Mọi người đều trầm mặc suy tư, không thể không thừa nhận Nghiêm Lập nói có lý, lợi ích trên cơ bản đã tới tay, nếu bên này còn lấy mất lợi ích này, chẳng khác gì cướp tay trên, chắc chắn Ngưu Hữu Đạo sẽ không đồng ý.
Mấu chốt là, trong vụ cá cược giấy trắng mực đen viết rõ đôi phu thê kia thuộc về Ngưu Hữu Đạo, không phải Tử Kim động, là người của Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo mới thực sự là chủ nhân của hai phu thê.
Nếu thật sự chọc giận Ngưu Hữu Đạo, một câu nói của Ngưu Hữu Đạo có thể thả người đi, Ngưu Hữu Đạo mới là người có thể hủy bỏ vụ cá cược kia. Ngưu Hữu Đạo mới là người nắm giữ kết quả của vụ cá cược, đến lúc đó gà bay trứng vỡ, đừng ai mong có được lợi ích này.
Đương nhiên, chuyện làm hỏng việc chưa chắc Ngưu Hữu Đạo dám làm, nhưng quyền phát ngôn ở trong tay Ngưu Hữu Đạo, tóm lại đó là người của Ngưu Hữu Đạo, ai muốn đòi người chắc chắn phải được Ngưu Hữu Đạo đồng ý.
Mạc Linh Tuyết nói: “Hắn thân là trưởng lão Tử Kim động, lợi ích của Tử Kim động, dĩ nhiên cũng chính là lợi ích của hắn.”
Nghiêm Lập cười khổ: “Sư tỷ, xem ra tỷ vẫn chưa hiểu rõ hắn, tiểu tử kia... Sư tỷ, tỷ có tin không, chỉ cần tỷ nói như vậy, hắn sẽ lập tức hỏi ngược lại, hắn thân là trưởng lão của Tử Kim động, lợi ích của hắn chẳng lẽ không phải lợi ích của Tử Kim động?”
Trong điện lại rơi vào im lặng, mấu chốt là ngươi không cách nào cứng rắn cướp người trong tay Ngưu Hữu Đạo, cũng cứng rắn cướp không được, người ta không phải thân cô thế cô, người ta có thế lực to lớn, người ta còn mang theo thế lực nhập môn, không phải ngươi muốn nắm bóp như thế nào thì nắn.
Đương nhiên, tuyển nhận người ta chính là vì nhòm ngó đến những lợi ích thế lực trong tay người ta có thể mang tới cho Tử Kim động.
Bây giờ thế lực trên tay Ngưu Hữu Đạo cũng có thể nói là thế lực của Tử Kim động, người ta cũng không nói không phải thế lực Tử Kim động, nhưng mấu chốt là thế lực kia không nghe Tử Kim động, chỉ nghe Ngưu Hữu Đạo, tất nhiên Ngưu Hữu Đạo cũng siết chặt trong tay mình.
Ngưu Hữu Đạo có thể ngoan ngoãn nộp thế lực này lại cho Ngưu Hữu Đạo mới là lạ, đừng nói Ngưu Hữu Đạo, đổi lại là bất kỳ ai cũng sẽ không đồng ý.
Dù ngoài miệng Ngưu Hữu Đạo nói nghe theo tông môn, nhưng chỉ cần trong lòng Ngưu Hữu Đạo không muốn, thế lực kia tất nhiên sẽ không chịu sự khống chế của Tử Kim động.
Lý lẽ chính là như vậy, thân là đệ tử Tử Kim động, tất cả đều thuộc về Tử Kim động, nhưng ai mà không kiếm chút quyền phát ngôn cho mình chứ?
Giờ ngươi không thể nào lại chơi Ngưu Hữu Đạo nữa, giờ Ngưu Hữu Đạo là trưởng lão Tử Kim động đường đường chính chính, trước khi làm ra chuyện gì quá giới hạn, không ai dám vô duyên vô cớ giảm lỏng mà không chú ý đến môn quy, cứ thử bức hiếp hay sát hại hắn mà xem?
Một khi vọng động đối với Ngưu Hữu Đạo, thế lực bên dưới của Ngưu Hữu Đạo chắc chắn sẽ rối loạn, lo lắng bị thanh tẩy, động vào Ngưu Hữu Đạo tất nhiên cũng là muốn thanh tẩy thế lực của Ngưu Hữu Đạo thay bằng một người mình hoàn toàn yên tâm đ ến khống chế, thế lực kia e là sẽ vì tự vệ, chắc chắn sẽ cấu kết với Tiêu Dao cung hoặc Linh Kiếm sơn nhân cơ hội tham gia, lúc này thế lực thuộc phạm trù Tử Kim động cũng sẽ gà bay trứng vỡ, được không bù mất.
Hơn nữa thế lực của Ngưu Hữu Đạo thực sự mở rộng đến tình trạng nhất định rồi, không chỉ là nhân mã Thương hệ khống chế Nam châu, thế lực Tử Kim động đã khó có thể dùng khí thế nhanh như sét đánh để giải quyết mọi việc.
Tử Kim động không làm được, Tiêu Dao cung không làm được, Linh Kiếm sơn cũng không làm được, trừ phi ba nhà liên thủ mới có thể không có hậu hoạn, nhưng Tử Kim động không thể liên thủ với hai nhà khác đập vào chân mình, hủy đi bậc thang của mình.
Cho dù không nói đến cái này, một quần thể có quy tắc của một quần thể, có gắn bó của hệ thống quần thể này, không phải ai muốn làm gì thì làm, cưỡng ép một trưởng lão Tử Kim động, đây là chuyện không thể làm lung tung.
Ở đây đều là nhân vật cấp trưởng lão trở lên của Tử Kim động, như Nghiêm Lập nói, chuyện đi Thánh Cảnh, đề cử đệ tử Tử Kim động, không thể đề cử trưởng lão.
Giữ gìn một vài quy tắc tức là bảo vệ lợi ích cho bản thân, chẳng ai lại muốn phá hoại vài nguyên tắc để rồi một ngày nào đó nó sẽ rơi xuống đầu mình. Trước khi những người ở đây đưa ra được một lý do chính đáng, sẽ không ai nói rằng có thể làm gì lung tung với một trưởng lão, dù trong lòng có suy nghĩ lệch lạc này nhưng chưa đến lúc bất đắc dĩ cũng sẽ không nói ra.
Cũng giống như vậy, Ngưu Hữu Đạo là một phần tử của Tử Kim động, cũng sẽ không dám trắng trợn vi phạm môn quy, chí ít thế lực của hắn vẫn chưa đủ lớn để có thể dựa vào sức riêng mình đối kháng với môn quy.
“Nếu biết trước như vậy, lúc đầu chuyện để hắn thành trưởng lão của bổn phái nên cân nhắc kỹ càng hơn.” Mạc Linh Tuyết lầm bầm.
Cả đám quay sang nhìn bà ta một cái, đây chẳng phải nói nhảm sao, không cho đủ lợi ích, người ta có thể đầu quân vào Tử Kim động của ngươi à?
Cả đám nhìn sang Cung Lâm Sách, người lúc đầu đưa ra quyết định này là chưởng môn.
Cung Lâm Sách liếc nhìn Mạc Linh Tuyết, nhưng cũng không nói gì, biết chẳng qua bà ta chỉ phát tiết cảm xúc chút thôi.
Mọi người con đang suy nghĩ xem nên xử lý chuyện này như thế nào, bên ngoài có đệ tử đến báo, Văn Mặc Nhi tới.
Cung Lâm Sách lập tức phất tay ra hiệu cho vào.
Cả đám cũng biết, Văn Mặc Nhi bề ngoài là tông môn sắp xếp đến Mao Lư biệt viện chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Ngưu Hữu Đạo và phụ trách liên lạc giữa hai bên, nhưng trên thực tế còn có tác dụng giám thị Ngưu Hữu Đạo.
Lần này đến có lẽ là chuyện liên quan đến bên Ngưu Hữu Đạo.
Quả nhiên, sau khi Văn Mặc Nhi hành kiến lễ liền bẩm báo: “Chưởng môn, bên Quy Miên các, Cự An sư bá phụ trách công việc thường ngày của Chung lão hái một rỗ trái cây tươi sau nuối tặng cho Ngưu trưởng lão xong thì cáo từ. sau đó Ngưu trưởng lão lại sai người làm một bàn tiệc rượu đáp lễ, đích thân dẫn người tặng cho Quy Miên các, mời các sư thúc sư bá của Quy Miên các nếm thử, và nói với họ, sau này ai muốn ăn, có thể đến Mao Lư biệt viện bất cứ lúc nào.”
Đợi sau khi Văn Mặc Nhi lui xuống, Mạc Linh Tuyết kỳ quặc nói: “Đáp lễ một bàn tiệc rượu thì có gì ghê gớm?”
Khụ khụ!” Nghiêm Lập chợt ho khan hai tiếng, việc này ông ta có quyền lên tiếng nhất, cười khan nói: “Sư tỷ có thể không biết, ta thường xuyên đến Mao Lư biệt viện ăn uống miễn phí, mọi người thật sự đừng nói nữa, tên Ngưu Hữu Đạo kia sống sung sướng lắm, không phải chăm chút bình thường đâu, quả thật đã vượt ra khỏi cảnh giới rồi. quận chúa chải đầu cho hắn, một đám hòa thượng quản lý việc ăn uống của hắn, bên đó sáng dậy gõ chuông tối đến đánh trống, sang sảng tụng kinh gột rửa tâm cảnh không nói, tiệc rượu có nói là đệ nhất thiên hạ cũng không quá, thực sự là rất ngon, làm cho đệ bây giờ có ăn uống gì cũng mất mùi vị, hai ba ngày là lại phải chạy sang chỗ hắn một chuyến.”
Mạc Linh Tuyết nghi ngờ: “Chỉ chút ham mê ăn uống mà đáng để đệ nhớ mãi không quên sao?”
Nghiêm Lập: “Sư tỷ, cái này bảo ta phải giải thích với tỷ thế nào đây, tóm lại nếu có cơ hội tỷ cứ đi thử rồi sẽ biết, đồ ăn đám hòa thượng kia nấu thật sự rất tuyệt. còn cả không khí nữa, cảm giác đồ ăn đám hòa thượng kia làm ra vừa ngon, lại có không khí rất tốt.”
Mạc Linh Tuyết: “Thật sự ngon như ngươi nói, vậy há chẳng phải cũng là một đường tại lộ à?”
Nghiêm Lập: “Ta lúc ấy cũng đã nghĩ như vậy, cũng hỏi Ngưu Hữu Đạo như vậy, nhưng vừa nghe hắn nói thì cũng có lý. Rượu có thể giấu ở nơi nào đó ủ xong mới bán, nhưng thức ăn này không thể nào để được lâu, đi khắp nơi mở tửu lâu gì đấy, sẽ dính đến rất nhiều người, không cách nào giữ được bí mật công thức, không thể nào thành nhà độc quyền lâu dài, làm đường tài lộ lớn không thực tế lắm. hắn còn nói gì mà nhân sinh cực khổ, nếu mở rộng kinh doanh rất dễ dưỡng thói sống xa xỉ, tóm lại là tuôn ra cả tràng đạo lý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT