“Không phải ta xem thường hắn, nhân mã trong tay hắn muốn ngang qua khu vực nước Yến đến biên cảnh nước Tống ta cũng khó, càng đừng nói đến xuất binh công đánh. Hắn mở miệng liền muốn hù dọa người, coi lão tử là con nít ba tuổi hay sao?"

Đơn Đông Tinh thử hỏi: "Vậy thì mặc kệ hắn?"

Ngô Công Lĩnh trầm mặc, ừm một tiếng: "Mặc kệ, để ý đến hắn làm gì!"

Tuy là nói như vậy, kỳ thực vẫn không chắc chắn, trước đây ông ta quả thực từng tồn tại tâm tư tìm cơ hộ để Huệ Thanh Bình ở trong thiên lao xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng khi bức thư này đến, ông ta có chút ném chuột mà sợ vỡ bình, có chút không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Có một số việc có thể bản thân ông ta cũng không ý thức được, có lẽ Thiên Nữ giáo ra mặt uy hiếp ông ta, ông ta cũng sẽ không sợ, nhưng đối mặt với Ngưu Hữu Đạo quả thật là có chút e ngại.

Nói một cách chính xác, cũng không phải e ngại Ngưu Hữu Đạo, mà là e ngại Mông Sơn Minh thủ hạ Ngưu Hữu Đạo, bởi vì e ngại Mông Sơn Minh mà e ngại Ngưu Hữu Đạo.

Bắt đầu từ khi ông ta tòng quân, chính là ở ngay trong đại quân dưới trướng Mông Sơn Minh, từ một tiểu tốt trong quá trình trưởng thành, vẫn luôn đắm chìm trong uy danh của Mông Sơn Minh, là tắm mình trong uy danh của Mông Sơn Minh mà trưởng thành, thống soái thiên quân vạn mã Mông soái kia, cảnh tượng ở trong đại quân núi kêu biển gầm rong ruổi mà đến từng khiến cho tâm trí ông ta hướng về.

Sau này nếu như không phải Ninh Vương ngăn cản, Mông Sơn Minh thiếu chút nữa đã làm thịt ông ta.

Có thể nói Mông Sơn Minh nhìn thấy ông ta triệt để, mặc kệ ông ta lập đượ bao nhiêu chiến công, đều có thể ép ông ta gắt gao, chỉ cần Mông Sơn Minh còn tồn tại một ngày ông ta liền không trở nổi mình, giống như một ngọn núi lớn, ép ông ta gần như hít thở không thông, tình trạng này kéo dài rất nhiều năm, thử nghĩ tâm tính ông ta đối mặt với Mông Sơn Minh là loại nào,

Thân là tướng lĩnh chinh chiến sa trường, ai có thể phục ai? Nhưng Mông Sơn Minh không thể khiến mọi người không phục, chiến tích gần như là bách chiến bách thắng lay động lòng người.

Mông Sơn Minh tàn phế, Mông Sơn Minh già, Mông Sơn Minh ẩn lui, nước Yến cũng đang trong tình trạng bấp bênh, danh tướng suy yếu, Ngô Công Lĩnh ông ta đang dương dương tự đắc, liệt kê một lượt chiến tướng nước Yến, ai sợ ai? Ai ngờ lão đầu tàn phế Mông Sơn Minh kia tái xuất lần nữa, đánh cho triều đình nước Yến không còn cách ào khác, sau lại đuổi ông ta chạy trối chết, ông ta căn bản không dám giao đấu với Mông Sơn Minh.

Sự tình phía sau mọi người đều biếu, ngựa trắng Mông Sơn Minh qua sông, suất quân tấn công về khu vực phía Đông của sông, chuyên gia lấy nghịch cảnh đánh cho mũi nhọn nước Tống đang thánh tan tác tơi bời, khổ không thể tả, một đường tàn sát, giết đến thần dân nước Tống lòng người sợ hãi.

Đại đô đốc nước Tống La Chiếu hăng hái đến lúc này ảm đạm vô sắc, nước Tống qua loa cầu hòa.

Vừa rời khỏi nội cảnh nước Tống, Mông Sơn Minh lại xua binh Tây chinh, chém giết với nước Triệu, ở cạnh hồ nước Triệu vừa chiến bại hết tận tinh nhuệ, trực tiếp tiêu diệt nước Triệu, chấn kinh thiên hạ!

Đối mặt với lão già gần như đánh đâu thắng đó, ông ta có thể cảm thấy bản thân mình giống như một hạt gạo nhỏ tranh nhau phát sáng với trăng sáng, ông ta tự cho rằng bản thân coi như là năng chinh thiện chiến, nhưng đối mặt với Mông Sơn Minh ông ta có cảm giác không biết nên đánh như thế nào.

Nỗi e ngại đó là từ trong xương cốt của ông ta, không chỉ là ông ta, ông ta biết những tướng lĩnh đã từng tòng quân dưới trướng Mông Sơn Minh kia cũng rất e ngại Mông Sơn Minh.

Cũng đâu chỉ là bọn họ, toàn bộ nước Tống càng là nghe thấy Mông Sơn Minh mà biến sắc, Mông Sơn Minh không chỉ một lần tiến vào nội cảnh nước Tống, trước kia cũng đã từng khiến trong lòng thần dân nước Tống bao phủ bóng ma, muốn rửa nhục kết quả lại gặp Mông Sơn Minh phản công vào nội cảnh nước Tống, thủ đoạn một đường tàn sát hoàng loạt dân trong thành kia càng thảm khốc, thủ đoạn tàn bạo giết chôn mười mấy vạn tinh nhuệ càng dọa người...

Ngô Công Lĩnh e ngại Mông Sơn Minh, Ngưu Hữu Đạo liền tìm đến Mông Sơn Minh.

Cũng không phải bởi vì Ngô Công Lĩnh e ngại Mông Sơn Minh, Ngưu Hữu Đạo mới tìm đến Mông Sơn Minh, Ngưu Hữu Đạo cũng không biết Ngô Công Lĩnh e ngại Mông Sơn Minh.

Hắn không chỉ là chỉ một bức thư hù dọa Ngô Công Lĩnh, cũng không cho là chỉ một bức thư liền có thể dễ dàng hù dọa hoàng đế một nước, quả thật giống như hắn nhận được bức thư ẩn danh kia, cần phải tạo áp lực thật sự.

Ngưu Hữu Đạo gửi tin tức cho Thương Triều Tông, trực tiếp làm rõ tình hình, để Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh thương lượng, xem có thể áp dụng thủ đoạn quân sự nào tạo áp lực cho quân Tống hay không. Đương nhiêu, không nhất thiết phải đánh thật, chỉ cần để quân Tống nhận thấy áp lực không thể không thả người là được.

Việc chuyên nghiệp vẫn là phải giao cho người chuyện môn làm thì tốt hơn, hắn không hiểu tác chiến đại quân, lung tung chỉ huy để nguời ta nhìn thấu mưu tính ngược lại làm trò cười cho người ta.

Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh lập tiến hành thảo luận đối với chuyện này, sau khi thảo luận, cho dù là Mông Sơn Minh cũng có chút khó xử.

Vấn đề rành rành ra đó, địa bàn khống chế thế lực hệ thống Nam châu dù sao cũng có hạn, dưới cục diện trước mắt của nước Yến, nhân mã của hệ thống Nam châu muốn vượt qua địa bàn thế lực khác đến biên cảnh nước Tống đại quân áp sát đến dường như là chuyện không thể, trừ phi là một đường đánh đến còn tạm được.

Vì cứu Huệ Thanh Bình mà ở nội bộ nước Yến đánh lung tung giết chế vô số người, không khỏi quá không đáng, thực sự là không tính ra.

Đương nhiên, Mông Sơn Minh đưa ra một số ý kiến, nếu như Ngưu Hữu Đạo có thể thuyết phục Tử Kim động, đạt được mục đích uy hiếp nước Tống cũng không phải không có khả năng.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Bột châu nước Yến tiếp giáp với nước Tống, mà Bột châu chính là địa bàn của Tử Kim động, do trưởng lão của Tử Kim động Kiều Thiên Quang tọa trấn.

Nếu như không thật sự đánh mà chấn nhiếp, Mông Sơn Minh cần mượn sức Bột châu này.

Cứ như vậy, Ngưu Hữu Đạo cũng có chút khó xử, để Tử Kim động phối hợp với mình làm việc này, khả năng Tử Kim động đáp ứng rất là nhỏ.

Một đám cao tầng của Tử Kim động đối với hắn vốn đã có ý kiến, mà hắn lại ở Bắc châu ra tay gi ết chết người của một số người, tình hình có thể nghĩ mà biết, nói ra chỉ sợ không những không giúp, làm không tốt còn muốn cản.

Quản Phương Nghi chính mắt nhìn thấy một số quá trình cũng không biết nói gì với Ngưu Hữu Đạo mới phải, vì một Huệ Thanh Bình mà hao tổn tâm trí như vậy đáng giá sao? Có thể có gì tốt chứ!

Vì thế, Quản Phương Nghi vẫn tìm đến Viên Cương, để Viên Cương khuyên nhủ Ngưu Hữu Đạo.

Nhưng thái độ của Viên Cương làm cho Quản Phương Nghi vô cùng tức giận, Viên Cương nói tán thành Đạo gia làm như vậy.

Thời khắc Ngưu Hữu Đạo đang suy nghẫm giải quyết việc này như thế nào, Văn Mặc Nhi đến, nói chưởng môn bảo hắn đi đến nghị sự đại điện một chuyến.

"Không đi!" Ngưu Hữu Đạo ở trong đình viện quanh quẩn một chỗ văng một câu nói ra ngoài: "Cứ nói ta đang bế quan tu luyện, nghiêm cấm quấy rầy, phong bế lục thức, không liên lạc được, cũng không dám tùy tiện quấy rầy, bằng không sẽ tẩu hỏa nhập ma."

Hắn cho rằng đi nghị sự đại điện là tìm cơ, trước đây hai vị trưởng lão lần lượt đến qua, muốn đến gặp hắn, hăn cũng dùng lý do tương tự từ chối gặp mặt.

Một người không được đổi một người khác vẫn không được, hắn chính là muốn ép Nghiêm Lập Nghiêm lão cẩu tìm đến cửa, tất cả những người khác không để ý.

Vị trưởng lão này thật sự là quá tùy hứng rồi, Văn Mặc Nhi dở khóc dở cười, giải thích: "Đạo gia, chưởng môn nói là chuyện của Thánh cảnh, nói liên lụy đến người rồi, bảo người qua đó một chuyến."

"Thánh cảnh? Còn liên lụy đến ta?" Ngưu Hữu Đạo lập tức cảnh giác: "Chuyện của Thánh cảnh và ta có liên quan gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play