Ngưu Hữu Đạo ha ha nói:

"Không phải không tin các ngươi, mà là trí nhớ của ta không tốt lắm, sợ sau này có người nói ta chơi xấu. Đương nhiên, nếu như chư vị cảm thấy làm như vậy không thích hợp thì coi như ta chưa từng nói. Chuyện tỷ thí bỏ qua đi, mọi người đừng nhắc lại nữa."

Tiễn Phục Thành quay đầu lại nhìn thái độ của Côn Lâm Thụ, thầm thở dài, lại nói:

"Được, có người trung gian làm chứng cũng tốt."

Ngưu Hữu Đạo lập tức quay đầu hỏi:

"Nghiêm trưởng lão, đi mời người có vấn đề gì không?"

Nghiêm Lập cười ha hả nói:

"Sẽ không có vấn đề, ta tự mình đi một chuyến, tranh thủ dẫn chưởng quỹ theo."

"Vậy cứ như thế đi. Sau khi mời người trung gian tới, chứng từ lập xong rồi lại thực hiện. Chư vị, ta còn có chút việc, không tiếp."

Ngưu Hữu Đạo dứt lời lập tức xoay người mà đi.

Mấy người Côn Lâm Thụ cũng quay về nhà khách. Tiễn Phục Thành nhắc nhở phải cẩn thận rồi tự mình đi theo Nghiêm Lập đi mời người.

Ông ta không quen thuộc với người của tiền trang quanh đây, lo Nghiêm Lập tùy tiện kiếm một ai đó tới để gian lận. Ông ta muốn tận mắt chứng kiến đúng là người. của tiền trang Thiên Hạ.

Mời chưởng quỹ của tiền trang tới làm chứng không phải việc khó. Đại khái là toàn bộ tiền tài qua lại của cả Tử Kim động đều đi qua cái tiền trang gần đây. Tử Kim động chính là khách hàng lớn nhất của nhà tiền trang kia. Trưởng lão Tử Kim động tự mình chạy tới mời làm chứng tất nhiên sẽ không uổng công, tự nhiên tiền trang sẽ đồng ý.

Qua lại mất gần nửa ngày, chưởng quỷ của tiền trang đi cùng tới Tử Kim động.

Người trung gian đã được mời tới, đôi bên khiêu chiến và ứng chiến lại nói tới chuyện lập chứng từ.

Điều kiện của Ngưu Hữu Đạo tất nhiên vẫn là những thứ kia. Mấy người Tiễn Phục Thành cũng đã đồng ý. Có điều, Tiễn Phục Thành đã bỏ công khá nhiều giúp Côn Lâm Thụ chuẩn bị tỉ thí.

Ông ta cũng không muốn Côn Lâm Thụ gặp phải bất lợi ngầm rồi thua trận. Thí dụ như, song phương cho phép dùng vũ khí gì, không cho phép dùng thứ gì. Ngưu Hữu Đạo thích dùng Thiên Kiếm phù đập loạn là sự việc rất nổi tiếng. Côn Lâm Thụ lại không có nhiều Thiên Kiếm phù như vậy.

Một điều khác là trong lúc tỉ thí không cho phép người khác hỗ trợ. Một khi có người khác nhúng tay vào, lập tức sẽ phán định bên đó thua.

Trên chứng từ, Tiễn Phục Thành dự phòng mọi phương diện cho Côn Lâm Thụ để phòng tiểu nhân.

Tất cả bàn xong xuôi, song phương lập chứng từ. Bên tham dự đều ký tên đồng ý trên chứng từ, sau đó giao chứng từ cho chưởng quỹ tiền trang.

Chưởng quỹ xét duyệt tỉ mỉ chứng từ xong, xác nhận không thành vấn đề, cũng ký tên đồng ý.

Chứng từ chia làm hai bản, do đôi bên tự bảo quản làm bằng chứng.

Nói nhiều không bằng bạo lực, Ngưu Hữu Đạo không muốn kéo dài, tỷ thí luôn trong ngày.

Đối với ngày này, Côn Lâm Thụ cũng khát vọng đã lâu, không muốn kéo dài nữa, lập tức vui vẻ đồng ý. Song phương có vẻ khá ăn ý nhau.

Vị trí là ở ngay trong một sân luyện tập phía sau núi của Tử Kim động. Đệ tử của Tử Kim động thường tỉ thí ở đây.

Trên đường song phương đi tới nơi đấu, tâm tình Côn Lâm Thụ rõ ràng có chút kích động. Mười năm tâm nguyện, hôm nay rốt cuộc có thể thực hiện.

Quản Phương Nghi ngầm ngăn chặn mấy người Vu Chiếu Hành:

"Một khi phát hiện tình huống khẩn cấp, lập tức ra tay ngăn cản, không được để Đạo gia xảy ra chuyện."

Nhận được tin tức, tầng lớp cao của Tử Kim động cũng chạy tới xem. Chưởng môn Cung Lâm Sách, trưởng lão Nguyên Ngạn, Phó Quân Nhượng, Duẫn Dĩ Đức, Mạc Linh Tuyết, Nghiêm Lập đương nhiên không thể thiếu.

Quy Miên các, Cự An đi vào, ngồi quỳ chân trước mặt Chung Cốc Tử già lọm khọm đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, nhẹ giọng kẻ lại chuyện tỉ thí:

"Chưởng môn bảo đệ tử báo cho người một tiếng. Người có muốn đi quan sát sư thúc tỉ thí hay không?"

Chung Cốc Tử hơi mở mắt, từ từ nói:

"Ngươi thay ta đi xem xem đi."

Dứt lời, ông lại chậm chạp khép mắt lại, yên tĩnh như tượng gỗ.

Cự An hiểu, cúi đầu bái một cái, sau đó đứng dậy rời đi.

Bốn vị Thái Thượng trưởng lão Xuân Tín Lương, Đồ Khoái, Chân Giác Hoan, Bùi Bình cũng bị chuyện tỉ thí đánh động, lần lượt xuống núi đi xem cuộc chiến.

Còn về những người khác trong Tử Kim động, dù có nghe được tin tức hay không đều bị ngăn cản ở bên ngoài, tránh nhiều người hò hét loạn cả lên.

Trên sân tập, bốn vị Thái Thượng trưởng lão đi vào sân, không như những người khác. Họ bay xuống trên tán của một cây đại thụ giữa sườn núi.

Còn những người quan ciến khác đều đứng thành hàng.

Trong sân, Tiễn Phục Thành bay khắp nơi, tự mình giúp Côn Lâm Thụ kiểm tra sân bãi xem có vấn đề gì hay không.

Sau khi xác nhận không thành vấn đề, ông bay về cạnh Côn Lâm Thụ, liếc mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo vô cảm chống kiếm cách đó không xa, trầm giọng nói:

"Ngưu Hữu Đạo này có thể không am hiểu tranh đấu, nhưng cũng đã trải qua sóng to gió lớn. Trải nghiệm của hắn không phải thứ mà ngươi có thể so sánh. Hắn có thể có ngày hôm nay tuyệt đối không phải trò đùa, tuyệt đối không được khinh thường, không được khinh địch, phải dùng toàn bộ tinh thần ra đánh."

Côn Lâm Thụ: "Vâng! Đệ tử xin nghe dạy bảo."

Thấy y nóng lòng muốn thử, Hỏa Phượng Hoàng nhận ra y đang lần đầu tiên phấn khởi từ khi rời khỏi cấm địa. Nàng ta cao hứng vì y, cũng căng thẳng vì y, bắt lấy tay y nói:

"Sư huynh, trưởng lão nói không sai, tuyệt đối phải cẩn thận."

Côn Lâm Thụ hưng phấn gật đầu nói:

"Sư muội yên tâm. Ta đi lên đây."

Dứt lời, y lắc người lao lên.

Đạp không hạ xuống, Côn Lâm Thụ bay xuống giữa sân tập, chắp tay cất cao giọng nói với Ngưu Hữu Đạo:

"Ngưu trưởng lão, Côn Lâm Thụ xin đợi, xin mời!"

Ánh mắt mọi người trong chốc lát đều chuyển về phía Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo mới bước ra một bước, Cung Lâm Sách bên cạnh nói:

"Sư đệ, cẩn thận một chút."

"Sư đệ cẩn thận." Mấy vị trưởng lão đều lục tục căn dặn.

Vào lúc này, mọi người đều không hy vọng Ngưu Hữu Đạo thua. Dù sao cũng là lúc đối ngoại, sự việc liên quan đến thể diện của Tử Kim động. Nếu đường đường trưởng lão của Tử Kim động mà thua dưới tay một đệ tử của Thiên Hỏa giáo thì mọi người cũng chẳng lấy gì làm vinh quang.

Ngưu Hữu Đạo nở nụ cười, gật nhẹ đầu đáp lại mọi người, sau đó không nhanh không chậm đi ra giữa sân.

Không bay qua giống Côn Lâm Thụ, hắn chỉ chống kiếm không chút hoang mang đi tới, không một chút rung động, khí định thần nhàn.

Quản Phương Nghi phát hiện tay của mình bị xiết chặt, vừa quay sang thì thấy Thương Thục Thanh đang kéo tay mình. Vẻ mặt của nàng rất căng thẳng.

Bà ta có thể cảm nhận được, lòng bàn tay Thương Thục Thanh đang chảy mồ hôi, bèn lên tiếng động viên:

"Quận chúa, yên tâm, chỉ là tỉ thí một trận, không có chuyện gì."

Thương Thục Thanh ừ một cái, nhưng khi Ngưu Hữu Đạo càng tới gần đối thủ, bàn tay đã thả lỏng của nàng lại hơi nắm vào.

Hỏa Phượng Hoàng cũng căng thẳng, càng ngày càng sốt sắng. Nàng ta nghĩ tới rất nhiều chuyện. Chẳng may sư lần này huynh lại thua, nàng ta không biết sư huynh còn có thể chịu nổi đả kích này hay không.

Ngưu Hữu Đạo đi vào trong sân, một tay nâng kiếm, một tay chỉ về phía Hỏa Phượng Hoàng ở biên giới.

Quản Phương Nghi lập tức lắc mình chạy tới, đáp xuống trước mặt Hỏa Phượng Hoàng, cười nói:

"Niếp cô nương, xin mời!"

Hỏa Phượng Hoàng cắn cắn môi, hơi khom mình với Tiễn Phục Thành rồi đi cùng Quản Phương Nghi.

Côn Lâm Thụ trơ mắt nhìn sư muội bị dẫn đi, hàm bạnh ra lo lắng. Đây là chuyện đã nói từ trước, chỉ cần y thắng, Ngưu Hữu Đạo lập tức thả người.

Thấy Hỏa Phượng Hoàng đã bị khống chế, Ngưu Hữu Đạo nói:

"Khổ hải vô biên, quay đầu lại là bờ. Ta lại cho ngươi một cơ hội. Bây giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp, ta cho phép ngươi thủ tiêu tỷ thí."

Bây giờ nói chuyện này, làm sao Côn Lâm Thụ khả năng nghe vào tai. Lúc trước do có sư muội, lương tâm y còn có thể bị giằng xé. Nhưng đã đến nước này, muốn bảo y hoàn toàn tỉnh ngộ mà thủ tiêu tỉ thí là chuyện không thể nào.

Côn Lâm Thụ hỏi ngược lại: "Ngưu trưởng lão bây giờ nói chuyện này có ý nghĩa gì không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play