"Chưởng môn, nếu như Tử Kim động ta ở nội cảnh Tứ Hải, yêu ma quỷ quái của Tử Hải chưa chắc sẽ nhượng bộ, nhưng nếu như là Ngưu Hữu Đạo mở miệng, chỉ cần không phải là việc lớn có liên quan đến lợi ích, một số việc phiền phức cần giải quyết, Ngưu Hữu Đạo chỉ cần lên tiếng kêu gọi liền có thể giải quyết. Không vì cái gì khác, bởi vì Ngưu Hữu Đạo và bọn họ là huynh đệ kết bái, cho Ngưu Hữu Đạo mặt mũi không là nhận thua, không mất mặt! Nói ngược lại, nếu ở nội cảnh Tứ Hải Ngưu Hữu Đạo muốn gây phiền phức, cũng chỉ việc lên tiếng kêu gọi!"

"Chưởng môn, một khi Tử Kim động ở bên phía Tứ Hải có việc gì, quyền lên tiếng nằm trong tay Ngưu trưởng lão!"

"Tên này, cánh chim ngày càng to lớn...." Cung Lâm Sách nhíu mày tấm tắc hồi lâu, đột nhiên quay đầu nói: "Nếu đã có tác dụng, đáng để học tập, chúng ta cũng có thể học theo một ít."

Nghiêm Lập cười khổ buông tay: "Không học nổi, không cách nào học được, đệ tử Tử Kim động ta tìm người kết bái, bình thường sao? Ai cũng sẽ đều cảnh giác, đối tượng kết bái sẽ không đồng ý. Nhưng Ngưu Hữu Đạo không giống như vậy, nổi tiếng bên ngoài, ai cũng đều biết hắn thích kết bái, một lời hợp nhau liền kéo người đi kết bái, mặc cho đủ hạng người hoặc là bạn hoặc là thù, phong cách hắn hết bạn trước sau như một, một chút cũng không chú ý."

Hơi suy xét, hình như là có chuyện như vậy, Cung Lâm Sách rất là cạn lời, nói thật, trước đây ông ta thật sự không có nghĩ đến việc này.

Ông ta vẫn luôn cho rằng, thậm chí là khinh thường, tin tưởng phần lớn những người khác cũng như vậy, đều sẽ cảm thấy việc kết bái của Ngưu Hữu Đạo là trò cười.

Nhưng nếu như thật sự phát sinh chuyện mà Nghiêm Lập nói kia, những người coi đó là trò cười, bao gồm cả ông ta ở trong đó, còn có thể cười hay sao? Còn có thể coi những việc Ngưu Hữu Đạo làm là trò cười hay sao? E là phải nực cười vì bản thân vô tri?

Hôm nay ngược lại là được Nghiêm Lập làm cho thức tỉnh, Cung Lâm Sách quay đầu lại nhìn về phía Nghiêm Lập, có chút ngoài ý muốn, ông ta hiểu rõ Nghiêm Lập, từ khi nào trở nên tốt như vậy?

"Xem ra Nghiêm sư đệ suy xét Ngưu trưởng lão rất là sâu sắc." Cung Lâm Sách hỏi.

Nghiêm Lập vẫn là dáng vẻ cười khổ như cũ: " Không phải là ta muốn suy xét hắn, mà là ở bí cảnh Thiên Đô cùng hắn chung sống tận mắt nhìn thấy một số việc. Tình cảnh khi đó, hắn đã bị Toa Như Lai ép đến đường cùng, kết quả hắn sống sót ra ngoài, không những sống sót, mà còn lấy được hạng nhất! Ngay từ đầu, ai có thể tin tưởng hắn có thể lấy được hạng nhất? Dưới tình trạng đó cũng không thể giế t chết hắn, hắn không phải dựa vào võ lực để tự bảo vệ mình, quá trình chính mắt ta nhìn thấy, một số việc xảy ra trong lúc đó đến bây giờ ta cũng không hiểu được, mỗi lần dưới tình hình không thể thoát thân không ai biết được hắn làm thế nào để thoát thân, người như thế có thể đơn giản sao? Nói thật lòng, nhất cử nhất động của hắn bây giờ đến sẽ dẫn đến sự hoài nghi của ta, trước đây mọi người chèn ép hắn, ta rất nghi ngờ, chúng ta thật sự chiếm được tiện nghi sao?"

Cung Lâm Sách: "Ngươi nghi ngờ có vấn đề?"

Nghiêm Lập: "Có vấn đề hay không ta không biết, ta cũng không nhìn ra vấn đề ở đâu, hắn dường như không có sự lựa chọn, ta chỉ là cảm thấy..... Nói một câu khó nghe, ta nghi ngờ đầu óc mấy người chúng ta quấn chung với nhau cũng chưa chắc tốt được như đầu óc của hắn, loại người này như hắn có thể dễ dàng chịu thiệt như vậy hay sao? Ta rất nghi ngờ!"

Cung Lâm Sách cau mày không nói...

Sáng tinh mơ, sau khi rửa mặt Quản Phương Nghi mở cửa ra ngoài, đang phe phẩy quạt tròn làm điệu làm bộ, sau khi nhìn thấy Thương Thục Thanh ở trong đình viện lẻ loi đứng đó lúng túng hỏi thăm, bà ta sửng sốt một chút, liếc nhìn gian phòng của Ngưu Hữu Đạo đóng chặt cửa.

Quản Phương Nghi cũng gật đầu cười cười hỏi thăm, sau đó bước nhanh dọc theo hành lang dưới mái hiên đi đến phòng Ngưu Hữu Đạo.

Gõ cửa đi vào, nói với Ngưu Hữu Đạo khoanh chân ngồi trên giường nhỏ: "Đạo gia, quận chúa đợi ở bên ngoài."

Ngưu Hữu Đạo mở mắt, im lặng một hồi, sau đó đứng dậy, chậm rãi đi đến ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Quản Phương Nghi lập tức quay trở ra cửa vẫy tay nói: "Quận chúa, Đạo gia thức dậy rồi."

Thương Thục Thanh lúc này mới im lặng đi đến dưới mái hiên, bước lên bậc thềm, nâng váy cất bước đi vào trong, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đã ở trước bàn trang điểm, liền giống như quen với nếp cũ đi qua đó, cầm lấy cây lược ở trên bàn trang điểm trong tay, bắt đầu chải tóc cho Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo đối diện với gương đồng nhắm mắt ngồi im.

Quản Phương Nghi lại vội vàng mở từng cánh cửa sổ, không ngừng liếc trộm về phía bàn trang điểm, sau khi toàn bộ cửa sổ mở ra lại phe phẩy quạt tròn lắc eo điềm nhiên như không có việc gì đi ra ngoài.

Trước bàn trang điểm yên tĩnh.

Cảm giác quen thuộc ấy từ lọn tóc truyền đến, khiến cho lòng người thoái mái dễ chịu, Ngưu Hữu Đạo nhắm mắt không nói lời nào.

Chải vuốt sợ tóc dài trơn trong tay, nghĩ đến bộ dáng thương nặng tóc tai bù xù lúc ban đầu khi Ngưu Hữu Đạo cầu xin nàng, trong lòng Thương Thục Thanh cuồn cuộn, tâm tình nhiều lần có cảm giác mất khống chế, trong lòng thực ra có rất nhiều lời muốn nói, lời nói nội tâm lúc trước từng bộc lộ với Thương Triều Tông, nàng bỗng nhiên rất muốn nói cho Ngưu Hữu Đạo.

Nhưng mà nhìn thấy bản thân mình trong gương đồng, sau khi nhìn thấy khuôn mặt xấu xí kia của mình, lại buồn bã ủ rũ, cuối cùng là không có nói ra, nín nhịn đến cuối chỉ là nhẹ nhàng một tiếng phá vỡ sự yên tĩnh: "Đạo gia, vết thương đã khỏi hết chưa?"

Đây là lời nói nhảm, hoàn toàn là kiếm chuyện để nói, khi vừa mới đến bên này, chị dâu Phượng Nhược Nam của nàng đã hỏi qua, Ngưu Hữu Đạo cũng trả lời qua.

Ngưu Hữu Đạo "Ừm" một tiếng, chầm chậm mở mắt ra, nhìn vào nàng ở trong gương, đột nhiên nói một câu: "Quận chúa, cô cứ chải đầu cho ta như thế này cũng không hay."

Động tác trong tay của Thương Thục Thanh cứng đờ, ngẩng đầu nhìn về phía người trong gương, hỏi: "Có phải là Thanh nhi làm không tốt? Chỗ nào không đúng ngài có thể chỉ ra, ta sẽ sửa."

Ngưu Hữu Đạo thở dài: "Ta không phải ý này, quận chúa, tuổi tác cô đã không còn nhỏ nữa, cứ như thế này, truyền ra ngoài sẽ không tốt, sẽ ảnh hưởng đến người mà cô gả, cô cũng nên lấy chồng rồi." Lời hắn nói đã nói đến vô cùng khéo léo.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu như không phải Thương Thục Thanh trông như vậy, có những lời hắn cũng là nói thẳng, chính vì Thương Thục Thanh trông như vậy, hắn sợ nói quá thẳng thắn sẽ tổn thương người. Người bình thường chịu chút đả kích không sao, người không bình thường chịu chút đả kích có thể sẽ không gượng dậy nổi, hại hắn cũng luôn do dự có nên dứt khoát cắt đứt hay không.

Thương Thục Thanh hơi cúi đầu: "Đạo gia nghĩ nhiều rồi, Thanh nhi không muốn lấy chồng."

Ngưu Hưu Đạo: "Quận chúa không bệnh khoẻ mạnh, là một nữ nhân, làm sao có thể không muốn lấy chồng."

Thương Thục Thanh: "Dáng vẻ ta xấu xí, không ai để ý đến, dựa vào thân phận địa vị cưỡng ép người khác không cần thiết."

Ngưu Hữu Đạo: "Ta nghe nói có người không cần cưỡng ép, nghe bảo thủ hạ của vương gia có vị Lý tướng quân rất được, hình như vương phi cũng từng làm trung gian mai mối cho cô, nếu như người không tệ, có thể cân nhắc một chút." Tình hình bên phía vương phủ kia hắn nắm rõ như lòng bàn tay.

Thương Thục Thanh tiếp tục bận rộn với việc trong tay: "Ta không muốn gả cho người tái hôn!"

"...." Một câu nói liền ngăn chặn Ngưu Hữu Đạo đến không còn lời để nói, đợi một lúc lại nói: "Đàn ông chưa kết hôn cũng nhiều, đàn ông tốt vẫn có, quận chúa có thể quan sát nhiều thêm một chút, nếu như có người thích hợp hoặc hợp ý ta đích thân làm mai mối, nhất định thúc đẩy!!"

Hắn đột nhiên cảm thấy đầu tóc bị nắm chặt, da đầu có chút xoắn lại, cũng cảm nhận được hô hấp phía sau có chút hỗn loạn, chỉ nghe thấy lời nói của Thương Thục Thanh có vẻ run rẩy: "Nếu như Thanh nhi nói ra một người, Đạo gia thật sự sẽ nhất định thúc đẩy sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play