Lai Tương:

"Đúng vậy, đã xác minh, đúng là y. Y mặc trang phục thám báo Yến, còn bảo bên chúng ta cũng phải bảo mật."

Bàng Đằng vội vã chà xát mặt, ném khăn đi, vung tay nói:

"Mang tới."

Rất nhanh, La Đại An bị mang tới, đầu bị chụp một cái túi vải đen, hai tay còn bị trói ngược ra sau lưng.

Bàng Đằng không nhịn được nói:

"Mở ra, mở ra."

Đối với ông ta, một người như vậy không nổi được sóng gió gì.

Túi đen trên đầu La Đại An được lấy ra, dây trói hai tay cũng được cởi. Y nhìn ngắm chung quanh một chút, ánh mắt liếc tới Bàng Đằng, hoạt động cổ tay một chút, chắp tay.

Bàng Đằng cũng đang quan sát y. Ông ta quan tâm như vậy vì đối phương là đệ tử của Mông Sơn Minh. Thấy đối phương một mình đến mà không sợ hãi chút nào, lông mày ông ta hơi nhíu, hỏi:

"Thư ở đâu?"

La Đại An giơ tay, cởi mảnh vải búi tóc trên đầu xuống, dâng lên.

Bên này lập tức có người nhận lấy kiểm tra, xác nhận không có vấn đề gì mới giao cho Bàng Đằng.

Bàng Đằng lật qua lật lại cuộn vải nhăn nheo, quả nhiên có chữ viết, rồi lăn cuộn vải mở ra xem nội dung. Sau khi xem xong, ông ta có vẻ nghi ngờ, ngẩng đầu hỏi:

"Đã hẹn trước thời gian gặp mặt, vì sao phải bí mật đàm phán?"

La Đại An nói:

"Ta chỉ nhận lệnh truyền tin, chuyện khác không biết rõ."

Bàng Đằng do dự một chút, phất tay nói:

"Dẫn người đi đã."

Thấy người bên mình lại đang định trói La Đại An lại, ông ta nói:

"Trùm khăn đầu lên, coi kỹ là được rồi."

Dù sao người tới cũng không phải người thường, có địa vị khá cao, là người có quyền nói chuyện bên cạnh Mông Sơn Minh. Bên quân Triệu có lẽ còn phải cho người ta quay về trả lời, không cần thiết phải làm quá. Nếu làm người ta không vui, chẳng may là kẻ tiểu nhân, lúc về nói chút chuyện không êm tai, lúc đó xảy ra chuyện xấu cũng có khả năng.

Túi vải đen lại chụp lên đầu La Đại An, sau đó y bị đưa đi giam giữ.

Sở dĩ chụp túi đen lên là không muốn để đối phương thấy rõ tình huống trong trận doanh bên này, đó là bí mật quân sự.

Một lúc sau, chưởng môn Tả Thừa Phong của Lạc Hà sơn trang, chưởng môn Tương Vạn Lâu của Quy Nguyên tông, chưởng môn Mễ Mãn của Tụ Tiên giáo vội vã chạy tới lều.

Ba người lục tục xem xong thư, Tả Thừa Phong có cùng nghi vấn hỏi:

"Đã hẹn trước thời gian gặp mặt, sao còn phải chạy tới mật đàm?"

Bàng Đằng nói:

"Bên quân Yến có người của ba đại phái nước Yến đốc quân. Ba đại phái nước Yến hẳn là không thể đồng ý. Thương Triêu Tông lại có khả năng muốn cứu em gái và con trai của mình. Thái độ hai bên tất nhiên có mâu thuẫn. Ngưu Hữu Đạo tự mình chạy tới mật đàm nhất định là có liên quan đến việc này. Có lẽ là bên đó muốn gạt ba đại phái ra để bí mật thỏa hiệp biện pháp với chúng ta. Chí ít, họ cũng mang theo điều kiện để chúng ta nhìn thấy hi vọng, bằng không hắn không dám tới!"

Ba người nghe vậy đều khẽ gật đầu, hoàn toàn có khả năng này, cũng chỉ có khả năng này.

Có điều Mễ Mãn hơi nghi ngờ:

"Việc này liệu có gian trá gì hay không?"

Tương Vạn Lâu xì tiếng nói:

"Có thể có gian trá gì? Hắn không thể dẫn thiên quân vạn mã tới mật đàm chứ, như vậy còn gọi là mật đàm sao? Cho dù hắn mang hơn trăm người đến, chỉ cần có dị thường thì, đã đến đây rồi thì không để hắn quay về nữa! Đến nơi này còn dám xằng bậy, trừ phi hắn chán sống còn có thể."

Quả là như thế, mọi người cùng gật đầu.

Tương Vạn Lâu quay đầu lại hỏi Bàng Đằng:

"Thái độ của Đại Đô đốc là?"

Bàng Đằng nói:

"Gặp một lần cũng không tổn thất cái gì, ý kiến của ta là đồng ý mật đàm."

Ba vị chưởng môn nhìn nhau, đều gật đầu tán thành.

Sau khi quyết định, Tả Thừa Phong có chút không cam lòng nói:

"Ngưu Hữu Đạo này, ta thật sự muốn băm hắn thành vụn cho chó ăn. Còn dám chạy tới, lá gan không nhỏ, quá kiêu ngạo!"

Mễ Mãn than thở nói:

"Tả huynh, đã lúc nào rồi, nói lời vô ích này có gì thú vị? Người ta làm sao mới đến? Người ta biết huynh không dám giết hắn, bằng không hắn nào dám chạy tới.

Ông ta lại quay sang nói với Bàng Đằng:

"Đại Đô đốc, cho người đưa tin quay lại đáp lời đi."

Bàng Đằng ừm một tiếng, cho người dẫn La Đại An quay lại đây.

Ngay trước mặt ba vị chưởng môn, Bàng Đằng và La Đại An ước hẹn phương thức để Ngưu Hữu Đạo đến đây. Xét thấy Ngưu Hữu Đạo muốn bảo mật, cũng là tránh cho hiểu lầm, quyết định Ngưu Hữu Đạo bay trên không từ hướng nào tới đây.

Đây là cuộc chiến giữa hai quốc gia, hai bên đều vận dụng rất nhiều phi cầm loại lớn để điều tra và phòng bị. Ngưu Hữu Đạo bay qua mà chưa được phép cũng khó tới gần, cho nên cần phải hiệp nghị rõ ràng.

Sau khi xác nhận mọi chuyện xong, La Đại An lại bị bịt khăn trùm đầu, được đưa ra ngoài.

Bí mật trục xuất người tại tuyến đầu, một con khoái mã được dắt cho La Đại An.

Sau khi khẩn cấp trở về, La Đại An đổi trang phục chuẩn bị từ trước trong một lều trại rồi mới công khai lộ diện, đi thẳng về đến doanh trướng của trung quân, bẩm lại mọi việc với Thương Triêu Tông và Mông Sơn Minh.

Xác nhận câu trả lời, Thương Triêu Tông và Mông Sơn Minh đi thẳng đến nơi đặt chân của Ngưu Hữu Đạo, bảo La Đại An tiếp tục bẩm báo tường trình cho Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo hỏi một chút chi tiết vấn đề, sau đó quyết định hành động.

Gần tới lúc hành động, bất kể là Thương Triêu Tông hay Mông Sơn Minh đều khuyên nhủ Ngưu Hữu Đạo cân nhắc lại, nhưng thái độ của Ngưu Hữu Đạo rất kiên quyết, không ai có thể lay chuyển.

Sau khi mấy người kia rời đi, Ngưu Hữu Đạo gọi lấy giấy bút mực, viết thư cho Quản Phương Nghi, nói:

"Chờ ta đi rồi, ngươi giao cho Vương gia."

"Có cái gì không thể nói ngay mặt?"

Quản Phương Nghi mặc kệ hắn, mở luôn thư ra đọc. Không đọc còn may, vừa đọc xong là mắt đỏ lên luôn.

Lại quay lại, bà ta đã thấy Ngưu Hữu Đạo và Vân Cơ đang dịch dung.

Sau khi giả dạng xong, Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại, khẽ mỉm cười đối với Quản Phương Nghi đang ngơ ngác nhìn sang, rồi lại gật đầu với Vân Cơ, ra hiệu đã có thể đi.

Vân Cơ tới gần hắn, sau khi phóng pháp lực ra, bùn đất dưới chân hai người cuộn lên, dần nuốt chửng hai người vào lòng đất. Một lúc sau, mặt đất cuộn lên như bùn lầy chợt khôi phục như ban đầu.

Nghe tiếng sàn sạt dưới lòng đất dần yên lại rồi không còn tiếng động gì nữa, Quản Phương Nghi ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, xoay người ra khỏi lều vải, đi tới quân trướng trung tâm, đưa thư của Ngưu Hữu Đạo cho Thương Triêu Tông.

Trong thư báo cho Thương Triêu Tông, nếu lần này Ngưu Hữu Đạo không về được, y không cần phải lo lắng gì cả, lập tức tự vệ lấy mình, quy thuận ba đại phái nước Yến. Người và sự việc của sơn trang Mao Lư không cần y lo, những người đó sẽ tự có đường lui.

Mặt khác, Ngưu Hữu Đạo biểu thị đã giúp Thương Triêu Tông sắp xếp xong. Nếu lần này không về được, bên kinh thành sẽ có người liên hệ với Thương Triêu Tông, phối hợp với Thương Triêu Tông ứng đối với phiền phức có thể xuất hiện, sẽ cùng mưu đồ hậu sự với Thương Triêu Tông, bảo đảm chu toàn cho người của hệ phái châu Nam.

Trong thư không tiện nói rõ chi tiết, chỉ nói là đến lúc đối phương liên hệ với y, Thương Triêu Tông sẽ biết rõ ràng.

Cuối thư là dòng chữ "Đọc xong đốt ngay".

Ngưu Hữu Đạo đã chuẩn bị tốt tình huống không trở về được, thư này là di chúc sắp xếp hậu sự. Thương Triêu Tông chậm rãi nhắm mắt không nói, đưa thư cho Mông Sơn Minh.

Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn xem xong thư, sắc mặt thay đổi, thở dài:

"Nghĩa bạc vân thiên!"

.............

"Chưởng môn, Thương Triêu Tông đang điều động đại quân, truyền lệnh chuẩn bị tấn công cho tướng lĩnh tuyến đầu!"

Nghe đệ tử bên dưới tới báo, Cung Lâm Sách lập tức chạy ra khỏi lều vải, đứng trên sườn núi nhìn sang, quả nhiên thấy binh sĩ khẩn cấp điều động.

Động thái lớn như vậy không thể giấu diếm được người liên quan. Long Hưu và Mạnh Tuyên cũng lộ diện.

Ngọc Thương đang ở đây xem chuyện con tin sẽ được giải quyết thế nào cũng chạy ra.

Mấy người chạy tới doanh trướng trung quân, chỉ thấy Thương Triêu Tông đang mặc giáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play