Sắc mặt mọi người trầm xuống, cái thằng này rõ ràng đang nói, không phải gây chuyện với người ngoài, mà là người của Tử Kim động trước kia gây phiền phức cho hắn trước, giờ chỉ đáp trả thôi.

Ngưu Hữu Đạo khiêu khích càn rỡ và ngang ngược.

Lúc này, mọi người chỉ có thể làm như nghe không hiểu.

Làm việc trái lương tâm rất sợ quỷ gõ cửa, thực ra trước đó mọi người cũng có nghi ngờ về phương diện này, lần này coi như đã xác thwc rồi.

Nghiêm Lập cũng hơi không biết nói gì, thầm nghĩ, bọn hắn tìm ngươi gây phiền phức, ta đâu có tìm ngươi gây phiền phức, tốt xấu gì ngươi cũng phải thủ hạ lưu tình chứ, giết người của ta luôn là thế nào?

Có điều ngẫm lại, thằng này có lẽ cũng không rõ ai là người của ông ta, ai không phải người của ông ta.

Quản Phương Nghi đứng cạnh thầm chậc lưỡi, phát hiện phong cách của Đạo gia khi đối mặt với đám người Tử Kim động này hoàn toàn không bình thường lắm, động chút là giở tính trẻ con.

Đợi cả đám đi rồi, Ngưu Hữu Đạo cũng điềm nhiên như không có việc gì trở vào bên trong.

Đi vòng qua vòng lại trong đình viên một lúc, Văn Mặc Nhi mới lặng lẽ đi đến bên cạnh hắn, có lòng tốt nhắc nhở một tiếng: “Đạo gia, huynh làm vậy không hay lắm đâu.”

Nàng ta cũng đổi lại giống như người bên này rồi, cứ gọi Ngưu Hữu Đạo là “trưởng lão” cũng cảm thấy kỳ kỳ.

Ngưu Hữu Đạo ừm một tiếng, quay đầu cười hỏi: “Có cao kiến gì?”

Văn Mặc Nhi khoát tay: “Ta chẳng có cao kiến gì cả, chẳng qua đợt trước tới chỗ chưởng môn, trong lúc vô tình nghe thấy chưởng môn bọn hắn đang bàn bạc, nói về chuyện Thánh Cảnh.”

“Thánh Cảnh?” Ngưu Hữu Đạo thu lại nụ cười, quay người lại đối diện, nghiêm mặt hỏi: “Thánh Cảnh thế nào?”

Văn Mặc Nhi: “Hình như bên Phiễu Miễu Các lên tiếng, yêu cầu các môn phái lớn trong hàng ngũ Phiễu Miễu Các mỗi bên cử ba đệ tử tinh nhuệ đi Thánh Cảnh, nói Thánh Cảnh là cơ hội để mọi người trải nghiệm. Giờ các phái còn đang định danh sách đệ tử vào Thánh Cảnh, huynh làm cứng với mọi người vào thời điểm này không thích hợp lắm đâu.

Ngưu Hữu Đạo lập tức hiểu được ý đồ trong lời nói của nàng ta, nếu chọc giận đám người kia, có khi sẽ cho tên hắn vào danh sách đề cử.

Việc này hắn không hề nghe được chút phong thanh nào, liền trầm giọng nói: “Cô chạy đi một chuyến, mời Nghiêm trưởng lão tới đây.”

“Vâng!” Văn Mặc Nhi đồng ý rồi lại do dự nhắc nhở thêm một câu: “Đạo gia, việc này huynh đừng nói là ta nói nhé.”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Yên tâm, sẽ không bán đứng ngươi.”

Đợi Văn Mặc Nhi đi rồi, Ngưu Hữu Đạo lại gọi pqn tới nói: “Thông báo lão Hùng, chuẩn bị một bàn rượu thịt.”

Bên này đợi một lúc cũng chẳng đợi được Nghiêm Lập đến, mãi sau khi Văn Mặc Nhi quay về mới biết, sau khi đám Nghiêm Lập rời khỏi đây thì lại đến đại điện nghị sự bàn việc, Văn Mặc Nhi không tiện vào quấy rầy, chỉ có thể đợi sau khi Nghiêm Lập bước ra mới gặp mặt chuyển lời được.

Đợi một lát, Nghiêm Lập cũng tới, có điều cũng rất đúng lúc, rượu thịt của Viên Phương cũng đã chuẩn bị xong.

“Gọi ta tới tới lui lui làm gì đấy?” Nghiêm Lập vừa gặp hắn cũng chẳng hề có thái độ tốt đẹp gì.

“Ban nãy mới biết đã ngộ thương người của Nghiêm trưởng lão, trong lòng hổ thẹn nên đặc biệt chuẩn bị một mâm rượu thịt để nhận lỗi với Nghiêm trưởng lão.”

“Một mâm rượu thịt là có thể tống cổ được ta à?”

“Đừng thấy nể mặt mà được nước, ông là trưởng lão, ta cũng là trưởng lão, địa vị trong môn giống nhau, bớt lên mặt với ta đi. Mâm rượu thịt này của ta là thiên hạ nhất tuyệt, chưởng môn còn chưa từng được thưởng thức, hôm nay hời cho ông rồi đấy.”

Ngưu Hữu Đạo vừa nói vừa kéo, lôi Nghiêm Lập vào trong, rồi lại nhấn Nghiêm Lập ngồi vào bàn tiệc.

Nghiêm Lập dở khóc dở cười, có điều sau khi ngửi thấy mùi thơm và những món ăn màu sắc trên bàn thì cũng khá sửng sốt.

“Nếm thử đi.” Ngưu Hữu Đạo lại cứng rắn ấn đũa vào tay ông ta.

Khách theo ý chủ, miễn cưỡng làm theo, nhìn món ăn thực sự cũng mới mẽ, Nghiêm Lập hơi động lòng nếm thử một miếng, hai mắt lập tức tỏa sáng, đũa động liên tục, nếm một lượt tất cả các món ăn, cảm thấy mùi vị quả thực không tệ.

“Không gạt ông chứ, ta thành tâm nhận lỗi cơ mà.” Ngưu Hữu Đạo cười nói rót rượu cho ông ta.

Sau khi hai người nâng chén cùng uống, Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Nghe nói tông môn đang chọn người đi Thánh Cảnh?”

Nghiêm Lập không nghĩ nhiều, mấu chốt không biết Ngưu Hữu Đạo mới biết được, ừm một tiếng, đũa không ngừng, miệng cũng không ngừng.

Ngưu Hữu Đạo lại hỏi: “Chọn được người chưa?”

Nghiêm Lập: “Tạm thời vẫn chưa chọn ra, vẫn còn chút thời gian mà, nhưng cũng không dễ chọn.”

Ngưu Hữu Đạo tiếp tục giúp ông ta rót rượu, tỏ vẻ tò mò nói: “Tử Kim động nhiều người như vậy, chọn ba người mà cũng khó khăn à?”

Nói tới chuyện này, Nghiêm Lập đặt đũa xuống thở dài: “Phiêu Miễu Các muốn phái ra các đệ tử ưu tú.”

Không phải ngươi không biết, đệ tử yêu tú trên cơ bản đều là thuộc hệ của các trưởng lão có nắm tài nguyên. Trải nghiệm? Có một số việc trong lòng mọi người đều biết rõ, chẳng ai biết sẽ xảy ra chuyện gì nên đều chẳng ai muốn để đệ tử của hệ mình đi, nhưng bên kia lại yêu cầu là đệ tử tinh nhuệ của các phái, chưa đến lúc cuối cùng thì vẫn sẽ từ chối đưa đẩy không quyết định được.”

Ngưu Hữu Đạo ừm một tiếng: “Vậy chuyện này sao lại phải giấu diếm ta?”

“Giấu diếm ngươi? Giấu diếm ngươi làm gì?” Nghiêm Lập sửng sốt một chút, sau đó hiểu rõ ra, khoát tay nói: “Không giấu diếm ngươi, sợ lòng người thấp thỏm nên tạm thời chưa công khai mà thôi.”

Ngưu Hữu Đạo tiếp tục hỏi: “Không cho ta biết, vậy không phải định đẩy ta vào danh sách đấy chứ?”

Nghiêm Lập lại sững sờ, nhìn nhìn một bàn đồ ăn ngon, không kìm được bật cười, hiểu ra, chỉ chỉ hắn: “Ngươi ấy ngươi ấy, lão đệ, nghĩ nhiều quá rồi, tốt xấu gì ngươi cũng là trưởng lão của Tử Kim động, cho dù có người muối đưa tên ngươi vào thì những chuyện thế này cũng không thể tùy tiện đưa trưởng lão tông môn đi được, chả ai làm như vậy cả. Yên tâm đi, chuyện này, không liên quan đến ngươi, ngươi ở một bên xem náo nhiệt là được rồi.”

“Hầy, mấy người các ông xấu tính quá, ta không lo lắng không được.” Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng thở ra, lại tiếp tục mời ông ta uống rượu.

Nghiêm Lập tạm dừng, nhìn hắn: “Chúng ta xấu? xấu hay không xấu tạm thời không bàn tới. Ta nói ngươi chẳng hề nể mặt ta gì cả. Tốt xấu gì giữa chúng ta cũng có giao tình, người của ta, ngươi nói giết là giết à?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngay từ đầu cũng không biết ai là người của ông, hiểu lầm, hiểu lầm.”

Nghiêm Lập khoát tay: “Chuyện quá khứ, ta không muốn nói thêm, ta chỉ muốn lão đệ cam đoan một điều, những người khác ta mặc kệ, nhưng người của ta ngươi không thể động đến nữa.”

Ngưu Hữu Đạo bóp tay ông ta một cái: “Cái gì mà người của ngươi người của ta, chỉ là vài tên tham quan ô lại thôi ấy mà, có đáng để ông phải so đo thế không? Ta nói rõ với ông câu này, ông cứ thoải mái đi điều tra, chỉ cần tra ra trên địa bàn của ta ai là tham quan ô lại, chỉ cần ông có chứng cứ, ông muốn giết thế nào thì giết, ta không oán hận một câu.”

Nghiêm Lập thấy hắn cắn chặt không buông, không yên tâm về hắn, cảnh giác nói: “Ngươi có ý gì? Ngươi vẫn muốn làm tiếp đúng không? Ngươi bồi lễ xin lỗi như vậy đấy à?”

Ngưu Hữu Đạo: “Nghiêm trưởng lão, từ chút lợi lộc này coi như ta thấy rõ rồi đấy, chỉ chút tiền nhỏ, đáng đến mức như vậy sao?”

Thấy hắn vẫn không chịu nhả ra, Nghiêm Lập trợn mắt nói: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi đừng có quá đáng!”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta không phải có ý này, ai biết ai là người của ông, ai không phải người của ông, khi nào ông đưa cho ta một danh sách thì tất cả đều dễ nói, được không nào?

Nghiêm Lập hừ hừ nâng đũa, tiếp tục ăn, ra vẻ thế thì còn tạm được.

Ngưu Hữu Đạo lại nói: “Có điều ta cảnh cáo trước, ông không thể để ta có tên trong danh sách đi Thánh Cảnh, nếu tình hình không bình thường, ông cũng phải nhắc nhở trước cho ta một tiếng, nếu như ông thọc gậy bánh xe thì đừng trách ta trở mặt.”

“Haizz, cái tên này, đã nói không liên quan đến ngươi, sao ngươi cứ không tin ấy nhỉ. lòng nghi ngờ cũng nặng quá rồi đấy. Được rồi, biết rồi.” Nghiêm Lập lắc đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play