Điền Nhân An nhìn thấy ánh mắt của ông ta, biểu hiện hơi bất đắc dĩ.

Hỏa Phượng Hoa ôm tay trước ngực, tim muốn nhảy lên đến tận cổ, bất lực nhìn sư huynh của mình, rất muốn hỏi tại sao phải làm như vậy? Y có từng suy nghĩ qua cảm nhận của nàng hay không?

Côn Lâm Thụ vẫn bình tĩnh, khẽ gật đầu: “Vâng, đệ tử biết rõ quy củ mà tổ sư gia lập ra. Tổ sư gia nói, người nào muốn mang vương miệng, tất phải chịu được sức nặng của nó.”

Cũng chính vì cái gọi là cái giá phải trả. Mặc dù cho đệ tử một con đường, nhưng đó không phải là sơ hở để mọi người làm loạn. Người nào cũng làm như vậy, chẳng khác nào thiên hạ sẽ đại loạn sao? Tất nhiên phải đặt điều kiện tiên quyết ngăn người có mưu đồ làm loạn.

Đường là do ngươi chọn, đã bước lên rồi là không còn đường lui, cho dù có lui cũng chỉ là con đường chết.

Bí pháp tối cao của tông môn không được tùy tiện tiết lộ ra ngoài. Những gì mà y nhớ trong đầu chính là cơ mật. Nếu chẳng may ngươi và tông môn không hòa hợp với nhau, hoặc chịu chút thiệt thòi nào đó, có trời mới biết ngươi sẽ làm ra chuyện gì. Đệ tử không có thân phận chịu thiệt thòi cũng là chuyện quá bình thường. Nhưng người mà hay chịu thiệt thòi, cái nhìn đối với sự vật, sự việc cũng sẽ có xu hướng chuyển sang mặt âm u. Cho nên người tạo ra quy tắc tất nhiên muốn bóp ch ết hậu hoạn.

Đây cũng là lý do tại sao chỉ có cấp bậc Trưởng lão mới có thể tu luyện bí pháp này.

Đây cũng là quy tắc thông dụng tại rất nhiều môn phái.

Vũ Văn Yên nói: “Biết thì tốt. Tu luyện bí thuật như vậy, nhất định phải có tu vi làm cơ sở nhất định. Không đến Kim Đan cảnh thì sẽ rất khó. Chỉ dựa vào nội tình của ngươi khi đó, cộng thêm thiên phú tu hành của ngươi, thời gian mười năm đột phá Kim Đan cảnh chắc hẳn không thành vấn đề. Năm năm trước, ngươi đã đọc bí pháp này, hẳn năm năm trước ngươi đã đột phá đến Kim Đan cảnh?”

Côn Lâm Thụ nói: “Hẳn là sáu năm trước, sau ba năm bế quan, đệ tử đã đột phá Kim Đan cảnh.”

Ba năm? Không ít người nhìn nhau, đều thầm nhủ, không hổ danh là nhất đại tân tú tông môn.

Vũ Văn Yên gật đầu, ánh mắt hiện lên sự tán thưởng.

Thân là sư phụ, Bàng Trác vừa mừng vừa lo.

Vũ Văn Yên tiếp tục hỏi: “Đã biết quy củ tông môn, lúc này xuất quan, chắc ngươi đã luyện thành bí thuật tối cao của bổn môn?”

Côn Lâm Thụ không kiêu ngạo, cũng không tự ti đáp: “Thiên Hỏa Vô Cực Thuật chính là bí pháp tối cao của bổn môn, bác đại tinh thâm. Đệ tử không dám nói mình đã luyện thành toàn diện, chỉ có thể nói là thông thạo một chút. Đệ tử đã tìm thấy được con đường trong Thiên Hỏa Vô Cực Thuật, nhưng trong động điều kiện có hạn, khó mà tiến một bước tinh tu, cho nên đệ tử đã xuất quan.”

Thông thạo một chút? Nói cách khác chẳng phải là đã luyện thành?

Các vị Trưởng lão đều khiếp sợ không thôi. Người nào cũng nhìn nhau.

Vũ Văn Yên vuốt râu không nói, ánh mắt liên tục lấp lóe.

Bàng Trác kinh ngạc, gương mặt tràn ngập sự hoài nghi.

Hỏa Phượng Hoàng tranh thủ thời gian lau nước mắt, khó tin nhìn sư huynh của mình. Thiên Hỏa giáo sau đời thứ ba thì không còn ai luyện thành bí thuật tối cao. Thế mà sư huynh lại có thể luyện thành, điều này sao có thể?

Nhưng nàng biết cách làm người của Côn Lâm Thụ. Nếu sư huynh đã nói như vậy, tất không phải nói dối.

Trưởng lão Tiền Phục Thành lên tiếng: “Côn Lâm Thụ, đây không phải trò đùa, cũng không phải là nơi mà ngươi có thể cuồng ngôn. Đã nói ra là phải chịu trách nhiệm. Cũng không phải ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, cần phải có sự kiểm nghiệm của tông môn.”

Côn Lâm Thụ hơi hạ thấp người: “Đệ tử đã xuất quan, tất nhiên cam nguyện tiếp nhận kiểm nghiệm. Nếu có lời nào dám nói đùa, cao thủ tông môn nhiều như mây, đệ tử khó thoát khỏi sự trừng phạt.”

Mọi người lại nhìn nhau.

Biểu hiện Vũ Văn Yên ngưng trọng: “Được rồi, Thiên Hỏa giáo sau đời thứ ba không ai nhìn thấy được bí pháp. Ngươi cứ thi triển đi, để chúng ta mở mang tầm mắt.”

“Đệ tử cẩn tuân pháp chỉ của Chưởng môn.” Côn Lâm Thụ chắp tay, khom người cung kính nói.

Vũ Văn Yên đưa tay, ra hiệu miễn lễ.

Trước mắt bao người, Côn Lâm Thụ đứng thẳng người, tóc dài không gió mà bay.

Mọi người mở pháp nhãn, lập tức nhìn thấy pháp lực bắt đầu tràn ra từ cơ thể Côn Lâm Thụ.

Côn Lâm Thụ bình tĩnh, hai tay hất lên, thả lỏng phía sau. Oành. Một ngọn lửa từ trong cơ thể y b ắn ra ngoài.

Lửa ngùn ngụt, nhiều đến mức pháp nhãn của mọi người cũng không nhìn thấy rõ bóng người trong ngọn lửa.

Thoáng một cái, ba mươi sáu đạo hoả ảnh sắp xếp như ma trận, lại giống nhau như đúc.

Ba mươi sáu ngọn lửa giống nhau như đúc đốt lên, mọi người dùng pháp nhãn cũng không nhìn ra được chân thân của Côn Lâm Thụ đang giấu trong ngọn lửa nào.

Ai nấy đều kinh diễm.

“Hoả mị độn ảnh…” Một vị trưởng lão nào đó hít sâu một hơi, si ngốc thốt lên.

Có lẽ Bàng Trác và sư đồ Hoả Phượng Hoàng không biết lão ta nói gì, nhưng người nào từng nghiên cứu qua bí thật Thiên Hoả Giáo chí cao đều nhìn ra được đây chính là hoả mị độn ảnh trong “Thiên hoả vô cực thuật”

Chiêu này thật thật giả giả, giả giả thật thật, khiển khai khi đối địch, dưới hoả ảnh lượn lờ, quân địch sẽ khó mà phân biệt được chân thân.

Tựa hồ như muốn nghiệm chứng xem có phải là hoả mị độn ảnh thật không, Vũ Văn Yên chợt vung tay áo hất lên, bổ ra một đạo kình lực cứng rắn chém về ngọn lửa gần nhất.

Ầm! Ngọn lửa bị tập kích kịch liệt lắc lư, chân thân của Côn Lâm Thụ không có ở đó.

Vũ Văn Yên vừa ra tay, ba mươi sáu đạo hoả ảnh đồng loạt né tránh, xen kẽ lẫn nhau như quỷ mị.

Mọi người đều chăm chú quan sát hy vọng có thể nhìn ra được Côn Lâm Thụ ở đâu, nhưng nhìn hoa cả mắt vẫn không ra được manh mối gì.

Trong tiếng lửa cháy hừng hực, ma mươi sáu đạo hoả ảnh đang xuyên qua đám người bỗng nhiên dừng lại, lùi lại như thuỷ triều, quy về một mối, cuối cùng hợp lại với đạo hoả ảnh ở gần cửa động nhất, chân thân của Côn Lâm Thụ như ẩn như hiện trong đó.

Côn Lâm Thụ trong lửa vung tay lên, ngọn lửa bao quanh người sụp đổ như bùn nhão, Côn Lâm Thụ đứng trong đó như bóc vỏ mà ra, một tay buông thõng đằng sau, bất động như núi, hoả diễm rơi xuống dưới chân bắn lên hoa lửa, bản thân y như tiên nhân đứng trong hoa sen.

Dưới đất như có lỗ thủng, hoả diễm rơi xuống chỉ trong chớp mắt đã vô tung vô ảnh.

Mọi người lập tức nhận ra một khoảng đất lớn đang nóng lên.

Côn Lâm Thụ đang đứng yên đột nhiên bước ra một bước, mặt đất chấn lên một lớp vô hình, từng tia từng sợi sương đỏ bốc lên.

Y lại bước ra một bước, chấn động bốc lên càng nhanh.

Một bước lại một bước, từng tia từng sợi sương đỏ dày hơn chợt hoá thành lửa nóng quét sạch, một mảng mây lửa lớn bao trùm khoảng không bên trên mọi người, ai nấy đều ngước đầu nhìn lên.

Tứ ngược hoả vân trên không trung đột nhiên hoá thành các loại phi cầm tẩu thú theo từng bước chân của Côn Lâm Thụ, quanh quẩn bay múa hoặc rượt đuổi trên trời, cực kỳ tráng lệ.

“Hoa ly vô tương…” Vũ Văn Yên híp mắt thì thầm.

Côn Lâm Thụ đang bước tới gần đám người bỗng vung tay lên, đám phi cầm tẩu thú trên trời đột nhiên ngưng tụ hoà thành từng nhánh kiếm lửa, sưu sưu sưu bắn xuống đất.

Đám người giật mình, đang muốn thi pháp chống cự, lại phát hiện kiếm lửa rơi tới giữa không trung đột nhiên chếch đi nhao nhao lao tới phía Côn Lâm Thụ.

Vô số kiếm lửa rơi xuống, cắm sâu vào mặt đất. Đất đá bay lên tứ tung.

Côn Lâm Thụ chậm rãi bước tới trong rừng trăm ngàn kiếm lửa.

Ánh lửa phủ lên, Côn Lâm Thụ bước tới đây, kiếm lửa hoá thành lửa nóng như hoả xà nhào vào cơ thể y, không còn dấu tích.

Khi con hoả xà cuối cùng biến mất, Côn Lâm Thụ đã đứng trước mặt Vũ Văn Yên, chắp tay cúi đầu thưa: “Đệ tử bêu xấu!”

Hoả Phượng Hoàng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn sư huynh của mình, hai mắt sáng rực, ánh mắt hơi lấp lánh nước, hẳn là vui đến phát khóc.

Sự chấn kinh trong mắt Bàng Trác thật lâu mới phai đi. Từ thần sắc và phản ứng của các vị trưởng lão, Bàng Trác có thể thấy được, không tệ, đồ đệ của mình hẳn là đã luyện thành “Thiên hoả vô cực thuật” mà từ đời thứ ba của Thiên Hoả Giáo không ai luyện được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play