cự An thế nào, nói gì với Cự An, mình ra can thiệp thế nào, Cự An đi rồi Quản Thanh Nhai đột nhiên phát điên tát mình một cái ra sao, sau đó vu hãm mình thế nào, nói ra hết.
Đương nhiên, nói thế nào cũng đã được Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở trước.
Nghiêm Lập nghe xong, thầm mắng Quản Phương Nhai. Đồ hỗn trướng kia, còn dám nói không phải do Văn Mặc Nhi sao.
Trong Tử Kim Động, ông biết rõ nhất Quản Thanh Nhai có vu hãm Quản Phương Nghi không. Quản Thanh Nhai cũng thừa nhận mình có vu hãm, nhưng không thừa nhận là mình tranh giành tình nhân Văn Mặc Nhi, chỉ nói là xả cơn giận cho sư phụ.
Nghe tới đó, trong lòng mọi người của Tử Kim Động đã biết chân tướng thế nào.
Chờ Quản Phương Nghi nói xong, Ngưu Hữu Đạo mới lạnh nhạt nói: “Hồng Nương, đây mới là lời nói một bên, không đủ tin. Ngươi dám đối chất với Quản Thanh Nhai không?”
Quản Phương Nghi hơi hạ thân với hắn, đáp: “Ta nguyện đối chất cùng y, chứng minh mình trong sạch!”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu, nói với Cung Lâm Sách: “Xin Chưởng môn hạ lệnh mời Quản Thanh Nhai cùng hai nhân chứng kia ra đối chất.”
Cung Lâm Sách hỏi: “Chuyện này có liên quan gì tới gian tế?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Nếu thực sự có người làm xấu, cố ý gây sự trong nội bộ Tử Kim Động, chẳng lẽ không phải rất có khả năng kẻ đó là gian tế sao? Quá có khả năng đi! Đệ tử Tử Kim Động ta đường đường chính chính, có ai dám làm chuyện cố ý hại sư môn dụng ý khó dò không? Chẳng lẽ Chưởng môn không muốn làm rõ Quản Thanh Nhai có phải gian tế hay không sao? Chẳng lẽ gọi y ra đối chất cũng không được sao? Xảy ra chuyện, tìm hiểu rõ cũng không được sao?”
Cơ mặt Cung Lâm Sách kéo căng, hơi nghiêng đầu gọi: “Gọi mấy người Quản Thanh Nhai tới đối chất!”
Chuyện đến nước này, Ngưu Hữu Đạo muốn có một câu trả lời rõ ràng. Nếu hắn thực sự có thể chứng minh Quản Thanh Nhai là gian tế vậy chỉ có thể xử lý y thôi. Hắn đã tự mình ra mặt, với thân phận địa vị hiện tại của hắn và quan hệ với Sở Khiên Thiệp, mặt mũi của hắn rất có giá trị đấy.
Nếu quả thực là Quản Thanh Nhai làm ra chuyện dụng ý khó dò như vậy vào lúc này, Cung Lâm Sách cũng nổi nóng thật. Để làm yên lòng Ngưu Hữu Đạo, chuyện lớn hoá nhỏ, giáo huấn Quản Thanh Nhai một chút cũng không có gì không tốt.
Nhưng nếu cục diện vẫn giằng co như cũ, ông đoán chừng bên Quản Thanh Nhai chết sống cũng không chịu nhận, rất có thể không kéo ra được chân tướng gì.
Nếu Ngưu Hữu Đạo không chứng minh được gì, Cung Lâm Sách không tin hắn có can đảm dám trắng trợn làm loạn. Tử Kim Động đông người như vậy không phải để làm cảnh, không phải thích làm loạn là làm loạn được!
Nghe nói muốn gọi Quản Thanh Nhi tới, Nghiêm Lập thầm kêu khổ.
Chưởng môn đã có lệnh, lập tức có người đi chấp hành.
Mọi người chờ một hồi, chỉ thấy hai đệ tử nhân chứng kia đến, một người tên Quách Diệu Thắng, một người tên An Thái Hoa, nhưng không thấy Quản Thanh Nhai lộ diện.
Hai người Quách An xem trang diện này, cả tông môn từ trên xuống dưới đều tập trung ở đây, lại thêm Ngưu Hữu Đạo tự mình ra mặt, trong lòng rất thấp thỏm, cẩn thận từng li từng tí, khúm núm khoanh tay đứng trước mọi người.
“Ai là Quản Thanh Nhai đánh người? ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu thấp giọng hỏi Quản Phương Nghi.
Quản Phương Nghi thì thầm trả lời: “Không có. Hai người này là nhân chứng giả mạo giúp Quản Thanh Nhai. Bên trái là Quách Diệu Thắng, bên phải là An Thái Hoa.”
Đệ tử đi đón người cũng thì thẩm nói với Cung Lâm Sách rằng Quản Thanh Nhai không có ở đây, đang ra ngoài làm việc.
“Làm việc gì?” Cung Lâm Sách khẽ hỏi.
Đệ tử kia đáp: “Thưa, không rõ. Đệ tử chỉ nghe nói trước khi đi ra ngoài Quản Thanh Nhai có nói mình đi làm việc, không biết đi đâu. Khi đệ tử hỏi thăm là sau khi Ngưu Trưởng lão đến.”
Cung Lâm Sách lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra. Hẳn là Quản Thanh Nhai biết Ngưu Hữu Đạo đã về nên trốn đi, vô thức nghiêng đầu liếc nhìn Nghiêm Lập, vừa vặn thấy ánh mắt hơi chột dạ của Nghiêm Lập. Nghiêm Lập cũng chú ý tới phản ứng của mình.
Chỉ nhìn vậy ông biết ngay Nghiêm Lâp không thoát khỏi liên quan đến chuyện này. Cung Lâm Sách nổi trận lôi đình trong bụng điên cuồng mắng đồ hồ đồ!
Ông rất muốn trước mặt mọi người hỏi Nghiêm Lập “ngươi đang nghĩ cái gì? Ngươi còn nhớ khi đó đã nhắc nhở ta điều gì về Ngưu Hữu Đạo không? Ngươi biết rõ hắn không dễ ứng phó, còn để cho Quản Thanh Nhai trốn đi? Ngưu Hữu Đạo vừa mở miệng đã chặn tất cả đường lui của Quản Thanh Nhai, trực tiếp chụp cái mũ “gian tế” lên đầu y. Quản Thanh Nhai muốn không ra mặt cũng không được, còn có thể trốn đi đâu?”
Ở chung nhiều năm, nhìn ánh mắt Nghiêm Lập liền hiểu Chưởng môn sư huynh đang tức giận. Trong lòng ông ta cũng than khổ. Ai ngờ Ngưu Hữu Đạo vừa mở miệng ra đã lôi cái tội “gian tế” ra, vu oan hãm hại Quản Thanh Nhai vào chỗ chết. Quản Thanh Nhai không ra mặt giải thích cũng không được.
Cung Lâm Sách có thể xử trí Quản Thanh Nhai, nhưng không thể tự chặt ngón tay đốt tới thân Nghiêm Lập. Không nhắc tới Quản Thanh Nhai nữa, ông quay sang hỏi hai đệ tử kia: “Các ngươi có đồng ý đối chất với Hồng Nương chuyện xảy ra lúc trước ở đây không?”
Hai người Quách An chắp tay đáp: “Đương nhiên là dám.”
Cung Lâm Sách hất cằm: “Chuyện khi ấy xảy ra thế nào? Nói thật rõ ràng với Ngưu Trưởng lão, không được bẻ cong sự thật.”
“Rõ!” Hai người nhìn nhau, tựa hồ như người này muốn người kia nói trước, người kia lại muốn người này nói trước.
“Hử?” Đột nhiên có tiếng Cung Lâm Sách hừ lạnh trong lỗ mũi.
Hai người bị doạ tới mức chân hơi run run, Quách Diệu An lên tiếng trước: “Khi ấy Quách sư huynh gặp Hồng Nương, cảnh cáo Hồng Nương phải tuân thủ theo quy củ, không được chạy loạn ở Tử Kim Động…”
Y vừa mới mở miệng nói chưa được hai câu, Ngưu Hữu Đạo đã quát lên: “Câm miệng cho ta!”
“…” Quách Diệu An á khẩu không nói được gì, nhìn Ngưu Hữu Đạo, lại quay sang nhìn Cung Lâm Sách.
Cung Lâm Sách trầm giọng nói: “Ngưu sư đệ, không phải ngươi muốn đối chất sao? Sao không cho người ta nói chuyện?”
“Ở đây có vấn đề. Hồng Nương nói khi Quản Thanh Nhai động thủ, hai người này không có ở bên cạnh Quản Thanh Nhai. Nói cách khác, hai người cũng không nghe được Hồng Nương khiêu khích Quản Thanh Nhai phải ra tay giáo huấn. Mà hai người bọn họ lại nói ở bên cạnh Quản Thanh Nhai, nghe được Hồng Nương vô lễ. Song phương bên nào cũng cho là mình đúng, nói không rõ ràng, để người của Mao Lư Biệt Viện làm chứng lại không thể tin. Từ khi chuyện bắt đầu xảy ra, Văn Mặc Nhi và Cự An đều gặp Quản Phương Nhi, cũng từng gặp Quản Thanh Nhai. Thôi, tìm đủ người tham gia rồi diễn lại từ đầu xem.
Hắn quay sang ra lệnh: “Gọi Văn Mặc Nhi tới. Lại tới Quy Miên Các mời Cự An tới đây.”
Chuyện thế này cũng chỉ có hắn ra mặt, đổi lại bất kỳ người nào khác của Mao Lư Biệt Viện, chỉ sợ Tử Kim Động cũng lười chẳng phiền toái như vậy.
“Rõ!” Đoạn Hổ lập tức lĩnh mệnh chạy tới Quy Miên Các.
Còn Văn Mặc Nhi thì đơn giản hơn, nàng ở ngay trong biệt viện, chỉ một lát là ra.
Một lát sau, Cự An theo Đoạn Hổ bay tới.
Cự An rất buồn bực. Có một số việc Chung Cốc Tử đã dặn dò rất rõ ràng, “Ngươi là đệ tử Tử Kim Động, không thể thiên vị bất kỳ bên nào.”
Cự An vừa tới, Ngưu Hữu Đạo lên tiếng: “Còn thiếu một người nữa. Quản Thanh Nhai đâu? Lâu như thế có bò cũng phải tới nơi rồi chứ, sao còn không lộ diện? Chẳng lẽ có tật giật mình bỏ chạy rồi?”
Đệ tử Tử Kim Động lúc nãy đi mời người định lên tiếng nói Quản Thanh Nhai đã đi làm việc không ở đây, Cung Lâm Sách đã ngăn y lại, quay sang nói: “Nghiêm Trưởng lão, Quản Thanh Nhai là đệ tử của ngươi, hẳn là ngươi có thể tìm y. Mau tìm y tới. Ngươi tự mình đi tìm!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT