"Sau lưng nàng có Lăng Tiêu các, đến nước Tần sẽ không tiện." Chuyện xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, La Chiếu đành viện cớ.

Gã đàn ông kia nghe vậy bèn cất lời khen ngợi: "Do dự không quyết, tất chịu loạn này. Không hổ là Đại đô đốc sát phạt quyết đoán, thật sảng khoái. Quả nhiên là người làm việc lớn."

"Đại đô đốc gì chứ..." La Chiếu tự giễu.

Sau khi thu dọn xong xuôi, La Chiếu mở bầu rượu rồi vẩy khắp phòng nhằm tăng thêm mùi hương.

Y đặt lá thư ở chỗ dễ thấy trên bàn, kế đó hai người mở cửa rời đi.

Cả trong lẫn ngoài sớm đã sắp xếp ổn thỏa, thùng nước bẩn giấu trong phòng La Chiếu cứ thế mà đưa ra ngoài một cách dễ dàng...

Giữa trưa, thấy cửa phòng La Chiếu vẫn khép kín, không có dấu hiệu thức dậy, Phùng Quan Nhi quanh quẩn do dự bên ngoài một hồi mới gõ cửa.

Hồi sáng nàng có tới một lần. Ngửi mùi rượu nồng nặc bên trong, nàng tưởng ai kia vẫn đang say sưa không biết gì nên chẳng quấy rầy nữa.

Bây giờ gõ cửa không có tác dụng, Phùng Quan Nhi đẩy ra bước vào như một thói quen.

Nào ngờ đi loanh quanh trong phòng mà chẳng thấy La Chiếu đâu cả, lá thư trên bàn khiến nàng chú ý. Phùng Quan Nhi xé bao thư ra đọc, hai chữ "hưu thử" khiến nàng giật nảy mình. Sau khi đọc nội dung, Phùng Quan Nhi lập tức chạy ra ngoài kêu to: "Người đâu! Người đâu!"

Không lâu sau, đám người ở phủ bắt đầu tìm kiếm cả ngoài lẫn trong, ngay cả đội quân đóng giữ cũng được điều động, tra xét mọi nơi trong thành; đồng thời gửi Kim Sí đưa tin đến các trạm dịch quan trọng xung quanh, phát hiện mục tiêu thì lập tức báo về.

Không ai ngờ rằng La Chiếu đã sớm rời xa, đang ở trên không nhìn xuống lục địa mênh mông...

Tại một góc động Tử Kim, biệt viện Mao Lư, Viên Cương đọc tin tức mới truyền đến rồi im lặng không nói gì.

Tin La Chiếu mất tích huyên náo ầm ĩ, đông đảo người đang tìm y khắp bốn phía. Tai mắt bên kia nghĩ mình khó lòng biết tin này nên mới truyền sang đây trước tiên.

"La Chiếu mất tích rồi à?" Ngưu Hữu Đạo biết được thì hơi bất ngờ, hắn hỏi một đệ tử Ngũ Lương Sơn: "Có biết tại sao hắn mất tích không?"

Đệ tử đó nói: "Không rõ lắm, chúng ta chưa cài người vào phủ La Chiếu mà."

"La Chiếu này không phải tu sĩ.

Có thể tránh được mấy kẻ trông chừng, hơn nữa còn một thân một mình chạy khỏi thành, xem ra sau lưng hắn có người phối hợp tác chiến..." Ngưu Hữu Đạo thì thầm rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Thấy được tin này, Hầu Tử phản ứng thế nào?"

Đệ tử đó lại nói: "Không có phản ứng gì, chỉ dặn để ý kỹ Phùng Quan Nhi, có tin lập tức báo cho hắn biết."

Ngưu Hữu Đạo: "Từ hôm nay trở đi, có tin gì từ Phùng Quan Nhi thì phải cho ta xem trước."

Đệ tử Ngũ Lương Sơn chắp tay đáp: "Dạ!"

...

Nước Vệ, phủ Thái úy. Thái giám truyền chỉ rời khỏi, Nam Nhân Ngọc cầm thánh chỉ mà sững sờ, bần thần một hồi lâu.

Hoàng đế đột nhiên hạ chỉ, nói hắn ta cực khổ có công nên ban phong hiệu "Ngọc Quốc công"; đồng thời bỏ đi vị trí Thái úy, có vẻ như "thăng rõ ràng mà giáng âm thầm", cho hắn ta làm một Quốc công vô dụng không có thực quyền.

Suy tính gì đó để sau, vấn đề là việc này tới một cách bất ngờ, hắn ta không nắm được bất kỳ dấu hiệu nào trước đó.

"Chuẩn bị xe!" Nam Nhân Ngọc lấy lại tinh thần và hét lên.

Lát sau, xe đã chạy đến phủ Thiên Vi, hắn ta muốn hỏi Huyền Vi xem đã xảy ra chuyện gì.

Ngay từ đầu, Huyền Vi cũng không biết gì. Nam Nhân Ngọc đến nói một thôi một hồi khiến nàng ta giật nảy mình, trước hết phải vào hoàng cung đại nội.

Không ai dám cản nàng ta, nàng ta có quyền không cần thông báo mà đi thẳng vào trong cung.

Tỷ đệ gặp nhau ở Ngự thư phòng. Sau khi đưa thánh chỉ kia đi, Hoàng đế cũng hơi sốt ruột; bây giờ quả nhiên chọc vào hoàng tỷ, nàng ta tỏ vẻ giận dữ khiến y cười xấu hổ.

"Không cần đa lễ, không cần đa lễ." Huyền Thừa Thiên tự mình chạy tới đỡ tỷ tỷ.

"Lễ không thể bỏ!" Huyền Vi một mực cúi chào, sau đó nghiêm mặt nói: "Bệ hạ đã đưa thánh chỉ cho Thái úy Nam Nhân Ngọc phải không?"

Huyền Thừa Thiên xấu hổ sờ mũi: "Tin tức của hoàng tỷ thật nhạy bén."

Huyền Vi tỏ vẻ giận dữ: "Nói cách khác, bãi bỏ chức Thái úy của Nam Nhân Ngọc, đúng không?"

Huyền Thừa Thiên không hé răng, khoanh tay trước bụng xem như ngầm thừa nhận.

Huyền Vi trầm giọng: "Được lắm, tại sao phải làm vậy?"

Huyền Thừa Thiên than thở: "Hoàng tỷ à, hắn nắm giữ binh quyền đã lâu, chẳng phải trẫm sợ hắn được vây quanh đề cao quá sao? Trẫm chỉ muốn xem thử phản ứng của hắn."

Huyền Vi cau mày: "Bệ hạ, người có suy nghĩ này cũng tốt, đây là tầm nhìn xa mà đế vương cần nhất. Nhưng chuyện như thế có thể tùy tiện đem ra thử sao? Hắn ở vị trí Thái úy nhiều năm, đây không còn là chuyện của riêng hắn nữa. Nếu làm bừa thì sẽ động tới tướng lĩnh của hắn, làm không tốt sẽ mắc sai lầm. Hơn nữa người làm vậy, ba phái lớn cũng không đồng ý. Bệ hạ, Nam Nhân Ngọc trung thành tận tâm với triều ta, hoàn toàn đáng tin cậy. Người vô duyên vô cớ bãi bỏ chức Thái úy của hắn sẽ khiến các tướng sĩ nghi kỵ, dao động lòng quân. Xin Bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"

Huyền Thừa Thiên nhíu mày: "Thánh chỉ cũng hạ rồi, thay đổi xoành xoạch ổn không chứ? Hoàng tỷ, hay là xem phản ứng của hắn trước đã rồi nói, tỷ thấy sao?"

Huyền Vi: "Thừa dịp hiện giờ chưa ai biết gì, người mau thu hồi mệnh lệnh lại đi. Một khi truyền ra, chẳng biết sẽ nảy sinh chuyện gì đâu, ba phái lớn tất sẽ tìm người nói cho ra lẽ. Bệ hạ, đây không phải trò đùa, xin người lập tức thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"

Dưới sự ép buộc của nàng ta, cuối cùng Huyền Thừa Thiên phải thu hồi mệnh lệnh.

Huyền Vi mang theo ý chỉ rời đi, Huyền Thừa Thiên trưng ra bộ mặt buồn rầu, trở về hậu cung.

Thường Quý phi sớm đã chờ y. Nàng ta đón y vào ngồi xuống, lên tiếng hỏi thử: "Sao Bệ hạ rầu rĩ vậy?"

Huyền Thừa Thiên ấp úng: "Trẫm hạ chỉ, vừa đưa cho Nam Nhân Ngọc thì hoàng tỷ đã tức tốc chạy tới, ép trẫm thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"

"Á!" Thường Quý phi kinh hãi che miệng, ra vẻ hít khí lạnh: "Phải chăng lời đồn bên ngoài là thật?"

Huyền Thừa Thiên trưng ra bộ mặt bình tĩnh, không nói gì...

Hỏa Phượng Hoàng Nhiếp Vân Thường cầm hai hộp thức ăn đến vùng đất cấm thuộc Thiên Hỏa giáo.

Hai gã đệ tử gác núi ngăn nàng ta lại, kiểm tra theo lệ một hồi mới cho đi.

Điền Nhân An trấn giữ trong đình, cười tủm tỉm đón tiếp nàng ta: "Đưa cơm đến rồi."

"Sư bá!" Nhiếp Vân Thường bước tới chào hỏi, đặt hai hộp thức ăn lên bàn đá, đưa một hộp cho Điền Nhân An: "Đây là của ngài" rồi sờ hộp còn lại: "Phiền sư bá giúp đệ tử đưa cho hắn."

Điền Nhân An thở dài: "Thời gian trôi nhanh thật, mười năm rồi. Mới chớp mắt đã qua mười năm, lẽ ra tiểu tử đó nên xuất quan, chẳng biết đang lề mề cái gì nữa." Dứt lời, Điền Nhân An sụt sịt lắc đầu, cảm thấy không đáng cho Hỏa Phượng Hoàng.

Mười năm nay, Hỏa Phượng Hoàng nắm chắc quy luật ăn cơm của Côn Lâm Thụ khi bế quan. Cứ bảy ngày nàng ta lại tới một lần, lần nào cũng tự mình làm đồ ăn ngon và mang đến hai phần; một phần cho sư bá, phần còn lại nhờ ông ấy đưa cho Côn Lâm Thụ đang bế quan.

Hỏa Phượng Hoàng quay đầu nhìn lối vào động tối như mực, lẩm bẩm: "Chắc là nhanh thôi."

Điền Nhân An vẫy tay: "Về đi về đi, có tin gì sư bá sẽ sai người báo con hay, còn hộp đựng thức ăn thì sư bá bảo người ta rửa sạch rồi đưa cho con."

Hỏa Phượng Hoàng cứ nhìn động Vô Quang, suy nghĩ đến mất hồn.

Điền Nhân An mặc kệ, mở hộp rồi lấy đồ ăn thỏa thích.

Hỏa Phượng Hoàng đang ngây người, đột nhiên trợn to mắt nhìn. Nàng ta tưởng mình nhìn lầm, hóa ra không phải thế. Bóng người chợt lóe lên trong động như ma quỷ, người đó dừng lại bên ngoài khiến Hỏa Phượng Hoàng ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ.

Quần áo của đối phương tả tơi, bẩn thỉu kỳ cục. Chẳng những tóc dài hơn áo choàng mà còn kéo lê dưới đất, chòm râu dài loằng ngoằng dơ bẩn rũ xuống trước ngực.

Nghe tiếng động, Điền Nhân An ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy ai kia thì lập tức vui vẻ, miệng nhai đi nhai lại, mơ hồ suy đoán: "Nha đầu, đợi mười năm cuối cùng cũng đợi được hắn ra ngoài rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play