Ai ngờ Ngưu Hữu Đạo lại không nghe, vẫn khư khư cố chấp: “Thánh Cảnh, ai muốn đi thì cứ đi, ta không đi. Ta còn chuyện lớn cần làm ở đây. Trước khi việc còn chưa làm xong, ta không thể nào đến Thánh Cảnh.”
Công nhiên kháng cự quyết định của môn phái. Xuân Tín Lương không nhịn được, cả giận nói: “Còn chuyện gì có thể lớn hơn chuyện trước mắt chứ?”
Ngưu Hữu Đạo thuận miệng đáp một câu: “Ta đã hạ lệnh cho người của Nam châu tiến đánh nước Tống.”
Hắn vừa nói xong, tất cả đều giật mình, ngay cả Chung Cốc Tử đang giống như người chết cũng phải động đậy gương mặt.
Trò đùa này chơi lớn thật. Cung Lâm Sách vội la lên: “Ngưu sư đệ, ngươi đang nói đùa à? Đang yên đang lành, tiến đánh nước Tống làm gì?”
Ngươi không thể nói điểm nào khác sao? Ngưu Hữu Đạo quay sang nhìn ông ta, nói: “Không phải trò đùa. Chưởng môn có thể đi tìm đám người Thương Triều Tông để xác minh. Ta đã ra lệnh cho bọn họ, đoán chừng bây giờ bọn họ đang tiến hành chuẩn bị. Chỉ cần xác minh thật giả, là biết ta có phải nói đùa hay không.”
Cung Lâm Sách vẫn không tin: “Chuyện lớn như vậy, vì sao ta một chút phong thanh cũng không nghe thấy? Ngươi thân là Trưởng lão Tử Kim động, vì sao không báo lên?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Tại sao Chưởng môn lại không nghe thấy phong thanh chứ? Chẳng lẽ Chưởng môn không nghe tin Hoàng hậu nước Tống bị phế sao?”
Cung Lâm Sách nổi giận: “Hoàng hậu nước Tống bị phế thì có liên quan gì đến ngươi, cần chi ngươi phải quan tâm chứ. Ta...” Nói còn chưa dứt lời, dường như ông ta đã nhớ ra điều gì đó.
Quả nhiên, Ngưu Hữu Đạo đã bổ sung suy nghĩ của ông ta: “Hoàng hậu Huệ Thanh Bình của nước Tống là đại tỷ kết bái của ta. Ta nhận được tin tức, Ngô Công Lĩnh vốn muốn giết tỷ ấy, nhưng lại không muốn nhận cái danh thí huynh giết vợ, cho nên tạm thời phế truất và nhốt lại. Đợi tai tiếng qua đi, Huệ Thanh Bình nhất định sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn bên trong nhà giam, ta không thể thấy chết mà không cứu được.”
Mạc Linh Tuyết lạnh lùng nói: “Bớt nói hươu nói vượn ở đây đi. Chuyện kết bái của các ngươi như thế nào, ở đây ai cũng biết, hoàn toàn chẳng có chút tình nghĩa nào để nói. Ngươi vì bà ta mà hưng binh công Tống, ai mà tin?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Tin hay không, tùy các người suy nghĩ. Nếu các người không tin, vậy ta xin nói ở đây, chỉ cần có thể cứu Huệ Thanh Bình, ta sẽ đi Thánh Cảnh.”
Nói đến đây, hắn rốt cuộc đã nói ra mục đích của mình.
Thật ra, khi ở đại điện nghị sự, sau khi nghe tên của hắn nằm trong danh sách, hắn biết mình khó mà thoát khỏi kiếp nạn này.
Nếu đi thì còn có hy vọng sống, cũng không nguy hiểm như mọi người đã nghĩ. Dù sao, ngay cả lịch luyện là làm gì cũng không biết. Hậu quả của việc không đi, đoán chừng cũng không ai dám nếm thử. Đạo lý giữa hai cái hại, chọn lấy cái nhẹ hơn thì ai cũng hiểu. Vừa nãy cái gọi là làm bị thương mình thay người khác cũng chỉ là làm màu với người của Tử Kim động mà thôi.
Thuyết pháp bỏ mình cứu người của hắn khiến cho toàn trường hơi yên tĩnh một chút.
Nhưng mọi người vẫn cho rằng hắn đang tìm cớ. Kết bái cái quỷ gì chứ, nói trắng ra là hắn đang tìm cách tránh né đi Thánh Cảnh.
Cung Lâm Sách nói: “Cái này không phải nói muốn cứu là có thể cứu. Chẳng lẽ ngươi cứu không được thì một mực chống chế không đi Thánh Cảnh sao?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Không khó nghe như Chưởng môn đã nói như vậy. Chỉ cần ta có đủ điều kiện, ta nhất định nắm chắc cứu được người trước khi xuất phát đi Thánh Cảnh.”
Sao có chuyện hắn nói cái gì thì chính là cái đó, Cung Lâm Sách nghiêm mặt nói: “Nếu cứu không được thì sao?”
Ngưu Hữu Đạo không chút do dự đáp: “Chưởng môn nhất định phải nói như vậy, ta cũng không còn cách giải thích nào nữa. Chi bằng, chỉ cần tông môn đồng ý trợ giúp cho ta, mặc kệ có cứu ra được hay không, ta cũng sẽ thành thật đến Thánh Cảnh, không một câu oán hận. Trước mặt sư tôn, còn có hai vị sư thúc làm chứng, đệ tử tuyệt không đổi ý, cũng không chống chế.”
Mọi người, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Hai người Xuân Đồ nhìn nhau. Cả hai tức giận chuyện này là bởi vì tự dưng lại bị vướng vào mà chẳng có lý do. Hai người cùng nhau nhìn về phía Chung Cốc Tử vẫn đang ngồi xếp bằng, nhưng chỉ thấy dáng vẻ thờ ơ của ông ta mà thôi.
Cung Lâm Sách hỏi: “Ngươi muốn tông môn giúp ngươi như thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta hy vọng tông môn có thể điều động tất cả người do tông môn quản lý phối hợp hành động, nhất là Kiều trưởng lão phải đích thân trấn giữ Bột Hải châu. Bột Hải châu giao với nước Tống, là khu vực có thể dùng võ để uy hiếp, không thể thiếu được.”
Nghe qua Ngưu Hữu Đạo muốn mở chiến trận lớn như vậy, Cung Lâm Sách bác bỏ: “Không được, cũng không có khả năng. Hoàng hậu nước Tống là cái thá gì chứ. Tông môn không thể vì một người như vậy mà điều động đại quân chinh chiến chém giết, cũng không thể nào đem tính mạng của rất nhiều tướng sĩ để đổi lấy một người đàn bà như thế.”
“Ngươi có nghĩ đến, Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn cũng sẽ không đồng ý không.”
“Người Nam châu của ngươi muốn vượt qua địa bàn của bọn họ đánh tới nước Tống cũng không dễ dàng như vậy. Quan hệ giữa ngươi và triều đình như thế nào, bản thân ngươi cũng biết. Muốn dựa vào người của Bột Hải châu để phân cao thấp với nước Tống là không thực tế. Cho dù người Nam châu có thể đánh đến khu vực bờ sông Đông Vực, khi đó đã là lúc nào rồi. Chuyện lịch luyện ở Thánh Cảnh đã sớm quá hạn. Chúng ta có thể đợi được ngươi cứu người ra, chẳng lẽ Thánh Cảnh cũng đợi được sao?”
Nghiêm Lập nói: “Chưởng môn nói rất có lý, việc này không thể làm.”
Ngưu Hữu Đạo chỉ Nghiêm Lập, quát: “Tiểu nhân!”
“Ngươi nói cái gì?” Nghiêm Lập trừng mắt.
Ngưu Hữu Đạo cũng chẳng thèm quan tâm, tiếp tục nói với Cung Lâm Sách: “Chưởng môn hiểu lầm ý của ta rồi. Để cứu đại tỷ kết bái của ta mà dẫn đến sinh linh đồ thán, đây không phải là điều mà ta hy vọng nhìn thấy. Ta còn chưa đến mức hồ đồ như thế. Cũng không phải ta muốn tấn công nước Tống thật sự, mà chỉ muốn tạo áp lực cho nước Tống mà thôi, làm ra những hành động mang tính uy hiếp, bức nước Tống thả người. Nếu nước Tống chết sống không thả, huynh đệ kết bái là ta xem như đã tận lực...”
Hai bên nói chuyện với nhau, Tử Kim động hiểu ý của hắn, tranh cãi tiến về Thánh Cảnh ngược lại trở thành cái tiếp theo.
Sự việc đã được giải quyết rõ ràng, hai vị gia lão và đám người Cung Lâm Sách rời đi, Ngưu Hữu Đạo ở lại Quy Miên các, quỳ trước mặt Chung Cốc Tử, dập đầu: “Tạ ơn sư tôn đã tương trợ.”
Chung Cốc Tử chậm rãi mở mắt, hỏi: ‘Không tiếc huy động nhân lực, giao tình giữa ngươi và Hoàng hậu nước Tống rất sâu sao?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Giao tình không sâu, nhưng dù sao cũng là đại tỷ kết bái, đệ tử không thể thấy chết không cứu.”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Giang hồ tẩu mã, mưa gió nhiều năm như vậy, đệ tử đã sớm không phân biệt rõ mình là trắng hay đen, duy chỉ có nghĩa khí là thiên thu, người khác thấy thế nào không quan trọng. Người có thể cứu ra được hay không cũng không quan trọng, cứ tận lực, không thẹn với lương tâm là được.”
Chung Cốc Tử chậm rãi nhắm mắt lại: “Thánh Cảnh, ngươi hãy tự cầu phúc đi.” Ngụ ý, ta không giúp được ngươi điều gì.
“Vâng!” Ngưu Hữu Đạo dập đầu lần nữa, sau đó đứng dậy.
Lúc bước ra ngoài, Cự An hạ thấp người: “Sư thúc đi thong thả.”
Ngưu Hữu Đạo ừm một tiếng. Còn chưa đi được bao xa, hắn nghe được tiếng đóng cửa. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cự An đang tự tay đóng cánh cửa Quy Miên các, sau đó lại tiếp tục tiến lên.
Quản Phương Nghi đã sớm chờ ở bậc thang. Thấy hắn bước đến, bà ta vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Ngưu Hữu Đạo cười ha hả: “Cũng chẳng phải chuyện gì tốt. Trên danh sách Thánh Cảnh, trong số ba người Tử Kim động có ta. Mẹ nó, trước đó ngàn phòng vạn phòng, sợ mình bị gọi đi, kết quả sợ cái gì gặp ngay cái đó. Bây giờ xem ra, chuẩn bị trước đó đúng là đã có đất dụng võ.” Khóe môi hắn nhếch lên, ý vị tự giễu rất đậm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT