“Phu nhân, chưởng môn đến rồi!” Một tu sĩ hộ viện chạy tới báo cáo.
Phùng Quan Nhi sững sờ, nghi ngờ hỏi: “Chưởng môn?”
“Quan Nhi!” Có tiếng nói quen thuộc vang lên, Phùng Quan Nhi nhìn lại, thật đúng là khách quý bất ngờ đến chơi, pháp giá của Chưởng môn Lăng Tiêu Các Quan Cực Thái đích thân tới.
Nàng vội đứng dậy chạy xuống bậc thang bái kiến, có thể nói là hoàn toàn bất ngờ. Chưởng môn cao quý lại tự tìm đến nhà mình, đây là lần đầu tiên đó.
Hai người ngồi xuống phòng khách, Quan Cực Thái cho tả hữu lui xuống, nói rõ ý đồ đến đây, hy vọng Phùng Quan Nhi có thể giúp đỡ khuyên La Chiếu phối hợp hành động với mình. Dù sao lúc này trong tay La Chiếu cũng đang giữ binh quyền nơi tiền tuyến.
Muốn đổi Hoàng đế? Phùng Quan Nhi khiếp sợ, vội hỏi: “Không thể nào. La Chiếu tâm cao khí ngạo, chắc chắn sẽ không làm phản thần, huống chi, chàng còn là nghĩa tử của Bệ hạ, xin Chưởng môn nghĩ lại!”
“Nếu dễ khuyên cũng sẽ không tìm ngươi. Ngươi cùng y là phu thê nhiều năm, chỉ cần cố gắng khuyên y một chút.”
Phùng Quan Nhi lắc đầu liên tục: “Chưởng môn, con khuyên cũng vô dụng, chuyện này chàng sẽ không nghe con. Huống chi, hiện giờ chàng với con…”
Quan Cực Thái: “Ta có nghe nói chuyện của các ngươi, cũng có thể hiểu được. Y liên tục gặp thất bại, đây chẳng qua là mất ý chí nhất thời, hậm hực phát tiết lên ngươi thôi. Trước khác nay khác, ngươi nói cho y biết, chỉ cần y ngoan ngoãn phối hợp, không cần phải nói nhiều, dù là nể mặt ngươi, Lăng Tiêu Các cũng sẽ tiếp tục bảo vệ tiền đồ cho y!”
Phùng Quan Nhi có khổ khó nói, cũng xấu hổ không dám mở miệng, nếu không phải vì lo lắng cho an toàn của La Chiếu, chuẩn bị sẵn sàng cho y một đường lui khi nước Tống mất đi đại thế, nàng đã đi tìm một sợi dây treo cổ mình lên xà nhà rồi.
“Chưởng môn, vô dụng thôi, chàng sẽ không đồng ý chuyện này!”
“Ngươi xác định là vô dụng?”
“Thực sự vô dụng. Chắc chắn chàng sẽ không đồng ý!”
Quan Cực Thái không nói hai lời, đứng dậy liền đi.
Phùng Quan Nhi sợ hãi. La Chiếu thuộc phái bảo Hoàng, một khi ba phái lớn đã quyết định đổi Hoàng đế, khó mà lường được hậu quả.
“Chưởng môn, chưởng môn…” Phùng Quan Nhi đuổi theo.
Hai tu sĩ lách ra cản nàng lại: “Phu nhân, đi theo chúng ta một chuyến đi!”
…
Quan Cực Thái chạy tới hoàng cung, hội hợp với Chưởng môn Huyết Thần Điện Cù Phiên, Chưởng môn Liệt Thiên Cung Ngô Thừa Vũ, cùng đi tìm Hoàng đế nước Tống Mục Trác Chân.
“Thương Kiếm?” Mục Trác Chân kinh nghi bất định, không biết vì sao ba vị Chưởng môn lại muốn xem thần khí trấn quốc vào lúc này, cũng nghi hoặc hỏi: “Vì sao nhất định phải xem?”
Cù Phiên đáp: “Bên ngoài có lời đồn, nói rằng thần khí thất lạc, nên chúng ta tới đây xem.”
Mục Trác Chân nhận ra lời này không thật nên không chịu đưa ra: “Ba vị Chưởng môn yên tâm, thần khí trấn quốc hiện vẫn đang nằm trong kho bí mật, ngoại trừ trẫm, không ai có thể mở ra, tuyệt đối không có khả năng bị mất!”|
Ngô Thừa Vũ lạnh lẽo nói: “Xem một chút thì có làm sao? Chẳng lẽ chúng ta không thể nhìn?”
Mục Trác Chân nhìn chằm chằm phản ứng của ba người, cuối cùng đột nhiên hỏi: “Lời đồn là thật? Thực sự ném đi sao?”
Quan Cực Thái phất tay ra hiệu, đệ tử đằng sau đột nhiên lách ra, bắt Mục Trác Chân lại, ấn ông ta quỳ xuống đất.
Tổng quản đại nội Mạc Cao thất thanh hô: “Các ngươi muốn làm gì? Người đâu!”
Một đám thái giám tu sĩ nghe gọi muốn xông vào thì thấy hàn quang loé lên, một thanh kiếm gác trên cổ Mục Trác Chân khiến cho người xông tới đều phải chùn chân.
Trong cung ngoài cung đột nhiên đại loạn, đệ tử ba phái đột nhiên ra tay bắt tất cả con trai con gái của Mục Trác Chân áp tiến vào trong cung.
Trong cung, tầng tầng cấm quân vây quanh chưởng môn ba phái lớn, nhưng Hoàng đế còn đang bị bắt ở đó, cấm quân không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tới khi con trai con gái của ông ta bị áp đến, cấm quân không thể không tránh đường cho đi.
Ba phái lớn giữ con cái của Mục Trác Chân uy hiếp, nhưng ông ta vẫn không hé miệng, vẫn không chịu giao ra thần khí trấn quốc.
Sau đó, ba phái lớn dùng cực hình với ông ta. Mục Trác Chân không chịu được tra tấn tàn khốc, lại thấy con trai con gái, từng người ngã xuống trong vũng máu, cuối cùng, đành buông tay.
Cửa kho bí mật mà đồng kiêu thiết chú cũng không thể mở ra cuối cùng đã được mở, một thanh cổ kiếm đen nhánh to bằng bàn tay rơi vào tay ba phái lớn.
Choang! Quan Cực Thái nâng kiếm, tuỳ tiện chặt một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn làm đôi, xác minh thật giả rồi mới gật đầu với Cù Phiên và Ngô Thừa Vũ.
Trong triều phòng, bách quan tụ tập, Tử Bình Hưu nhắm mắt dưỡng thần ngồi ngay ngắn.
Bách quan hết kiên nhẫn rồi, có người hỏi: “Thừa tướng, rốt cuộc vì sao ngài gọi chúng ta tới đây?”
Tử Bình Hưu không mở mắt, lạnh nhạt nói: “Chờ lấy là được.”
Có tiếng lao xao bên ngoài vọng lại, có người hé mắt nhìn qua cửa sổ, tháy hộ vệ cấm quân trong cung bôn ba qua lại, bèn gọi mọi người lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Có người muốn đi ra ngoài xem rõ ngọn ngành, lại bị tu sĩ ngoài cửa ngăn lại.
Một lúc sau, có mấy đệ tử ba phái đi vào, tới bên cạnh Tử Bình Hưu, hộ vệ hai bên, một người cúi xuống thì thầm với ông ta gì đó.
Tử Bình Hưu nghe xong mới chậm rãi mở mắt, chậm rãi đứng dậy, trầm giọng nói: “Chư vị đều hiểu rõ thế cục hiện giờ của Đại Tống ta. Lúc này, lão phu muốn hỏi chư vị một chút, chư vị có muốn giữ Đại Tống không?”
…
“Đại đô đốc, phu nhân đã tới.”
Có người ngoài trướng thông báo, La Chiếu ngồi trước địa đồ bên trong quay đầu lại, chỉ thấy Phùng Quan Nhi cùng mấy đệ tử Lăng Tiêu Các đi vào trong.
Thấy Phùng Quan Nhi, trái tim La Chiếu lại đau đớn không thôi, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Nàng tới làm gì?”
Phùng Quan Nhi bối rối, nhìn quanh một lát, nói với những người khác trong trướng: “Các ngươi lui xuống trước đi.”
Mấy văn lại khom người cáo lui.
Sau đó, nàng cũng nói rõ ý đồ mình đến đây, khuyên La Chiếu tạm nghe theo sắp xếp của ba phái lớn.
Sắc mặt La Chiếu vặn vẹo, cánh tay run rẩy đưa lên chỉ vào nàng, nửa ngày không nói nên lời!
Phùng Quan Nhi tràn đầy đau khổ. Nàng không muốn tới khuyên, nhưng nàng không đồng ý không được. Nàng không thể để cho ba phái cùng hạ độc thủ với La Chiếu.
“Tiện nhân!” La Chiếu rút kiếm chỉ vào Phùng Quan Nhi: “Ngươi không biết xấu hổ thì thôi, giờ còn muốn dạy ta làm ra chuyện bất trung bất nghĩa. Ta há có thể tha cho ngươi!”
Dứt lời, y vọt tới muốn giết nàng, nhưng tu sĩ đi theo nàng đâu có ăn chay, lập tức ra tay chế trụ La Chiếu đang gào thét.
Mành lều lại được xốc lên, một người đi vào, ý cười đầy mặt lấy ra một thánh chỉ của Bệ hạ.
Người đến chính là thống soái tiền tuyến vừa mới bị thay đi Triệu Chi Hoán: “La Chiếu, ngươi không tuân theo ý chỉ của Bệ hạ sao? Bệ hạ có chỉ, đại quân tiền tuyến do ta thống lĩnh, ngươi có thể tạm nghỉ ngơi!”
“Gian tặc. Hẳn là giả truyền thánh chỉ!” La Chiếu giãy dụa nổi giận mắng um lên, tu sĩ bên cạnh lại ra tay, y không thể lên tiếng nữa.
Triệu Chi Hoán cười lạnh, cầm thánh chỉ quay người đi ra, tuyên chi cho toàn quân tướng sĩ.
Trong sơn cốc phía sau, tiếng đánh nhau vang lên kịch liệt, Huệ Thanh Bình không quay đầu tiếp tục đi lên núi.
Đệ tử đi theo ai nấy đều lo sợ bất an, sư phụ phản bội sư môn rồi, phản bội Thiên Nữ giáo!
Bản thân Huệ Thanh Bình mặt không biểu tình, trước đây cũng không nghĩ qua bản thân sẽ đi đến bước đường này.
Người nguyện ý theo bà ta phản bội Thiên Nữ giáo, bà ta dẫn đi, trên cơ bản đều là người một phe của bà ta.
Người không muốn hoặc không dám phản bội, trước đó khi phân chia tra hỏi đã bị bà ta dẫn vào bẫy, lúc này đang bị tu sĩ ba đại phái nước Tống vây quét.
Chưa nói đến áy náy hay không áy náy gì, bà ta có lý do tự an ủi bản thân mình, là Thiên Nữ giáo có lỗi với bà ta trước, là Thiên Nữ giáo hi sinh bà ta trước!
Bà ta bây giờ đã chung một chiến tuyến với Ngô Công Lĩnh, đối mặt với lợi ích lớn hơn, bà ta nghe sự xui khiến của Ngô Công Lĩnh, nội ứng ngoại hợp với ba đại phái nước Tống, đối với người của Thiên Nữ giáo phía bên đây hạ độc thủ loại trừ, tiếp tay dọn dẹp cho ba đại phái nước Tống bên này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT