Chờ một lúc khá lâu, Nghiêm Lập hơi mất kiên nhẫn, ông ta cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian ngồi ở đây.

Lúc thấy Văn Mặc Nhi từ phía xa đi ngnag qua, chào hỏi một tiếng, giả vờ có việc, bước tới, sau khi tới gần liền thấp giọng nói: “Ngưu trưởng lão thật sự không có ở đây sao?”

Văn Mặc Nhi mặt mày khó xử, Nghiêm Lập hiểu ra lại thấp giọng hỏi: “Ở bên trong à?”

Văn Mặc Nhi khẽ gật đầu.

Nghiêm Lập quay người trở về lại trong đình, nói với Tiền Phục Thành: “Tiền huynh, hay là đợi Ngưu trưởng lão trở về chúng ta lại tới, tránh ngồi không đợi ở đây.”

Tiền Phục Thành lại nhìn phản ứng của Côn Lâm Thụ, sau đó cười đáp: “Không sao, không sao, chờ thêm chút nữa.”

Nghiêm Lập: “Tiền huynh, bên kia ta còn chút việc...”

Tiền Phục Thành vội nói: “Nghiêm huynh cứ làm việc của mình đi, chúng ta ở đây chờ là được rồi.”

Sau khi dài dòng khách sáo một phen, Nghiêm Lập cáo từ, đi trước một bước.

Sau khi ra khỏi Mao Lư biệt viện, Nghiêm Lập vẫn chưa rời đi ngay mà đi vòng một vòng, ra đến cửa sau của Mao Lư biệt việc, gõ cửa chui vào, đi thẳng đến nội trạch, thấy Ngưu Hữu Đạo thảnh thơi lật sách dưới mái hiên liền cầm quyển sách trong tay hắ: “Ngươi có ý gì?”

Ngưu Hữu Đạo đứng dậy: “Nghiêm trưởng lão tới, đúng lúc, để ta bảo người làm rượu thịt, chúng ta cùng uống hai chén nhé.”

Nghiêm Lập: “Người ở bên ngoài, có gặp hay không thì ngươi nói thật với người ta, để người ta cứ chờ mãi là có ý gì?”

Ngưu Hữu Đạo: “Vô duyên vô cớ, gặp ta làm gì?”

Nghiêm Lập: “Nói là muốn hỏi chút chuyện liên quan đến Hiểu Nguyệt các, ngươi thì tiếp xúc tương đối nhiều với Hiểu Nguyệt các.”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta cảm thấy rất kỳ lạ, dựa vào cái gì mà ta phải cùng bọn hắn bàn về chuyện Hiểu Nguyệt các, tông môn có ý gì chứ?”

Nghiêm Lập nhấn tay, ra hiệu đừng nóng, thở dài: “Lão đệ à, ngươi cũng biết, chiến mã chư quốc đều phải cầu cạnh Tề quốc, hắn tới ngay cả chưởng môn cũng phải đích thân lộ diện gặp một lần. Hơn nữa, người ta chỉ đưa ra một yêu cầu nho nhỏ, ngươi không muốn nói có thể qua loa cho xong, không cần thiết vì chút chuyện này mà hoàn toàn trở mặt. Ở đây ngươi không nể mặt, sau này trong chuyện chiến mã của Yến quốc người ta sẽ làm khó dễ... Cũng chẳng phải có chuyện gì ghê gớm, không cần thiết phải vậy, ngươi nói có đúng không?”

Ngưu Hữu Đạo phì cười, đưa tay chụp lấy cổ tay Nghiêm Lập: “Nghiêm trưởng lão, ta bảo người dọn đồ ngon rượu ngon lên, chúng ta cùng uống hai chén.”

“Haizz, chuyện ăn uống lúc nào chẳng được, chúng ta phải giải quyết chuyện này trước.”

“Mặc kệ bọn hắn, cứ để bọn hắn chờ trước đã, đi!”

“Ôi chao, chưởng môn bảo ta tiếp khách đấy...”

Nói gì cũng vô ích, Ngưu Hữu Đạo đã cưỡng ép lôi Nghiêm Lập đi.

Có điều có một điểm Nghiêm Lập phải thừa nhận, thịt rượu chỗ Ngưu Hữu Đạo rất tuyệt, có điều sau khi ăn uống no say cả người toàn mùi rượu, không tiện đi gặp đám Tiền Phục Thành, ngươi nói có việc, kết quả lại vứt khách đấy chạy đi uống rượu là thế nào?

Chỉ có thể thi pháp xua tan hơi rượu, rồi lại làm mùi rượu trên người tản đi, sau đó mới đi đường vòng trở về tiền viện.

Ngưu Hữu Đạo ở sâu trong nội trạch nên làm gì thì làm đó, không chút chậm trễ, đám Tiền Phục Thành chờ mãi đến khi trời tối.

Thực ra mấy người Tiền Phục Thành cũng đoán được, rất có thể Ngưu Hữu Đạo không muốn gặp bón hắn, nhưng thái độ của Côn Lâm Thụ rất kiên quyết.

Ban ngày đợi tới trời tối, Nghiêm Lập sắp xếp bọn hắn đi nghỉ ngơi cũng không đi, chỉ ở đây đợi, lại đợi thêm một đêm, đợi đến hừng đông.

Sáng sớm tinh mơ, Nghiêm Lập lại đi đến cửa sau, tìm Ngưu Hữu Đạo khuyên hắn: “Sư đệ, lão đệ, Ngưu trưởng lão, thái độ của bọn hắn ngươi cũng đã thấy rồi, đây là tư thế không gặp được ngươi sẽ không đi, đối đãi với khách như vậy cũng không đúng, ngươi ra mặt đuổi họ đi một chút thì đã sao chứ?”

Dưới ánh mặt trời mới mọc, Ngưu Hữu Đạo tay chạm nước trong thủng, phẩy vài giọt sương lên một chậu Hắc Mẫu Đơn: “Tới giờ ông vẫn còn cho rằng bọn hắn tới vì chuyện Hiểu Nguyệt các sao?”

Nghiêm Lập nhíu mày: “Cũng khá kỳ lạ, nói chuyện cũng không đến mức đợi ngươi cả một đêm, cũng không hề nóng vội, tư thái của Tiền Phục Thành có vẻ hơi khiêm tốn nữa.”

“Tìm ta có việc, hơn nữa còn phải cầu xin ta.” Ngưu Hữu Đạo đưa ra phán đoán, phủi giọt nước trong tay, ngoắc tay gọi Quản Phương Nghi: “Hồng Nương, đưa tin tức vừa tới cho Nghiêm trưởng lão xem.”

Quản Phương Nghi mỉm cười đi tới, đưa một bức tình báo cho Nghiêm Lập.

Nghiêm Lập mở ra xem, chỉ thấy bên trên có viết tình hình đại khái của Tiền Phục Thành trong Thiên Hỏa giáo, đương nhiên còn cả Côn Lâm Thụ và Hỏa Phượng Hoàng, Côn Lâm Thụ bế quan mười năm đã xuất quan, trước đó vài ngày vừa cùng Hỏa Phượng Hoàng thành hôn.

Chuyện này cũng không phải bí mật gì cần giữ kín của đệ tử Thiên Hỏa giáo, cho nên muốn bảo người tìm hiểu vài tình hình liên quan cũng không có.

Sau khi Nghiêm Lập xem xong ngẩng đầu lên nói: “Có ý gì?”

Ngưu Hữu Đạo: “Tiền Phục Thành và tên kia hai người căn bản không phải người cùng một hệ trong Thiên Hỏa giáo, sư phụ của Côn Lâm Thụ và Nhiếp Vân Thường tên Bàng Trác. Tiền Phục Thành ra ngoài làm việc, mang theo hai đệ tử không thuộc hệ của mình, không phải là không được nhưng ít nhiều cũng không hợp lẽ thường. Còn nữa, Côn Lâm Thụ năm đó bị ta đánh trọng thương không lâu sau liền bế quan, vừa xuất quan liền chạy tới tìm ta, còn ở đây chờ đợi là để làm gì? Gì mà chuyện Hiểu Nguyệt các, rõ ràng là vì Côn Lâm Thụ này muốn nhắm vào ta.”

Sau khi Nghiêm Lập như có điều suy nghĩ, chợt ngẩng đầu lên nói: “Ngươi kéo dài không chịu gặp là để chờ tin tức có liên quan?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta có thể làm sao? Vô duyên vô cớ, trước đó không hề có giấu hiệu gì, việc này ta chẳng có chút manh mối nào, cộng thêm mấy trưởng lão các ông luôn chơi ta, ta không thể không cẩn thận điều tra một chút, ta phải biết chắc chắn có chuyện gì thì mới dễ ứng đối.”

Nghiêm Lập im lặng nhìn trời, thầm nói: “Con người ngươi quá đa nghi.”

Ngưu Hữu Đạo phất tay: “Đi thôi, ta cũng muốn xem tên kia muốn tính sổ ta như thế nào?”

Cuối cùng cũng chịu lộ diện, Nghiêm Lập nhẹ nhàng thở ra, nhưng sau khi đi được mấy bước thì cảm thấy không đúng, vội vàng giữ chặt Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi làm gì?”

Ngưu Hữu Đạo kỳ quái: “Thì đi gặp bọn hắn, không phải ông muốn ta đi gặp bọn hắn sao?”

Nghiêm Lập chỉ về phía hắn đi: “Ta nói này lão đệ, ngươi cứ từ trong nội trạch đi ra như vậy sao? Để bọn hắn thấy, chẳng phải chứng tỏ ngươi đang bắt bọn hắn chờ sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Chứng tỏ thì chứng tỏ, đã sao chứ, chạy tới đây gây chuyện mà còn muốn ta khách khí với bọn hắn sao?”

Nghiêm Lập giữ chặt không thả: “Ngưu lão đệ, Ngưu đại gia, ngươi không cần thể diện nhưng ta cần, để bọn hắn biết ta đang lừa bọn hắn, ta sượng mặt lắm. Ngươi để lại cho ta chút thể diện có được không, đừng để người tiếp đãi khách ta đây phải xấu hổ mà, sau này ta đến Thiên Hỏa giáo làm việc, người ta lại trả thù làm ta không xuống đài được luôn thì sao. Đi cửa sau ra ngoài, chúng ta vòng một vòng, vòng một vòng được không hả?”

“Không được! Quá phiền phức, nhà ta bên trong, không đáng phải làm trộm.”

“Bớt nói nhảm, đi cửa sau.” Nghiêm Lập cưỡng ép kéo hắn đi ra cửa sau, Ngưu Hữu Đạo bị kéo cho lảo đảo.

Ra khỏi biệt viện đi vòng một vòng, hai người lại tiến vào đình viện từ cửa chính.

Nhìn thấy người trong đình, Nghiêm Lập từ xa chắp tay cười to nói: “Ngại quá, ngại quá, để chư vị đợi lâu, Ngưu trưởng lão vừa từ ngoài trở về ta đã vội giúp mọi người kéo về đây.”

Ba người trong đình đứng dậy, Côn Lâm Thụ nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo đang dạo bước đi tới, Hỏa Phượng Hoàng thì nhìn Ngưu Hữu Đạo, lại nhìn phản ứng của sư huynh mình, sợ y quá khích.

“Làm phiền Nghiêm trưởng lão.” Tiền Phục Thành bước ra khỏi đình chắp tay cảm ơn, rồi lại chắp tay cười haha nói với Ngưu Hữu Đạo: “Ngưu trưởng lão, từ lúc cáo biệt ở Thiên Đô phong, lần này chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Khi Ngưu Hữu Đạo tiến vào cũng đã quan sát Côn Lâm Thụ và Hỏa Phượng Hoàng, sau đó không nhìn sang nữa mà chỉ nhìn một mình Tiền Phục Thành, cũng chắp tay nói: “Ra ngoài có việc đi vòng vòng, về hơi trễ, để Tiền trưởng lão đợi lâu rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play