Trước mắt bao nhiêu người mà chạy đến phòng Ngưu Hữu Đạo, không làm cho người ta hoài nghi cũng khó.

Ông ta do dự, vội vã suy nghĩ tìm ra đối sách. Nhìn người của bốn biển từ phòng Ngưu Hữu Đạo bước ra, ông ta đưa tay vuốt râu, ánh mắt hơi lấp lóe, trong lòng đã có chủ ý.

Ông ta cố gắng chờ hết một ngày. Đến chạng vạng tối, Triều Kính đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa trong phòng đột nhiên đứng dậy, dặn dò: “Không có việc gì làm, theo ta đi bái phỏng người của các môn phái khác, cũng tiện tìm hiểu tình huống một chút.”

“Vâng.” Hai đệ tử Vạn Thú môn lĩnh mệnh. Hai người này đối với Triều trưởng lão chẳng khác nào Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Trong đó có một người là đệ tử thân truyền của ông ta Từ Hỏa, cũng là người được ông ta sắp xếp đến bí cảnh Thiên Đô, âm thầm giúp đỡ Ngưu Hữu Đạo.

Ba người ra ngoài, bắt đầu gõ cửa phòng các môn phái khác, đem đệ tử hai bên vứt ra ngoài cửa, cùng với trưởng lão của đối phương bàn luận chuyện rèn luyện lần này.

Hành động này thật ra chỉ là che giấu. Có bàn cũng chẳng ra manh mối gì. Sau khi ra ngoài, Triều Kính lại dẫn đệ tử đến phòng của môn phái khác.

Quanh đi quẩn lại, trời cũng đã tối hẳn, đèn cũng đã sáng lên một khoảng thời gian. Triều Kính cũng đã đến cửa phòng của Tử Kim động. Đệ tử Từ Hỏa tiến hành gõ cửa phòng.

Cửa mở, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo bên trong, Từ Hỏa chắp tay nói: “Ngưu trưởng lão, ta là đệ tử Vạn Thú môn, sư phụ của ta là Triều trưởng lão đến bái phỏng.”

Đối với quan hệ giữa Ngưu Hữu Đạo và sư phụ, hắn ta cũng không rõ chuyện gì xảy ra. Nhưng hắn ta nhận lệnh của sư phụ phối hợp với Ngưu Hữu Đạo ở bí cảnh Thiên Đô, trong lòng hắn ta rất rõ ràng, giữa sư phụ và Ngưu Hữu Đạo nhất định có thông đồng nào đó.

Nhưng đây không phải là điều mà hắn ta cần quan tâm. Hắn ta chỉ cần nhớ một điều, hắn ta là đệ tử tâm phúc của Triều Kính, mà những hành động của Triều Kính chính là tốt cho mình. Đệ tử như hắn ta cũng sẽ nước lên thì thuyền lên. Nên làm thế nào, trong lòng hắn ta rõ ràng nhất.

Ngưu Hữu Đạo nhìn thấy Triều Kính ngoài cửa, vừa thấy ông ta, hắn liền nhớ đến Hắc Mẫu Đơn, ánh mắt hiện lên một sự khắc sâu không dễ dàng phát hiện. Sự khắc sâu này giống như một cây gai c ắm vào trong lòng hắn, nhưng ngoài mặt, hắn vẫn không tỏ thái độ gì, từ trên ghế đứng dậy, cười ha hả: “Thì ra là Triều trưởng lão, mời vào, mời vào.”

Triều Kính bước vào, chắp tay nói: “Năm đó từ biệt tại Vạn Thú môn, hôm nay gặp lại, không nghĩ đến lão đệ đã trở thành Trưởng lão Tử Kim động, còn chưa kịp chúc mừng, mong Ngưu trưởng lão rộng lòng tha thứ.”

Ngưu Hữu Đạo: “Chuyện này... mời ngài ngồi. Nơi này không trà, chỉ có nước lạnh, mong rằng Triều trưởng lão đừng ghét bỏ.” Dứt lời, hắn tự mình rót nước cho Triều Kính.

“Không cần khách sáo.” Triều Kính khoát tay, ánh mắt liếc nhìn chung quanh: “Lần rèn luyện này, ta muốn nói chuyện với Ngưu trưởng lão, không biết có thích hợp không?”

Ngưu Hữu Đạo hiểu ý, quay đầu ra hiệu Tần Quan và Kha Định Kiệt ra ngoài trước.

Trong phòng không còn ai khác, Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Triều trưởng lão vì đến gặp ta đúng là nhọc lòng, lượn một vòng lớn như thế.”

Triều Kính gật đầu: “Ánh mắt lão đệ thật tốt, không thấy lão đệ có động tác gì, nhưng động tĩnh bên trong đại viện lại không giấu được con mắt của lão đệ.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Tình huống còn chưa rõ ràng, tất nhiên là phải cẩn thận một chút rồi.”

Như lời hắn đã nói, nhất định phải cẩn thận một chút, nhưng chính bản thân hắn cũng không có động tác gì, là do Viên Cương đã huấn luyện Tần Quan và Kha Định Kiệt rất tốt, âm thầm quan sát hết thảy mọi động tĩnh trong đại viện, kịp thời báo cáo với hắn mà thôi.

Hắn được biết Triều Kính đã đến thăm các phái, cuối cùng đến chỗ này, từ đó hắn đoán ra được mục đích của Triều Kính là ở đây, những nơi khác chỉ là để che mắt mà thôi.

Triều Kính hạ thấp giọng: “Ta đến đây là để cảm ơn lão đệ.”

“Cảm ơn?” Ngưu Hữu Đạo hơi ngoài ý muốn. Hắn vốn cho rằng mục đích của Triều Kính cũng giống đám người Phù Hoa, ai lại nghĩ ông ta đến để cảm ơn chứ. Hắn hoài nghi hỏi: “Vì sao lại cảm ơn? Mong Triều trưởng lão chỉ rõ.”

Triều Kính nói: “Ta cảm ơn trước đó lão đệ đã nhắc nhở, để cho ta sắp xếp đệ tử tâm phúc của mình là Tử Hỏa tiến vào trước, giúp cho chuyến đi này của ta thuận tiện hơn không ít.”

Nói đến Từ Hỏa, ông ta không khỏi cảm khái sự chuẩn bị chu đáo của Ngưu Hữu Đạo trước đó. Nếu không có sự nhắc nhở của hắn, lần đến Thánh Cảnh này, ông ta làm gì có tâm phúc để sử dụng chứ.

Nhưng việc này nói trùng hợp cũng không phải trùng hợp. Dù sao đây cũng là kết quả sau khi Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở. Điều trùng hợp trước đó chính là, trong danh sách ba đệ tử Vạn Thú môn đưa lên trước đó, Phiêu Miểu các vẫn không gạch tên Từ Hỏa. Ngươi đừng xem thường một tâm phúc. Trong thời khắc mấu chốt, người đó có thể phát huy tác dụng rất lớn. Trong tình huống như thế này, Ngưu Hữu Đạo đích thật đã giúp cho Triều Kính một đại ân.

Người các phái tham gia không nhiều. Trong tình huống ba dưa hai táo, có được một đệ tử tâm phúc làm trợ thủ, có thể nói là rất quý. Ông ta đến đây nói một tiếng cảm ơn cũng không đủ.

Ông ta cảm thấy không đủ nhưng Ngưu Hữu Đạo lại trợn tròn mắt. Sau khi kịp phản ứng, hắn mới ý thức được có sự trùng hợp trong chuyện này. Triều Kính không muốn hiểu lầm cũng khó.

Vốn đối phương đã hiểu lầm, bây giờ còn thêm cảnh tượng này nữa, Ngưu Hữu Đạo âm thầm cười khổ: “Đoán chừng không thể giải thích rõ ràng rồi.”

Triều Kính không biết lời này của hắn là có ý gì, thử thăm dò: “Lão đệ muốn giải thích chuyện gì?”

“Không có gì.” Ngưu Hữu Đạo khoát tay: “Không có gì thật mà.”

Hắn không có gì, nhưng Triều Kính lại có gì, lập tức thấp giọng hỏi thăm: “Lão đệ, lần rèn luyện này rốt cuộc là có chuyện gì thế? Ta nhờ ngươi nói cho ta biết ngọn nguồn.”

Sau khi danh sách Thánh Cảnh được sửa đổi, ông ta muốn giống như Ngọc Thương đến Tử Kim động tìm Ngưu Hữu Đạo nói chuyện. Có một số việc ông ta không dám nói trong thư, nhưng ông ta cũng không tiện gặp mặt trực tiếp Ngưu Hữu Đạo. Cũng may mà Ngưu Hữu Đạo có tên trong danh sách. Dù sao cũng phải đến, ông ta cũng không vội. Lúc này mới nghĩ hết biện pháp để gặp hắn.

Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Triều trưởng lão, lần rèn luyện Xem ảnh 1 này, ta thật sự không biết chuyện gì xảy ra. Tại sao ngài không suy nghĩ một chút, ta làm sao biết được nội tình của Thánh Cảnh chứ.”

Triều Kính không tin: “Lão đệ, trước đó ngươi bảo ta chuẩn bị người đáng tin cậy để tiến vào Thánh Cảnh.” Ý vị bên trong lời nói rất rõ ràng, ngươi nói ngươi không biết, ai tin nổi ngươi?

Ngưu Hữu Đạo không phải lần đầu tiên giải thích vấn đề này. Thật sự hắn không muốn giải thích, nhưng không giải thích lại không được. Ai cũng cho rằng hắn biết nội tình Thánh Cảnh. Hắn nào dám thừa nhận chứ. Chẳng may đám người kia đem chuyện hắn biết nội tình Thánh Cảnh nói ra ngoài, vấn đề càng nghiêm trọng hơn. Người Thánh Cảnh còn không đến đè hắn xuống lột mấy lớp da để điều tra nội gian sao?

Chuyện này, mặc kệ có thừa nhận hay không, đánh chết cũng sẽ không thừa nhận.

Hắn than thở: “Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm. Ngài còn nhớ chuyện ở bí cảnh Thiên Đô không? Ban đầu ta không có tên trong danh sách, kết quả lại đưa tên ta vào. Về sau lại xuất hiện cái chuyện rèn luyện Thánh Cảnh, ta lo chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên đã phòng ngừa chu đáo. Đệ tử tâm phúc của ngài không phải là để chuẩn bị cho ngài, mà là ta phòng lúc bất trắc mượn dùng một chút. Ai ngờ danh sách rèn luyện lại bị sửa đổi, mới xảy ra hiểu lầm như lúc này. Các người thật sự hiểu lầm rồi.”

Triều Kính vẫn không tin: “Ta hiểu ý của lão đệ. Ngươi yên tâm đi, chuyện mà ta làm cho ngươi không để lộ ra ngoài ánh sáng đâu. Ta cũng không có khả năng bán đứng ngươi. Nhưng nếu không làm rõ chuyện rèn luyện này là chuyện gì, thật khiến người ta không thể nắm chắc. Ví dụ như hôm nay Đinh Vệ yêu cầu chúng ta viết những thứ kia, trước đó một chút chuẩn bị cũng không có, khiến cho ta tay chân bấn loạn không ứng phó được, nhưng lão đệ ngươi lại nhẹ nhõm thông qua, nhất định ngươi đã nắm chắc phương pháp ứng đối trong tay.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play