Xuân Tín Lương nhỏ giọng nói:

"Không phải vẫn nói Ngưu Hữu Đạo này mới có tu vi Trúc Cơ kỳ sao, cho dù tu vi là Kim Đan thì cũng làm sao có thể vững vàng chịu được một đòn kia mà không có chút phản ứng nào? Tu vi của hắn chẳng lẽ còn cao hơn cả hai người chúng ta?"

Họ nghi hoặc như vậy cũng là vì có nguyên nhân. So sánh tu vi giống như một người lớn và một đứa trẻ. Đứa trẻ gắng sức xông lên, cho dù khó có thể gây ra tổn thương lớn lao cho người lớn, nhưng người lớn cũng rất khó có thể đứng yên như tượng. Trừ khi người lớn có thể trạng mạnh mẽ phi thường.

Đồ Khoái nói:

"Đúng là có phần kỳ quái. Để lúc sau hỏi lại xem là sao."

Người của Tử Kim động quan chiến đều ngạc nhiên và khó hiểu. Vẻ mặt Nghiêm Lập lúc này không biết là khóc hay là cười.

Thực ra thời gian mà hai bên trong san tranh đấu cũng không quá lâu. Nếu muốn nói lâu, quả thực trước khi Ngưu Hữu Đạo đánh trả đã mất một chút thơi gian, đó là quãng thời gian trong khi những quả cầu lửa liên tục đánh vào Ngưu Hữu Đạo. Nhưng đến khi Ngưu Hữu Đạo ra tay, một chưởng giáng trả, một tay rút kiếm, tỷ thí đã kết thúc.

Cuộc tỷ thí này kết thúc mau chóng gọn gàng, sau đó người có chút kinh nghiệm đều đã nhận ra. Đôi bên đều dùng đấu pháp một chiêu quyết thắng.

Cung Lâm Sách hơi nghiêng đầu, nói thầm bên tai Nghiêm Lập:

"Dùng dược hả?"

Nghiêm Lập hiểu ý của sư huynh, nhưng nếu không dùng dược, Ngưu Hữu Đạo làm lại không có một chút phản ứng nào trước một đòn vững chắc như thế của Côn Lâm Thụ. Tu vi của Ngưu Hữu Đạo dù có cao đến đâu cũng không cao đến trình độ không hợp thói thường như vậy chứ? Chuyện này thấy thế nào cũng có gì đó quái lạ.

"Chắc là vậy." Nghiêm Lập nhỏ giọng đáp lời.

Cung Lâm Sách nhỏ giọng hỏi:

"Có biết dùng thuốc gì không?"

Nghiêm Lập: "Không biết."

Cung Lâm Sách: "Ngươi qua lại gần gũi với hắn, lúc về tìm cách tìm hiểu một chút."

"Ừm." Nghiêm Lập gật đầu, ông ta cũng hiếu kì.

Tiễn Phục Thành kinh ngạc đờ người, trái tim nhoi nhói. Ông ta vừa nghĩ đến các loại hậu quả theo sau mà rơi vào bối rối hoàn toàn.

Hỏa Phượng Hoàng bị Vân Cơ bóp cổ, nhìn thấy sư huynh bị thương toàn thân, còn người ta gác kiếm vào cổ, lệ rơi đầy mặt.

Ngay cả người ngoài cũng nhận ra, người trong cuộc như Côn Lâm Thụ tất nhiên cũng biết. Lúc trước Ngưu Hữu Đạo đứng bất động chính là để dụ y tấn công, cũng dùng đấu pháp một chiêu quyết thắng.

Y thực sự không quan tâm đ ến đau đơn trên thân thể, cười thảm nói:

"Nếu ngươi không có kiếm trong tay, ta chưa chắc đã bại vì ngươi."

Ngưu Hữu Đạo: "Thua chính là thua, nam nhi không nên tìm lý do cho thất bại. Ngươi đã từng trải tốc độ xuất kiếm của ta, phải biết là nếu ta vừa đánh trả đã sử dụng kiếm thì ngươi còn không giữ nổi mạng. Ta có thể chém rời ngươi ngay tại chỗ."

Côn Lâm Thụ: "Cho ta thêm một cơ hội nữa. Ta vẫn chưa phát huy toàn bộ thực lực của mình. Ta còn có chiêu số lợi hại khác chưa dùng."

Ngưu Hữu Đạo: "Vẫn còn muốn đấu nữa sao? Hiện giờ ngươi đã thua rồi!"

Côn Lâm Thụ: "Ta chỉ muốn phát huy toàn bộ thực lực của mình, chân chính đánh một trận với ngươi. Thua như vậy, ta không cam lòng!"

Ngưu Hữu Đạo hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy ta còn có thể đánh với ngươi không?"

Thân thể Côn Lâm Thụ run rẩy, là do phản ứng dị thường trong cơ thể gây ra:

"Ngưu trưởng lão, van cầu ngài, cầu ngài lại cho ta thêm một cơ hội nữa! Chỉ cần ngài đánh với ta một lần nữa, mặc kệ thắng hay thua, đều xem như ta thua, có được hay không?"

Ngưu Hữu Đạo: "Có thể, ta có thể thỏa mãn yêu cầu của ngươi. Có điều, quy tắc cũ, ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta. Muốn ta đồng ý, ngươi nhất định phải lấy một thứ ra đánh đổi."

Côn Lâm Thụ vui mừng:

"Ngưu trưởng lão muốn cái gì?"

Ngưu Hữu Đạo hất cằm về phía Hỏa Phượng Hoàng đã bị khống chế:

"Nàng ta, nhìn thấy chưa? Trông không tệ."

Côn Lâm Thụ nhìn về phía sư muội lệ rơi đầy mặt mà không thể nhúc nhích, cơ mặt co giật mạnh, bi phẫn nói:

"Ngươi muốn sư muội của ta? Ngưu trưởng lão, ngươi bây giờ dù gì cũng đường đường là trưởng lão Tử Kim động, việc vô liêm sỉ như vậy..."

"Ngươi cả nghĩ quá rồi, ta không hứng thú đối với sắc đẹp của sư muội ngươi."

Ngưu Hữu Đạo lật tay phẩy một cái. Vỏ kiếm cắm trên mặt đất cách đó không xa cạch một cái bay lên, phóng tới. Kiếm trên tay Ngưu Hữu Đạo thu khỏi cổ Côn Lâm Thụ, xoay tay cắm xuống, cạch một tiếng nữa lại tra vào vỏ kiếm.

Ngưu Hữu Đạo xoay chuôi kiếm trong tay, lại chống xuống mặt đất. Hai tay hắn đặt trên chuôi kiếm, mái tóc dài theo gió phất phơ. Hắn bình tĩnh nói:

"Ta có thể cho ngươi một cơ hội nữa. Ta có thể đánh thêm với ngươi một trận, ngay lúc này luôn, quá hạn không chấp nhận. Ta không có nhiều thời gian chơi với ngươi như vậy! Nếu ngươi thua, ta lập tức lấy mạng sư muội ngươi. Ta sẽ chặt bỏ đầu của sư muội ngươi ngay trước mặt ngươi! Ngươi trúng một chưởng của ta, bây giờ ngươi cảm thấy ngươi còn thực lực đánh với ta không? Ngươi tuyệt đối đừng nói là để cho ngươi trị thương trước, đợi ngươi khỏi hẳn rồi bảo ta đánh với ngươi. Muốn đánh thì đánh ngay bây giờ, dùng đầu sư muội ngươi làm tiền cược. Ngươi dám cược không?"

Sự dị thường trong cơ thể khiến Côn Lâm Thụ run lên bần bật. Y hiểu rõ rồi, đối phương đang nói cho y một đạo lý.

Cho dù hiện giờ y không bị hạn chế, cho dù chưa bị kiếm gác lên cổ, cho dù y tiếp tục buông tay buông chân đánh tiếp, thì tình hình của cơ thể cũng khiến y không thể thắng được. Không tồn tại cái gọi là chưa phát huy hết toàn bộ thực lực, dù chỉ là lỡ tay, thua chính là thua.

Đã như vậy, có thể lấy đầu sư muội ra đặt cược không? Y không làm được.

"Ta thua!" Côn Lâm Thụ nhắm mắt cười thảm.

Ngưu Hữu Đạo nhìn lên một chút. Đáp án này coi như làm hắn thỏa mãn. Nếu Côn Lâm Thụ vì chấp niệm riêng mà không tiếc mạng của sư muội y, vậy Ngưu Hữu Đọa sẽ không giữ người này lại. Dùng mạng vợ của đối phương mà cũng không thể kiềm chế, người như thế có giữ lại cũng vô dụng.

Từ lúc hai người gặp mặt, Ngưu Hữu Đạo vẫn luôn thăm dò điểm mấu chốt trong lòng đối phương. Hiện giờ hắn đã yên tâm, chậm rãi hỏi:

"Nhớ lúc trước, ngươi từng bảo ta làm ra hành vi không đáng mặt đàn ông, bảo ta không được liên lụy tới phụ nữ. Ta đã nói, ta có phải đàn ông hay không không cần ngươi nói cho ta. Hiện giờ ngươi hỏi lại bản thân ngươi xem, bản thân ngươi làm nô thì thôi, ngươi lại còn muốn sư muội của ngươi cùng ngươi làm nô cả đời. Ngươi nói cho ta xem, đây là hành vi đáng mặt đàn ông sao?"

"Ha ha!" Cười thảm, Côn Lâm Thụ bật khóc.

Hỏa Phượng Hoàng nhìn thấy sư huynh là một đại nam nhi mà bật khóc trước mặt mọi người, nhất thời lòng như dao cắt, muốn giãy dụa mà không nổi, muốn gọi là không cất lên thành tiếng được.

Người ở bên ngoài sân không biết hai người trong kia đang nói gì.

Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói:

"Đàn ông cả, khóc cái gì? Hối hận rồi sao? Có phải cảm thấy hối hận cho hành vi đần độn của mình lúc trước không?"

Côn Lâm Thụ nghẹn ngào. Y hối hận thật rồi. U mê mãi không tỉnh, sau khi bị đánh tỉnh táo rồi lại thật sự hối hận. Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở đúng, chỉ là bản thân y muốn chết mà thôi, lại còn hại sư muội cả đời phải làm nô. Đều là do bản thân y quá mức cố chấp. Y vô cùng hối hận.

Tóc dài phiêu phiêu theo gió, Ngưu Hữu Đạo chống kiếm, yên lặng nói:

"Khóc cũng vô dụng. Nước mắt của đàn ông không đáng giá. Vừa nãy ta đã để cho ngươi cơ hội, bây giờ ngươi suy nghĩ lại xem. Ta có cho ngươi cơ hội hay không? Ta không phải không cho ngươi cơ hội. Trước lúc tý thí, ta vẫn luôn miệng nhắc nhở ngươi. Khi đó ngươi hối hận vẫn còn kịp. Ta đã nhắc ngươi, đơn đấu, ta chưa từng nếm mùi thất bại một lần nào! Thậm chí ta còn nói với ngươi, đã nói rõ ràng không bỏ sót chữ nào, ngươi không biết ta nông sâu thế nào, bảo ngươi không nên sơ suất. Nhưng ngươi không nghe, không thấy quan tài không nhỏ lệ."

Nói lời này vào thời điểm hiện tại, quả thực là từng dao găm vào tim gan. Ngưu Hữu Đạo chà đạp lên tâm trạng của Côn Lâm thụ, cũng nói cho Côn Lâm Thụ hiểu rõ rằng hành vi lúc trước của y ngu ngốc cỡ nào. Côn Lâm Thụ hối hận phát điên, nức nở nói:

"Ta tội đáng muôn chết, chết không hết tội!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play