Bà ta cũng không cách nào trách cứ Viên Cương, Viên Cương là vì bà ta ra mặt mới rơi vào kết cục như vậy.
Chỉ có điều việc Viên Cương chủ động khuất phục, ngược lại tránh khỏi việc nội bộ Mao Lư sơn trang chia rẽ.
Cấm địa sau núi, cấm địa tông môn dùng để giam giữ tội nhân, Viên Cương bị giam giữ vào sơn động đá tối đen như mực, nơi này thuật độn thổ của Vân Cơ cũng vô dụng...
Cung Lâm Sách một thân một mình ở trong hành lang nhà thủy tạ bồi hồi, suy tư, ông ta và những trưởng lão khác không giống nhau, ông ta là dê đầu đàn của môn phái, nhất định phải cân nhắc sau sự việc này có nảy sinh hậu quả gì đối với Tử Kim động hay không.
Cái gọi là rừng lớn loại chim gì cũng có, một môn phái lớn như vậy, đấu đá quyền lực nội bộ không thể tránh khỏi.
Ở một điểm này, kỳ thật ông ta và những trưởng lão khác cũng không khác gì.
Không giống nhau ở chỗ, ông ta đã là nhân vật trổ hết tài năng trong tranh đấu, ông ta quản lý toàn bộ Tử Kim động, chức trách không thể ngừng ở trên vai trò trước đây, tất cả mọi người sẽ chú ý ông ta có thể đảm nhiệm vai trò chưởng môn này hay không.
Trong lúc bồi hồi, vừa suy tư, cũng đang đợi tin tức bên phía Mao Lư biệt viện bên kia.
Đệ tử nghe ngóng tình hình tiến triển quay về, nhanh chân đi vào trong hành lang nhà thủy tạ, bẩm báo nói: "Chưởng môn, Mạc trưởng lão đã bắt Viên Cương rồi..." Đem tiến trình sự việc thăm dò được kể lại một lần.
Cung Lâm Sách sau khi nghe được thở phào một hơi, cũng khẽ mỉm cười, Mạc Linh Tuyết làm rất tốt, không đánh mà thắng đã giải quyết xong sự việc, đây chính là kết quả tốt nhất, vừa có thể cho đệ tử bên dưới một câu trả lời, vừa không mở rộng thêm mâu thuẫn, vào lúc này chém giết đẫm máu với Mao Lư sơn trang tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì, nếu như truyền ra ngoài, sợ là rước lấy một hệ thế lực kinh biến kia của Ngưu Hữu Đạo, đối với việc tiếp nhận nhóm thế lực kia dễ sinh khó khăn, có thể kết thúc hòa bình là tốt nhất.
"Ừm, biết rồi." Cung Lâm Sách phất phất tay, ra hiệu đệ tử lui xuống.
Không bao lâu sau, Mạc Linh Tuyết Mạc trưởng lão đến, trở về phục mệnh, biểu thị sự việc đã làm xong, đã thành công mang Viên Cương từ Mao Lư biệt viện ra giam giữ.
"Làm rất tốt, sư muội vất vả rồi." Cung Lâm Sách khen một tiếng.
Mạc Linh Tuyết cười khổ: "May mắn mà thôi, ta chỉ là ôm thái độ thử xem mà thôi, không ngờ đến thật sự thuyết phục được Viên Cương. Nói đến, nam nhân này tuy là dễ kích động, nhưng tta vẫn rất phục hắn ta, người này đích thật là một hán tử. Trên đường trở về ta đang nghĩ, việc này nếu đổi ngược lại là chúng ta, trong chúng ta có người nguyện ý chủ động hi sinh bản thân mình như hắn ta hay sao?"
Cung Lâm Sách trầm mặc, đối với vấn đề này không đưa ra được câu trả lời, đáp án nói ra không có sức thuyết phục, cũng không nói nữa, chuyển hướng chủ đề: "Ta nghe nói khi sự việc phát sinh, Hồng Nương bảo Cự An đi thông báo Chung lão, sau đó bên phía Quy Miên các có cho người đến làm gì không/"
Mạc Linh Tuyết lắc đầu: "Ta cũng đang chú ý, từ đầu đến cuối, bên phía Quy Miên các không có bất kỳ động tĩnh nào, bên phía Chung lão không có bất kỳ hành động nào."
Cung Lâm Sách khẽ gật đầu: "Vào lúc này động đến người của Mao Lư biệt viện, trong lòng của Chung lão nhất định là không vui, chỉ có điều Chung lão chính là Chung lão, vẫn là đứng ở trên lập trường Tử Kim động vì đại cục tông môn mà suy nghĩ, không khiến chúng ta khó xử."
Một trận sóng gió dẹp yên, Cung Lâm Sách nhưng lại chưa buông lỏng cảnh giác, sắp xếp người chú ý chặt chẽ bên phía Mao Lư biệt viện, đề phòng lại nổi lên cơn sóng nào nữa.
Chỉ có điều tình hình lắng lại rồi, ông ta cũng có tâm tư đi xử lý những việc khác, lại gặp mặt với những vị khác quý trong môn lần nữa, cũng không thể lạnh nhạt với mấy vị khách quý này quá lâu.
Chưởng môn Hiểu Nguyệt các nước Tần Ngọc Thương, chưởng môn Lăng Tiêu các nước Tống Quan Cực Thái, chưởng môn Huyết Thần điện Cù Phiên, chưởng môn Liệt Thiên cung Ngô Thừa Vũ, lại lần nữa gặp mặt Cung Lâm Sách.
Mấy người ngược lại không phải là Cung Lâm Sách mời đến, mà là họ chủ động yêu cầu đến đây, có quan hệ với Ngưu Hữu Đạo đi Thánh cảnh.
Ngưu Hữu Đạo vừa đi, một khi Ngưu Hữu Đạo không về được, khả năng Tử Kim động tiếp nhận thế lực của Ngưu Hữu Đạo là rất lớn, nước Tần hoặc là nói Hiểu Nguyệt các không hể thẳng thắn gửi gắm hi vọng vào việc Ngưu Hữu Đạo nhất định có thể quay về, nhất định phải chuẩn bị một con đường khác.
Nói trắng ra, nước Tần mới thành lập, cần có hoàn cảnh ổn định để đặt nền móng, mà Tử Kim động bây giờ ở trong quân đội nước Yến nắm giữ quyền lên tiếng rất lớn.
Giao tình trước đây với Ngưu Hữu Đạo chỉ là một chuyện, đối mặt với hiện thực lại là một chuyện khác, cũng chính bởi vì giao tình với Ngưu Hữu Đạo, Ngọc Thương lo lắng Tử Kim động sẽ nghĩ nhiều, lần này đến là để hóa giải chuyện này, để tránh phát sinh hiểu lầm gì đó.
Khi Ngưu Hữu Đạo còn ở đây, Thương Ngọc giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, Ngưu Hữu Đạo vừa đi, Thương Ngọc lập tức có hành động.
Mà nước Tống tổn thương nguyên khí nặng tệ cũng có ý tương tự như vậy, trước đó bởi vì chuyện của Huệ Thanh Bình, Ngưu Hữu Đạo huy động nhân lực làm cho nước Tống rất căng thẳng. Ba đại phái nước Tống lo lắng sau khi Tử Kim động tiếp nhận thế lực của Ngưu Hữu Đạo sẽ có một ít động tĩnh chứng minh bản thân đã nắm cỗ thế lực kia, vì để chấn nhiiếp, đây là việc rất có khả năng.
Ngắm nhìn bốn phía, nước Tống tương đối suy yếu, là đối tượng đả kích tốt nhất, ba đại phái nước Tống không thể không phòng bị cho việc chưa xảy ra, đến nói một chút đạo lý với Tử Kim động.
Đạo lý đại khái là, nước Yến bây giờ cũng không tốt gì, không muốn cho nước Hàn thừa dịp cơ hội.
Vừa lấy nước Hàn nói chuyện, cũng là hi vọng ổn định nước Yến làm cho nước Hàn không dám hành động thiếu suy nghĩ, vì nước Tống tranh thủ thêm nhiều cơ hội thở lấy hơi.
Bất luận là Ngọc Thương, hay là chưởng môn ba đại phái nước Tống, đều biết, chỉ cần Tử Kim động bây giờ án binh bất động, nước Yến bên này sẽ không có năng lực làm mưa làm gió.
Nói đến cùng đều là lo trước tính sau, phòng bị cho việc chưa xảy ra.
Mấy vị đại lão ở nơi quan trọng của tông môn Tử Kim động "Ăn uống tán gẫu", phi cầm cỡ lớn luân phiên tuần tra trên vùng trời tông môn lại xông về một phương nghênh đón.
Phía đông bay đến hai con phi cầm chở người cỡ lớn, người tuần tra phía bên này đương nhiên không dám qua loa, nhanh chóng qua đó chặn đường kiểm tra, sẽ không để cho người ngoài tự tiện xông vào.
Kết quả phát hiện người đến lại là người của Đông Hải, mà người dẫn dắt người của Đông Hải đến đây lại là trưởng lảo Tử Kim động Ngưu Hữu Đạo, đệ tử kiểm tra rất là kinh ngạc, Ngưu trưởng lão không phải đi Thánh cảnh rồi hay sao?
Có Ngưu Hữu Đạo đứng ra bảo đảm, đệ tử kiếm tra lập tức cho đi.
Sau khi hai con phi cầm cỡ lớn của Đông Hỉa đến lượn vòng ở phía trên chính điện của Tử Kim động, Ngưu Hữu Đạo sắp chia tay lại mời người hộ tống lần nữa: "Đến cũng đến rồi, không ngại cho Ngưu mỗ làm tận người chủ nhà tình nghĩa."
"Ý tốt của Ngưu trưởng lão chúng ta chân thành ghi nhớ, thật sự không quá phù hợp, nguyên nhân Ngưu trưởng lão biết rõ. Chúng ta đã đưa Ngưu trưởng lão đến, nên tuân theo pháp chỉ của Đại thánh nhanh chóng quay về phục mệnh." Yêu tu Đông Hải cầm đầu khéo léo từ chối ý tốt của Ngưu Hữu Đạo.
Đi một quãng đường dài đằng đẵng đến đây, không phải không muốn nghỉ chân một chút, mà là sau khi Đại thánh Đông Hải hỏi rõ tình trạng Ngưu Hữu Đạo rời khỏi Thánh cảnh, phát hiện bản thân Ngưu Hữu Đạo cũng không biết rõ là chuyện gì xảy ra, tình huống như thế nào trong lòng hơi sợ hãi, vô ý cuốn vào quá sâu, có ý đồ né tránh, có thể phái người đưa Ngưu Hữu Đạo trở về đã là tận tình tận nghĩa.
Đương nhiên, cũng là vì Ngưu Hữu Đạo mở lời muốn mượn phi cầm dùng một phát, dựa vào địa vị giờ phút này của Ngưu Hữu Đạo không tiện từ chối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT