Trộm gà không thành còn mất nắm thóc, bên Khí Vân tông đang trách ông ta làm việc bất lợi, muốn ông ta bàn giao rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Mấu chốt là ông ta đã nghĩ hết cách cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ba vị Thái Thượng trưởng lão sao lại không thấy đâu? Không bàn giao được, dĩ nhiên là nhiều lần bị Khí Vân tông mắng phun máu chó, khiến cho ông ta tâm phiền ý loạn.
Cũng không phải là trút giận lên Thiệu Bình Ba, chẳng qua bị Khí Vân tông làm cho hơi khó chịu thôi.
Hắc Thủy đài cái gì, cơ cấu tình báo mạnh cái gì, tất cả đều bị mắng thành phân chó. Khí Vân tông nói, nếu không phải ngươi cung cấp tình báo bất lợi, có thể xảy ra chuyện như vậy sao? Chắc chắn là mạng lưới tình báo của ngươi không nắm được tình hình chính xác tỉ mỉ, cho nên mới khiến tông môn đưa ra phán đoán sai lầm.
Thái Thúc Hùng không còn gì để nói, lý lẽ này bảo ông ta nói thế nào đây?
Lúc trước ông ta đã từng nhắc nhở, hoàng cung một nước ngư long hỗn tạp, rất dễ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, đâu có dễ hạ thủ như vậy. Nhưng chưởng môn không nghe, nhất định phải đi làm giàu ngang xương như vậy, giờ xảy ra chuyện lại thành lỗi của ông ta. Nhưng mấy chuyện thế này giải thích vô ích, cũng chẳng tiện giải thích, chỉ có thể kiên trì chịu đựng.
Nhưng tới khi nào mới kết thúc cơ chứ! Ban nãy ông ta lại vừa mới bị thóa mạ một trận, người làm hoàng đế này cũng bực bội quá.
Ba Thái thượng trưởng lão không thấy đâu, đây không phải chuyện nhỏ, đối với Khí Vân tông mà nói là chuyện lớn tày trời, không bàn giao được thì việc này không thể dễ dàng bỏ qua.
Thái Thúc Hùng nhớ ra vài chuyện lớn có thể di chuyển sự chú ý của Khí Vân tông, một khi hai nước Vệ Tấn khai chiến, chuyện này tự nhiên sẽ bị Khí Vân tông tạm thời gác lại.
Mặc dù Thiệu Bình Ba không biết đối phương sao lại nổi giận, nhưng cũng đoán chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.
Hoàng đế đã nói đến nước này, y ăn nhờ ở đậu còn có thể làm sao, liền quay sang khẽ gật đầu ra hiệu với đại nội tổng quản Đào Lược.
Đào Lược hiểu ý, quay đầu xoay người phất tay, ra hiệu tất cả những người không liên quan lui xuống.
Không có người ngoài, không lo tiết lộ cơ mật, Thiệu Bình Ba kể lại chuyện trước đó Hoàng đế Vệ quốc miễn chức Thái úy của Nam Nhân Ngọc.
Ai ngờ Thái Thúc Hùng khoát tya nói: “Việc này Đào Lược đã bẩm báo, cô vương đã biết, ngươi không đạt được ý đồ, đã bị Huyền Vi cản lại. cô vương nói rồi, chỉ muốn biết lúc nào có thể động thủ!”
Thiệu Bình Ba hơi cúi người nói xin lỗi Đào Lược: “Có vài việc không phải cố ý giấu diếm Đào tổng quản, mà là việc quan hệ cơ mật, một khi để lộ chút phong thanh, hết thảy đều sẽ uổng câu. Vì việc này bệ hạ chỉ có thể thành công, không thể thất bại, cho nên phải cẩn thận!”
Đào Lược hơi gật đầu tỏ ý đã hiểu, Thương Thục Thanh nghe thấy chỉ có thể thành công không thể thất bại tâm trạng cũng hơi thoải mái một chút.
Thiệu Bình Ba nói với Thái Thúc Hùng: “Bệ hạ, Nam Nhân Ngọc tay nắm binh quyền không dễ động vào như vậy, động vào hắn chỉ để thăm dò, tất nhiên Huyền Vi cũng phải ngăn cản, cũng chính vì muốn Huyền Vi ngăn cản. thứ nhất, để Huyền Vi chống lại Vệ quân, sau đó chắc chắn nàng ta sẽ tự suy ngẫm, từ đó sẽ kiềm chế lại ít nhiều, làm nên cho hành động kế tiếp của thần. thứ hai, cũng quan trọng nhất, ly gián tình tỷ đệ của bọn họ, trải qua việc này, dưới sự mê hoặc của gian tế bên ta, Vệ quân Huyền Thừa Thiên sẽ hoài nghi lo nghĩ đối với Huyền Vi, nghi ngờ tỷ mình muốn mưu đồ chiếm vị!”
“Có khúc nhạc đệm này, gian tế bên ta có thể tiếp tục thúc đẩy lòng nghi ngờ, nhanh chóng động thủ tiếp. Động vào Nam Nhân Ngọc là giả, đối tượng thật sự muốn động vào là tổ chức tình báo lớn nhất Vụ phủ mà Huyền Vi đang nắm giữ trong tay. Chỉ cần Huyền Thừa Thiên đưa tay ra, chỉ cần lấy được Vụ phủ trong tay Huyền Vi, Huyền Vi sẽ trở thành kẻ câm điếc mù lòa.”
Thái Thúc Hùng híp mắt nhưng lại lộ vẻ đăm chiêu.
Thiệu Bình Ba tiếp tục nói: “Chỉ cần chặt đứt tai mắt của Huyền Vi, Huyền Vi sẽ mất đi khả năng thuận lợi khống chế thế cục. Huyền Thừa Thiên muốn động vào Nam Nhân Ngọc sẽ dễ dàng hơn, có khúc nhạc dạo lần này, Nam Nhân Ngọc sẽ đụng vào tường thêm lần nữa, Huyền Thừa Thiên sẽ mất đi tín nhiệm với Nam Nhân Ngọc, muốn kích động Huyền Thừa Thiên động vào Nam Nhân Ngọc sẽ rất dễ dàng, và cũng có thể kích động Huyền Thừa Thiên xử lý sạch đám thuộc cấp cốt cán của Nam Nhân Ngọc với khí thế nhanh như sét đánh.”
“Đến lúc đó, thế cục quân đội Vệ quốc tất loạn, đại quân Tấn quốc nhân cơ hội đánh vào, một lần là xong... Bệ hạ, không còn phải chờ bao lâu nữa, sắp rồi, nhưng lúc này không được liều lĩnh, mỗi một bước đều phải thận trọng cân nhắc, không được làm Huyền Vi hoài nghi, tiếp tục để Huyền Vi duy trì ấn tượng với Vệ quân rất quan trọng, nếu không chọc cho Huyền Vi phản công, Huyền Thừa Thiên căn bản không có sức chống đỡ.”
“Hiện tại mặc kệ Huyền Thừa Thiên làm gì, thế cụ hỏng bét như thế nào, Huyền Vi đều có thể một lần nữa khống chế sức ảnh hưởng thế cục. cho nên Huyền Vi không nghĩ rằng Huyền Thừa Thiên có thể làm ra chuyện cưỡng ép đoạt quyền, cũng không tin Huyền Thừa Thiên có thể thành công. Tất nhiên Huyền Thừa Thiên cũng không phải đối thủ của Huyền Vi, nhưng cái đó không quan trọng, Tấn quốc ta chỉ cần Vệ quốc đại loạn, đặc biệt là quân tâm đại loạn, chỉ cần cho Tấn quốc ta có đủ thời gian để tranh thủ thời cơ là được!”
Lông mày Thái Thúc Hùng dần giãn ra.
Tâm trạng thật sự đã thoải mái trở lại, trong mắt mơ hồ có tia hưng phấn.
Đào Lược ở bên cũng liên tục gật đầu.
...
Trên bầu trời phủ thứ sử Bắc châu, một con phi cầm cỡ lớn từ trên trời giáng xuống, Bành Hựu Tại bay xuống trong phủ, đệ tử bảo vệ Thiên Ngọc môn chạy ra bái kiến.
Có phi cầm cỡ lớn Ngưu Hữu Đạo tặng này, mỗi lần lui tới giữa các nơi thật sự vô cùng thuận tiện, đi tới đi lui cũng không dễ gặp phải nguy hiểm.
Có điều phận trọng lễ này nhận rồi cũng khá phiền lòng.
Thiệu Đăng Vân nghe tin chạy ra, chắp tay hành kiến lễ: “Bành chưởng môn!”
“Thiệu huynh, đột nhiên gọi đến, không biết có chuyện gì?” Bành Hựu Tại gật đầu hỏi thăm.
“Mời vào bên trong.” Thiệu Đăng Vân đưa tay mời.
Bành Hựu Tại đánh giá ông ta vài cái, đi theo ông ta vào trọng địa quân cơ.
Sau khi ngồi xuống nội đường, Thiệu Đăng Vân cho người canh giữ bên ngoài không cho người không phận sự tới gần, cũng không dài dòng, bảo quản gia Dương Song bê chiếc rương không lớn không nhỏ tới, đặt trước mặt Bành Hựu Tại.
Thiệu Đăng Vân đưa tay mời Bành Hựu Tại xem đồ trong rương.
Bành Hựu Tại cũng không vội vã mở rương ra mà hỏi lại một tiếng: “Thứ gì vậy?”
Thiệu Đăng Vân không nhanh không chậm nói: “Trong khoảng thời gian này, triều đình phái một nhóm người bí mật kiểm chứng tình trạng tham quan ô lại trong cảnh nội Bắc châu, đã truy tìm được chứng cứ, cũng đưa cho ta một bản, đều ở đây!” Chỉ vào cái rương: “Đạo gia đưa tin đến, nói thứ này cần đưa Bành chưởng môn xem, nói Bành chưởng môn sẽ biết tiếp theo nên làm như thế nào, bảo Triệu mỗ phối hợp làm việc với Thiên Ngọc môn.”
Bành Hựu Tại nghe xong mí mắt giật giật.
Mấy tháng trước, sau khi Ngưu Hữu Đạo tới tìm ông ta bàn chuyện thì không có động tĩnh gì nữa. Ông ta vẫn mong chờ chuyện này qua đi, không ngờ nó vẫn tới, chuyện nên tới thì không thể nào tránh được, Ngưu Hữu Đạo vẫn buộc ông ta phải đưa ra lựa chọn.
Phần trọng lễ kia quả nhiên không dễ nhận như vậy.
Điều càng làm lòng ông ta kinh hãi là, vì sao tội trạng của quan viên triều đình lại được triều đình đưa đến tay Ngưu Hữu Đạo? Thế lực của Ngưu Hữu Đạo này rốt cuộc đã lớn đến mức nào, có thể thao túng được quyết định của triều đình, điều này hình như không được hợp lý!
Ông ta đứng dậy mở rương ra, chỉ thấy bên trong chứa từng tập hồ sơ dày, tiện tay cầm một quyển lên xem thử.
Vừa nhìn sơ đã biết không thể là giả, trên đó ghi rất rõ ràng những dấu vết tham ô mà quan viên Bắc châu đã gây ra, những người được triều đình phái đến điều tra bao gồm những ai đều có ký tên rõ ràng, bất cứ lúc nào cũng có thể nghiệm chứng xác minh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT