Ngưu Hữu Đạo: “Không phải không thể đưa về mà là không dám đưa về, có sự bảo đảm của Thiên Hạ Tiền Trang ở đây, Thiên Hỏa giáo không dám không giao người, đưa về thì có ích gì chứ? Cuối cùng vẫn phải giao người ra, cô nói Tiền trưởng lão sẽ làm thế nào? Ông ta thà giữ cô ở lại làm con tin cũng phải đưa sư huynh của cô đi, cô nói xem đó là vì cái gì?"
Hỏa Phượng Hoàng có vẻ sợ hãi: “Ông ta muốn… Ông ta muốn gây bất lợi cho sư huynh!”
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi gật đầu: “Há lại chỉ là gây bất lợi, chỉ sợ ông ta sẽ hạ thủ gi ết chết sư huynh cô! Chỉ cần Tử Kim Động ta thả người, không phải Thiên Hỏa giáo ép bội ước, đem người đi, Thiên Hạ Tiền Trang cũng không xen vào được, sư huynh của cô nếu trên đường xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì cũng là nằm ngoài chuyện đánh cược, Thiên Hạ Tiền Trang sẽ không quản mấy chuyện vặt vãnh ấy, cũng không dính dáng gì đến chuyện của Thiên Hỏa giáo cả.”
“Một khi Thiên Hỏa giáo động thủ với sư huynh cô, bị người ta nắm được chỗ sơ hở, chứng minh là Thiên Hỏa giáo bội ước, vậy thì kết quả sẽ ra sao? Có một số việc, Tiền trưởng lão có thể làm được, Thiên Hỏa giáo lại không thể làm được, ít nhất sự việc không thể xuất phát từ Thiên Hỏa giáo.”
“Ta chỉ cần để sư huynh của cô rời khỏi đây, sư huynh cô chắc chắn sẽ gặp bất trắc, ta giữ sư huynh cô ở lại không phải là muốn hại hắn mà là đang cứu hắn!”
Hỏa Phượng Hoàng đã hiểu, cười một cách thảm thương: “Cứu huynh ấy ư? Ngươi bắt huynh ấy làm nô thì gọi gì là cứu chứ? Nếu như ngươi thật sự có lòng cứu huynh ấy thì nên cười trừ mà cho qua cái đổ ước kia, nên thả hai chúng ta đi, nên coi như không có đổ ước nào cả, đó mới thực sự là cứu huynh ấy, đằng này ngươi lại giam huynh ấy không thả… Ngưu Hữu Đạo, ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao? Ngươi khiến vợ chồng chúng ta trở thành như hôm nay, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta mang ơn ngươi sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta khiến vợ chồng các người trở thành như hôm nay? Chuyện này có thể trách ta hay sao? Là ai cứ cuốn lấy ta không buông, trong lòng cô biết rõ hơn ai hết.”
“Còn nữa, chuyện đổ ước kia, tuy ta là người trong cuộc, nhưng cô đừng quên, ta dù sao cũng là trưởng lão của Tử Kim Động. Sự việc nhìn chung mà nói, nắm được điểm sơ hở lớn như vậy trong tay, cô nghĩ Tử Kim Động sẽ bỏ qua phí phạm hay sao? Việc này đã liên quan đến việc tranh giành lợi ích giữa Tử Kim Động và Thiên Hỏa giáo, Tử Kim Động tất nhiên muốn thừa cơ đưa ra điều kiện với Thiên Hỏa giáo, hơn nữa là điều kiện rất cao, Tử Kim Động sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, cô nghĩ bây giờ ta còn có thể làm chủ được việc này sao?”
Hỏa Phượng Hoàng bi phẫn nói: “Ngươi đã không làm chủ được thì còn tới tìm ta làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo chớp mắt nói: “Theo như đổ ước, cô đã trở thành nô bộc của ta, lẽ nào người làm chủ nhân như ta lại không thể đến gặp nô bộc của mình được sao?”
Hỏa Phượng Hoàng bất giác lui lại tựa vào tường, giọng căng thẳng nức nở: “Nô bộc thì nô bộc, còn những chuyện nằm ngoài bổn phận của nô bộc thì đừng hòng ta đáp ứng!”
Ngưu Hữu Đạo im lặng, chẳng lẽ mình giống người xấu lắm hay sao? Sao lại luôn nghĩ mình là người xấu xa theo hướng đó: “Cô nghĩ nhiều rồi, ta đến là muốn nói cho cô biết, ta không muốn để các người rơi vào tay Tử Kim Động, không muốn vợ chồng các người trở thành con tin phục vụ cho mục đích trao đổi lợi ích của Thiên Hỏa giáo và Tử Kim Động.”
Hỏa Phượng Hoàng không tin, vừa khóc vừa cười thảm thiết nói: “Ngươi mà lại có lòng tốt như vậy sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta có lòng tốt này hay không không quan trọng, quan trọng là, một khi để hai người trở thành vật trao đổi lợi ích… kì thực cô nên biết, cô làm nô tỳ không quan trọng, sống chết của cô đối với Thiên Hỏa giáo mà nói cũng không quan trọng, người mà Thiên Hỏa giáo muốn quay về là sư huynh của cô. Thiên Hỏa giáo sẽ không để cho sư huynh cô lưu lạc tới nơi này làm nô. Cô đã từng nghĩ tới kết quả này chưa? Bởi vì sư huynh cô khiến Thiên Hỏa giáo hy sinh lợi ích rất lớn… Một người nắm trong tay bí thuật cao siêu của Thiên Hỏa giáo lại xúc động không thể tự khống chế mình, còn khiến cho tông môn phải chịu tổn thất cực lớn, cô nghĩ sư huynh cô sau khi trở về sẽ có kết cục như thế nào?”
Hỏa Phượng Hoàng nước mắt lã chã, lắc đầu: “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta muốn cứu sư huynh của cô, cũng muốn cứu cả cô, ta muốn bảo vệ vợ chồng hai người.”
Hỏa Phượng Hoàng khóc thành tiếng: “Chính ngươi nói ngươi không thể làm chủ được, ngươi dựa vào cái gì mà bảo vệ chúng ta?”
Ngưu Hữu Đạo: “Có thể bảo vệ được hai người hay không ta cũng không dám cam đoan, ta chỉ có thể dốc hết sức lực của mình. Ta chỉ muốn cho cô biết tại sao ta không để Tiền Phục Thành đưa sư huynh cô đi, ta sẽ cố gắng hết sức để bảo toàn tính mạng cho hai người. Nếu như cô còn muốn sư huynh cô được sống, lúc cần thiết, ta hy vọng cô có thể phối hợp với ta, có sự phối hợp của cô thì cơ hội ta bảo vệ được vợ chồng hai người sẽ nắm chắc thêm vài phần.”
Hỏa Phượng Hoàng lau nước mắt, suy nghĩ lời nói của hắn: “Ngươi muốn ta phối hợp như thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo quay người dạo bước, vừa đi vừa bình tĩnh nói: “Ta hiện tại vẫn chưa nắm chắc, nhiều lời vô ích, đến lúc đó xem tình hình thế nào rồi nói sau. Ta chỉ tới nhắc nhở cô một tiếng, đương nhiên, nếu cô không muốn sư huynh cô sống sót, đến lúc đó ta sẽ đem các người giao cho Tử Kim Động, tùy hai phái xử trí thôi vậy.”
Hỏa Phượng Hoàng muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng nói lớn: “Vì sao? Ta không tin ngươi có thể vô duyên vô cớ cứu giúp chúng ta, ta không tin ngươi lại có lòng tốt như vậy.”
“Sao lại là vô duyên vô cớ? Các người là nô bộc của ta, là người của ta, người của ta mà lại để cho người khác tùy ý xử trí thì mặt mũi ta để đi đâu? Ta mới ở Tử Kim Động không lâu, còn phải tiếp tục lăn lộn ở nơi này, há có thể để cho người khác dễ dàng quét đi mặt mũi của ta?” Ngưu Hữu Đạo dừng bước giải thích.
Là vậy sao? Hỏa Phượng Hoàng bán tín bán nghi.
Ngưu Hữu Đạo quay lưng về phía Hỏa Phượng Hoàng rồi nói: “Nếu cô muốn để cho sư huynh cô chết thảm, cô chỉ cần nói một câu. Nếu là tự các người muốn chết, ta có cố hết sức cũng vô dụng, ta cũng không muốn phí tâm sức làm gì.” Ngưu Hữu Đạo đi ra khỏi phòng, cửa đóng két một tiếng.
Hỏa Phượng Hoàng hai mắt đẫm lệ dựa vào tường, mặt ngơ ngác nghĩ về lời nói của Ngưu Hữu Đạo.
Ra khỏi cửa, Ngưu Hữu Đạo ngửi thấy một mùi hương phấn rất quen, quay đầu lại nhìn, thấy Quản Phương Nghi trốn ở bên cạnh đang dựa vào tường, trên tay đong đưa cây quạt tròn mỉm cười.
Không giống trước đây, trước đây Quản Phương Nghi thường sẽ ồn ào, chửi mắng mấy lời kiểu như mang lão nương theo làm tay chân.
Bây giờ không giống với lúc trước, cho dù Ngưu Hữu Đạo đi đâu, bà ta cũng muốn đến gần xem Ngưu Hữu Đạo muốn làm gì.
Ngưu Hữu Đạo bước xuống cầu thang.
Quản Phương Nghi duỗi một chân đạp lên tường, tựa lưng vào tường, tay áo đong đưa, phẩy phẩy quạt bước nhanh theo, thấp giọng nói: “Ngài sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời đó, ngài lại muốn làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Cô cũng nghe thấy rồi đấy, không phải ta đã nói rất rõ rồi sao?”
Quản Phương Nghi vểnh miệng lên, liếc mắt, lấy chiếc quạt tròn trong tay đánh vào lưng Ngưu Hữu Đạo một cái, rõ ràng đang mắng hắn đáng ghét!
Năm đó đi theo Ngưu Hữu Đạo luôn có cảm giác lo lắng sợ hãi, hiện giờ an tâm rồi, nơi nào có Ngưu Hữu Đạo thì dù sóng gió có lớn đến đâu bà ta cũng không sợ, địa vị khi phù trợ Phương Viên ở Tề kinh năm đó cũng không thể so sánh được với hiện tại. Bây giờ bà ta không cần phải bán tiếng cười cho người khác, cũng không cần lo lắng các loại thế lực phức tạp ở Tề kinh, cũng không còn nhiều người dám vô lễ với bà ta nữa.
Mà Ngưu Hữu Đạo cũng chưa bao giờ trói buộc sự tự do của bà ta, bà ta hiện giờ sống rất thoải mái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT