"Việc này..."

Mông Sơn Minh chần chừ một lúc, nói:

"Tất nhiên có sâu có cạn. Mỗi nơi ta đến đều được kiểm tra ghi chép địa lý của địa phương. Từ ghi chép địa lý, nơi sâu có thể quá ba mươi trượng, nơi nông chung quanh có thể nhìn thấy cá. Mặt hồ rộng lớn, tình huống cụ thể thì ta chưa phái người đo đạc, ta cũng không nói chính xác được."

(*Ba mươi trượng ~ 100m)

"Có những điều này là đủ, đã làm phiền Mông soái tự mình giải thích. Mông soái còn có quân vụ tại người, ta không quấy rối hơn nữa. Ta mong Mông soái giữ bí mật yêu cầu của ta."

Dứt lời, Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra hiệu tiễn khách.

"Đương nhiên."

Mông Sơn Minh gật đầu đáp, lại thử hỏi:

"Đạo gia hỏi tình huống hồ này phải chăng liên quan đến việc cứu giúp quận chúa và tiểu vương gia?"

Ngưu Hữu Đạo:

"Quả thực dự định về phương diện này. Hiện giờ mới chỉ đang tìm hiểu tình hình, ta vẫn chưa thể cho Mông soái kế hoạch cụ thể gì được. Một thời gian nữa ta sẽ cho Vương gia và Mông soái câu trả lời chắc chắn. Để ta cho suy tính tường tận đã, Mông soái hãy quay về trước!"

Hắn lại đưa tay mời.

"Được, không quấy rầy đạo gia, lão phu xin được cáo lui trước."

Mông Sơn Minh khách khí nói, sau đó để La Đại An đẩy ông đi.

Chờ không còn ai khác, Quản Phương Nghi lập tức hiếu kỳ nói:

"Hồ này có liên quan đến việc cứu quận chúa, tiểu vương gia?"

Ngưu Hữu Đạo rất khẳng định nói:

"Không có!"

"Hả..."

Quản Phương Nghi sửng sốt, khó hiểu:

"Không liên quan? Thế ngươi nhìn chằm chằm vào đó còn hỏi nhiều như vậy, lại còn để Mông soái phải lộ bí mật?"

Ngưu Hữu Đạo không hé răng, cũng chính là không định giải thích.

Quản Phương Nghi theo thói quen khinh thường xì một cái, biết người ta không nói, có hỏi cũng bằng không. Bà ta có lúc thật hận không thể bóp chết tên này, cứ thích trêu chọc tò mò của người ta.

Bà ta vừa mới bất mãn xoay người, Ngưu Hữu Đạo đang nhìn bản đồ chợt nói:

"Gọi Vân Cơ đến đây một lát."

"Vâng, đạo gia của ta!"

Quản Phương Nghi hờn dỗi đáp, lẩm bẩm:

"Lão nương cũng chỉ là chân chạy vặt..."

Bên trong trong quân trướng.

Mông Sơn Minh vừa quay lại, Thương Triêu Tông lập tức bước nhanh về phía trước nghênh tiếp, thấp giọng vội vàng hỏi:

"Thế nào?"

Chuyện đến nước này, bảo y lui binh là không thể. Nhưng người không phải cây cỏ vô tình, đó dù sao cũng là em gái và con trai của y, nói không muốn cứu là giả.

Mà ý định của phe địch đã rất rõ ràng. Một khi bên này không từ bỏ, bọn họ lập tức làm ra chuyện khó coi đối với Thương Thục Thanh. Đây không phải vấn đề chết hay không, mà trước khi Thương Thục Thanh chết rất có thể sẽ phải gánh chịu nỗi nhục nhã to lớn. Việc này vẫn khiến y vô cùng lo lắng.

Sự việc đã rõ, con tin trên tay quân địch, khả năng trao đổi đã bị chặn lại, muốn cứu em gái và con trai thì gần như chắc chắn phải cực kỳ mạo hiểm. Cầu Ngưu Hữu Đạo đi mạo hiểm cứu người? Mạng của em gái ngươi, của con trai ngươi là mạng, mạng của người ta lại không phải mạng sao? Bảo y làm sao nói ra lời được?

Trong hai người cũng chỉ có Mông Sơn Minh có thể đi hỏi thăm Ngưu Hữu Đạo, cũng chỉ có Mông Sơn Minh thích hợp đi xin nhờ Ngưu Hữu Đạo.

Mông Sơn Minh động viên:

"Vương gia không nên gấp, hẳn là đạo gia đang nghĩ biện pháp."

"Hẳn là?"

Thương Triêu Tông gấp rút:

"Mông bá bá nói lời ấy nghĩa là sao?"

Mông Sơn Minh lắc tay chỉ vào chỗ lúc trước treo bản đồ:

"Vừa nãy đạo gia hỏi thăm ta về tình huống quân Triệu dựa vào Giác hồ. Xưa nay hắn không nhúng tay vào chuyện chiến sự, đột nhiên hỏi chuyện này chắc chắn không phải vì tác chiến, hẳn là có tính toán gì đó..."

Ông kể lại đại khái tình huống vừa nãy.

"Độ sâu của hồ?"

Thương Triêu Tông ngờ vực, lại nói:

"Được rồi, ta lập tức tìm tu sĩ đáng tin nghĩ biện pháp bí mật lẻn vào Giác hồ, tranh thủ thăm dò tình huống của hồ, chuẩn bị cho đạo gia sử dụng."

Mông Sơn Minh kéo y lại, than thở:

"Vương gia, đạo gia đã dặn không được để lộ tình hình, tất còn có nguyên nhân. Hắn cũng đã nói, tình huống Giác hồ như vậy là đủ. Vương gia tuyệt đối không nên làm cho vấn đề rắc rối thêm. Đạo gia nói, một thời gian nữa sẽ cho chúng ta câu trả lời chắn chắn. Đã có lời này, kính xin Vương gia bình tĩnh chớ vội!"

Thương Triêu Tông biết ông nói có lý, cố nhắm mắt lại, day day trán, dường như muốn làm mình tỉnh táo hơn. Y cảm thấy lòng mình có phần rối loạn, rù rì nói:

"Con trai không còn còn có thể sinh tiếp, lửa chiến tranh vô tình, người chết rất bình thường! Nhưng ta làm sao có thể trơ mắt nhìn Thanh nhi chịu nhục? Nếu quả như vậy, ta làm sao đối diện với cha me, với các ca ca đã chết?"

Y rất đau khổ.

Mông Sơn Minh cũng rất băn khoăn. Một khi bên mình phát động tấn công, tất nhiên phe địch sẽ bị chọc giận. Một khi phe địch lột sạch Thương Thục Thanh trước mặt trăm nghìn quân, bên mình làm sao chịu nổi.

Con bé kia luôn hiếu học, có lễ nghĩa, ông ta rất yêu thích. Ông không có con cái, vẫn coi con bé đó như con gái ruột của mình, thực sự không đành lòng để nó chịu cái tội này.

"Ai!"

Mông Sơn Minh ngửa mặt lên trời thở dài, cảm thấy con bé kia làm sao lại số khổ như vậy. Phụ nữ nào chẳng thích chưng diện, cả đời đã bị gương mặt làm lỡ dở chưa nói, bây giờ lại còn phải chịu cái tội này.

"Chỉ mong đạo gia có thể ngăn cơn sóng dữ, giúp quận chúa và tiểu vương gia thoát kiếp nạn này!"

Thương Triêu Tông lặng lẽ, biết Mông Sơn Minh cũng không dám hứa chắc...

...

Vân Cơ đến, tiến vào thấy Ngưu Hữu Đạo trước bản đồ liền tới hỏi:

"Chuyện gì vậy?"

Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại cười cợt, hỏi:

"Ngươi ở nước Triệu nhiều năm, nước Triệu cũng từng vây quét Độ Vân sơn. Ngươi có bản lĩnh chui xuống đất kia, hiểu rõ nước Triệu bao nhiêu?"

Vừa nghe lời ấy, con mắt Quản Phương Nghi theo sau chợt sáng lên.

Vân Cơ trả lời:

"Cầu sinh trong kẽ hở, thủ đoạn giữ mạng sao có thể kẻ vây bắt thăm dò rõ ràng, đương nhiên sẽ không lộ liễu trắng trợn. Có điều, có người ở bên nước Triệu biết việc ta thiện xuyên đất đá. Lúc này rồi, ngươi lại hỏi việc này làm gì?"

Ngưu Hữu Đạo xoay người giơ tay, chỉ một điểm trên bản đồ:

"Ở đây, vị trí quân trướng trong quân Triệu, quận chúa và tiểu vương gia tất nhiên sẽ không cách nơi này quá xa."

Vân Cơ theo dõi nơi hắn chỉ, ánh mắt lóe lên, nghi hoặc nói:

"Không phải là ngươi muốn ta chui xuống đất đi cứu người chứ?"

Ngưu Hữu Đạo gật đầu:

"Chính có ý đó! Ta kéo dài thời gian một ngày chính là giữ cho lúc này. Ngươi xem một chút xem có thể nhân màn đem chui xuống đất tới đó, tìm thấy nơi này rồi cứu người ra. Cần phối hợp gì, ngươi cứ việc nói, chúng ta thương lượng làm."

"Không cần thương lượng."

Vân Cơ lắc đầu.

"Chuyện này không thể nào thành công! Ngươi cũng biết phe địch sẽ giam giữ quận chúa và tiểu vương gia gần quân trướng ở trung quân, mà trung quân là nơi nào? Tất nhiên nơi đó có rất nhiều cao thủ tập hợp bảo vệ, người ngoài muốn tới gần cũng khó khăn. Ta chui xuống đất đi sáng đó cũng không thành vấn đề, nhưng không cách nào tiếp cận mặt đất. Một khi ta tới gần mặt đất sẽ khó giấu được động tĩnh để bị tu sĩ phát hiện, huống chi nơi đó có rất nhiều tu sĩ."

"Lại nói, ngươi có thể hai người họ bị trông giữ cụ thể ở nơi nào không? Ta chạy khắp nơi tìm kiếm càng dễ bị phát hiện. Ý tưởng của ngươi không hiện thực."

Ngưu Hữu Đạo trầm mặc một lúc, lại hỏi:

"Nếu ta có thể tìm thấy vị trí cụ thể của quận chúa và tiểu vương gia, có phải ngươi có thể mang họ đi?"

Vân Cơ:

"Tiền đề là bảo đảm không bị người phát hiện. Ngươi biết đấy, ta đã nói cho ngươi rất rõ ràng lúc ở đế đô. Một mình ta ở dưới đất có thể qua lại như thường, nhưng nếu phải bỏ chạy mau chóng mà có vật bên ngoài đi theo, lại còn là người sống sờ sờ, không chịu nổi bị đè ép, ma sát với đất, thì ta phải cẩn thận ứng đối. Nếu không cẩn thận thì sẽ có thể chết người, huống chi có thể bị công kích. Lúc đó, áp lực nén tăng lên dữ dội, vật ngoài thân đó sẽ trở thành trói buộc, khiến ta không thể hành động bình thường được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play