Ba tên địch thủ lần nữa hợp lại đánh tới, thái thượng trưởng lão Tiêu Dao cung đã bị trọng thương không địch lại, bị giết ngay tại chỗ!

Một vị thái thượng trưởng lão của Đại Thiện sơn cũng chết một thảm ngay tại chỗ!

Những kẻ đánh lén khác vừa đánh vừa tìm kiếm mục tiêu khắp nơi, lại không tìm được mục tiêu.

"Oa oa..." Một trận khóc nỉ non như có như không của trẻ con đột nhiên truyền đến.

Một ông lão đánh bay hai tên tu sĩ, đột nhiên quay đầu, ánh mắt chợt nhìn chằm chằm một hòn non bộ trong đình viện, tiếng khóc nỉn non như có như không hình như là từ trong lỗ trống của hòn non bộ truyền đến.

Ầm! Hòn non bộ văng tung toé, mặt đất sụp đổ, xuất hiện một lối vào, tiếng khóc oa oa của trẻ con ngày càng rõ ràng.

Ông lão lách mình một cái đi vào trong, không biết nơi dẫn đến ở dưới mặt đất, lại nhanh chóng lần theo tiếng khóc mà đi.

Tu sĩ trong địa đạo cũng ý thức được sơ sót, không ngờ đến đứa bé đột nhiên khóc, cấp bách ra tay điểm huyệt của đứa bé.

Nhưng mà đã muộn rồi, tu sĩ hộ tống nhanh chóng chia người ra cản ở phía sau, người cản đường cũng không phải là đối thủ của ông lão đó.

Trong lúc đánh nhau địa đạo ầm ầm sụp đổ, ông lão hung hãn phá vỡ sụp đỗ, đến một bên khác ngăn ra của địa đạo, một đôi pháp nhãn loé lên, chỉ thấy một người phụ nữ trên người đập một tầng đất, quỳ ở góc tường, cúi người vung tay che chắn một cái tã lót, bảo vệ gắt gao, sợ bị đất đá đập phải.

Người bảo vệ tã lót chính là Thương Thục Thanh, nàng vừa ngẩng đầu đúng lúc đụng phải ông lão kia, mơ hồ cảm thấy trước mặt có người đứng.

Nàng không có pháp nhãn, cho dù là ở khoảng cách gần, cũng không nhìn rõ được trước mặt là địch hay là bạn, nhưng mà cảm nhận được sự uy hiếp mãnh liệt, đứng dậy ôm lấy đứa bé bỏ chạy.

Ông lão nhìn thấy khuôn mặt xấu xí doạ người kia của nàng, sửng sốt một chút, ánh mắt chăm chú nhìn về phía đứa trẻ sơ sinh, trong lòng lòng vừa mới vui mừng, ai ngờ đến Thương Thục Thanh lại chạy mất.

Ngũ trảo của ông ta xoè ra, một cỗ lực hút mạnh mẽ trực tiếp hút Thương Thục Thanh bay ngược trở lại.

Ở góc rẽ địa đạo, một nữ tu sĩ gắt gao bưng kín miệng của Phượng Nhược Nam, dưới tình thế cấp bách cái khó ló cái khôn, sau khi một ngón tay điểm ngất Phượng Nhược Nam, lớn tiếng hô một tiếng: "Nhanh, ở bên này!"

Ông lão bắt được Thương Thục Thanh giật mình, vung tay đánh bay nền đất trên đỉnh đầu, hút lấy hai người một lớn một nhỏ, xông lên mặt đất.

Người ông lão chưa đặt chân lên mặt đất, một cái tay áo bay lượn, thời khắc tiếp tục bay lên trời, lớn tiếng hét một tiến: "Đến tay, chậm trễ phát sinh biến cố, rút!"

Những thích khác đánh nhau trong vương phủ, lập tức phóng lên trời, đều là cao thủ không cần mượn lực điều khiển hư không lên như diều gặp gió.

Tu sĩ bên dưới bay vọt lên muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp.

Đại quân hộ vệ bên ngoài phủ với các loại vũ khí sắc bén khác nhau nhanh chóng đến nơi, nhưng không đợi được hiệu lệnh phát động tấn công trong phủ.

Không có hiệu lệnh xuất hiện, nếu như người trong phủ chưa chuẩn bị xong, đại quân không dám lấy vũ khí sắc bén tiến công bao phủ, sợ ngộ thương người của mình.

Một đội cung thủ vọt vào trong, lại phát hiện đã ngừng đánh nhau rồi.

Trên không sáu người điều khiển sáu con phi cầm cỡ lớn, tiếp lấy mười mấy tên thích khách bay lên như diều gặp gió, nhanh chóng biến mất trong đêm đen.

"Không phải ngươi nói đã đắc thủ rồi sao? Bà bầu kia còn chưa bắt được?"

"Đứa bé này có lẽ là con của Thương Triều Tông.

"Ngươi chắc chắn?"

"Vừa rồi thi pháp điều tra qua, cái rốn vẫn còn máu tươi, rõ ràng là vừa mới sinh. Các ngươi xem lại thử vị này." Ông lão một tay ôm đứa bé, tay còn lại nắm lấy tóc của Thương Thục Thanh kéo về phía sau, đau đến nỗi mặt của Thương Thục Thanh giật giật, lộ ra một khuôn mặt xấu xí.

"Ồ, đây có lẽ là em gái của Thương Triều Tông."

"Vừa mới sinh ra, đứa bé vừa mới ra đời trong vương phủ, lại có em gái của Thương Triều Tông bảo vệ gắt gao, không phải con của Thương Triều Tông thì còn có thể là ai nữa chứ?"

"Được, không bắt được bà bầu kia, bắt được con của Thương Triều Tông và em gái của y cũng giống nhau."

Vị thái thượng trưởng lão tử chiến của Tiêu Dao cung kia không nhìn lầm, những kẻ tập kích này chính là lực lượng đỉnh phong của ba đại phái nước Triệu.

Lần này, thái thượng trưởng lão của ba đại phái nước Triệu dốc toàn bộ lực lượng cùng nhau hành động, chính là vì bắt Phượng Nhược Nam, bởi vì nghe nói Phượng Nhược Nam mang thai, chuẩn bị lấy để uy hiếp Thương Triều Tông.

Mặc kệ bản thân được gọi là danh môn chính phái, bắt cóc một người phụ nữ có thai để làm con tin thật sự quá đê tiện rồi, thủ đoạn quá bỉ ổi khiến người khác trơ tráo.

Mặc dù biết can hệ trọng đại, dựa vào một người phụ nữ có thai để uy hiếp quân Yến rút binh không có khả năng cho lắm.

Đổi lại là bình thường, bọn họ cũng sẽ không làm những việc như vậy, nhưng mà ba đại phái của nước Triệu bị ép đến đường cùng, một khi nước Triệu sụp đổ, ba đại phái nước Triệu cũng coi như xong, nước Triệu là nền móng để bọn họ dựa vào duy trì lực lượng sống còn của môn phái.

Sức mạnh của bọn họ không nhỏ, nhưng bọn họ dựa vào những việc trộm cắp đánh đánh giết giết mà muốn kiểm soát một nước, là chuyện không thể nào.

Một khi chiến bại, bọn họ không những trở thành chó mất chủ, mất đi quyền lên tiếng của nước Triệu, quyền lên tiếng trong Phiêu Miễu các cũng không có chỗ của bọn họ nữa.

Ép đến bước đường này, cho dù biết rõ rằng làm như vậy không có hi vọng gì, bọn họ vẫn muốn thử.

Trước đây muốn cầu xin Ngưu Hữu Đạo, không còn hi vọng, đương nhiên cũng sẽ không khách khí nữa, chuẩn bị ra tay với Ngưu Hữu Đạo, ai ngờ rằng tên Ngưu Hữu Đạo kia đi trước một bước, thế mà lại trốn vào trong trọng binh cao thủ như mây.

Không còn cách nào khác, chỉ đành lùi lại mà cầu việc khác, thử ra tay bên phía bên này...

Trong vương phủ một mảnh hỗn độn, Lam Nhược Đình từ nơi ẩn náu đi ra, Phượng Nhược Nam cũng được mang ra ngoài.

Thấy Phượng Nhược Nam đang hôn mê, Lam Nhược Đình trầm giọng nói: "Vương phi như thế nào rồi?"

Nữ tu sĩ ôm lấy kia nói: "Không sao, ta khiến nàng ta ngủ mê rồi, vậy thì giải ra."

Lam Nhược Đình nhấc tay ngăn cản, mặt lạnh lùng nói: "Vương phi vừa mới sinh, nếu như biết tiểu vương gia bị cướp đi rồi, e là sẽ..." Khoát tay một cái.

Nữ tu sĩ kia hiểu được ý của ông ta, dẫn Phượng Nhược Nam xuống dưới thu xếp.

"Ai quen biết kẻ đánh lén?" Lam Nhược Đình quay đầu hỏi.

Có người nói: "Ta chỉ thấy trong đó có một người, là thái thượng trưởng lão của Lạc Hà sơn trang."

"Nước Triệu..." Lam Nhược Đình ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, nỉ non nói: "Đây là chó cùng rứt chậu rồi, trước khi mưu đồ chưa đạt được, quận chúa và tiểu vương gia có lẽ tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm."

Một người khác nói: "Lần này phiền phức rồi!"

Lam Nhược Đình đột nhiên quay đầu nói: "Mau, mau liên lạc với Đạo gia! Không, liên lạc với vương gia, Đạo gia ở bên phía vương gia!"

Với việc phản quân Điền, Mã hai bên liên thủ hơn bảy triệu nhân mã, khiến cho đại quân chủ lực nước Triệu gắt gao trấn giữ ở một khu vực.

Thắng lợi ở trong tầm mắt, nước Triệu sắp diệt vong, lại được tin Phượng Nhược Nam sinh con trai, thật sự là chuyện tốt đến liên tục.

Các tướng đang ở trong trướng Thương Triều Tông hoan hô không e dè, nói gì mà tiểu vương gia ra đời vào lúc này là điểm lành vân vân.

Nhưng mà vui mừng chưa được bao lâu, tin xấu lũ lượt kéo đến như một bát nước lạnh đổ ập xuống đầu, tất cả mọi người đều bối rối, tiểu vương gia vừa mới ra đời đã bị người khác cướp đi rồi? Quận chúa cũng bị bắt đi?

Hai quyền của Thương Triều Tông chống lên bên trên bàn thở có chút gấp gáp.

Tin tức truyền đến nói là bên phía nước Triệu làm, nước Triệu vào lúc này làm ra chuyện như vậy, muốn làm gì còn cần phải nghĩ nữa sao? Vẻ mặt các tướng ngưng trọng.

"Mời chưởng môn ba đại phái đến một chuyến." Thương Triều Tông ngữ khí trầm thấp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play