"Đạo gia, là ta có mắt không tròng, nhờ vả không đúng người. Chuyện này như dưa hái xanh không ngọt, ta không muốn cưỡng ép người ta, hay là thôi đi."
Lâm Phi Yến cũng vâng dạ nói:
"Quá khứ cả rồi."
Hai nữ tử có phần khổ sở. Hai người đều không ngốc, đã nhận ra hai người đàn ông kia khác với Triệu Đăng Huyền, không có ý muốn cưới các nàng. Họ muốn duy trì quan hệ với các nàng, nhưng không có ý cho các nàng danh phận.
Ngưu Hữu Đạo:
"Ta cũng chỉ muốn tốt cho các ngươi thôi. Có những việc ta có thể không tính toán, nhưng không ngăn nổi miệng lưỡi người khác. Miệng lưỡi thế gian đáng sợ bao nhiêu, lời nói có thể xói mòn cả vàng, các ngươi không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho danh dự của sư môn. Nếu thật sự họ cưới các ngươi, thực sự chân tình, tự nhiên là chuyện khác, các ngươi nói đúng hay không?"
Hai nữ xoắn xuýt. Giống như hai người nói, chuyện này như dưa hái xanh không ngọt, ép cưới ép gả cho người ta có thể có trái ngọt mà ăn sao?
Nhưng Ngưu Hữu Đạo không cho các nàng từ chối:
"Được, chuyện này cứ quyết định thế. Chuyện làm mai mối giao cho ta, các ngươi chờ làm cô dâu được rồi!"
Hỏi các nàng có đồng ý hay không dường như chẳng khác nào không hỏi. Đồng ý hay không đồng ý, hắn cũng giúp các nàng quyết định.
Ba nữ có cảm giác phát mộng, Ngưu Hữu Đạo đã phất tay ra hiệu:
"Cho người đi mời ba vị kia tới đây."
Không bao lâu sau, Triệu Đăng Huyền, Mộc Lương Phong, Trần Quang Tổ được mời tới, tiến vào trong lều chào hỏi xong đều có cảm giác thấp thỏm.
Cũng vì hiểu rõ hơn nhiều so với lúc ở trong bí cảnh Thiên Đô.
Trước khi tiến vào bí cảnh Thiên Đô, Ngưu Hữu Đạo rất khiêm tốn, cho nên đệ tử bên dưới như họ không biết được nhiều. Nhưng sau khi ra khỏi bí cảnh Thiên Đô, Ngưu Hữu Đạo đột nhiên trở nên hung hăng, cho nên hiểu rõ nhiều hơn, trong lòng họ lại càng lung lay khó chắc. Muốn lấy bối cảnh ba đại phái cưỡng chế Ngưu Hữu Đạo? Dường như còn chưa tới phiên họ làm thế.
"Sơn trang Mao Lư ta tuy chỉ là vùng sơn dã, nhưng cũng không phải dễ cho người ta bắt nạt. Kẻ sĩ có thể chết chứ không chịu nhục, kẻ làm nhục sơn trang Mao Lư ta, ta tất khiến hắn phun máu xa năm bước!"
Vừa thấy mặt, Ngưu Hữu Đạo trước tiên ném ra mấy câu dọa dẫm, sau đó lại cười ha hả hỏi ba người:
"Ta nghe được chút lời đồn đại, nói cái gì mà nữ tử của sơn trang Mao Lư ta có thể tùy tiện ngủ, tùy tiện chơi. Có người đồn rằng đó là do các ngươi nói, ngày hôm nay ta muốn xác nhận một phen!"
Lời này vừa nói ra, Đổng Kim Hoàn, Lâm Phi Yến, An Diệu Nhi đột nhiên nhìn về phía ba nam tử kia, trong lòng ngờ vực khó hiểu, có thể nói lời vô liêm sỉ như vậy sao?
"Không thể nào!"
"Tuyệt không có việc này, lời đồn không đáng tin!"
Đừng nói ba người kia chưa từng nói lời này, mà dù có nói cũng không thể thừa nhận. Ba người vội vàng phủ nhận, tỏ vẻ rất giận dữ phủ nhận.
Ngưu Hữu Đạo không muốn nghe bọn họ ríu rít mãi không thôi, không rảnh chậm rãi đùa giỡn với họ, cũng không muốn lãng phí thời gian vào chuyện nhỏ nhặt này. Hắn giơ tay ngăn lại:
"Nói như thế, ba người các ngươi tuyệt đối không phải đùa giỡn với ba người họ, mà là thực lòng?"
"Tất nhiên là thực lòng..."
Ba người liên tục xác nhận là thực lòng, mà dù không phải thực lòng thì cũng không thể nói ngay trước mặt mọi người ở đây là giả được. Huống hồ, nhìn cái tay đang nắm chuôi kiếm của Ngưu Hữu Đạo bên kia có vẻ buồn bực muốn động, ai mà dám nói là không thực lòng.
Ngưu Hữu Đạo giơ tay bảo ngừng:
"Nói miệng không bằng chứng, giấy mực hầu hạ. Thực lòng hay không thì ghi lại chứng từ cho ta!"
Người phía dưới lập tức mang giấy bút và mực lên, đặt trước mặt ba người.
Làm cái gì vậy? Ba người nhìn nhau dò ý. Triệu Đăng Huyền nhìn Đổng Kim Hoàn, đúng là sảng khoái cầm bút lên chấm mực viết luôn.
Tình lang như vậy, trên mặt Đổng Kim Hoàn hiện vẻ ngượng ngùng ngọt ngào.
Mộc Lương Phong và Trần Quang Tổ thì ngơ ngác, do dự một lúc. Thấy Triệu Đăng Huyền đã đi đầu, họ không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt viết, cho thấy mình là thực lòng.
Ba tấm chứng từ tới tay, Ngưu Hữu Đạo thưởng thức từng Xem ảnh 1 tờ một, khẽ vuốt cằm, ngẩng đầu nhìn ba người:
"Các ngươi thật sự yêu thích ba nàng, không phải là ta cưỡng ép chứ? Nếu cảm thấy miễn cưỡng thì các ngươi có thể thu tấm chứng từ này về."
"Không có không có."
"Không miễn cưỡng."
Ba người cười lúng túng, đều xua tay như đuổi ruồi, không muốn thu hồi chứng từ.
Ngưu Hữu Đạo nhận lấy chứng từ, cười nói:
"Quả là lương phối! Được, sau này ba nàng sẽ giao cho các ngươi chăm sóc. Hi vọng sau này cố gắng đối xử tốt với các nàng, các ngươi làm được không?"
"Đương nhiên."
Ba người gật đầu liên tục, thấy dễ dàng được cho qua như vậy, đúng là phải thở phào nhẹ nhõm.
Chờ mấy người đi rồi, Ngưu Hữu Đạo lập tức dẫn người tìm Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn cầu hôn.
Cầu hôn? Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn tất nhiên không đồng ý. Trưởng lão của Linh Kiếm sơn là Sư Nguyên Long uyển chuyển từ chối:
"Chuyện này cần ngươi tình ta nguyện. Ta không phải sư phụ của chúng, cũng không tiện quyết định chuyện này cho chúng nó được, phải xem ý kiến của chúng. Đi, gọi hai người họ tới đây."
Ông ta liếc mắt ra hiệu cho đệ tử, đệ tử kia hiểu ý. Tông môn không thể nào để loại nữ tử đâm bị thóc chọc bị gạo kia gả vào, ý của ông ta là bảo y đi thông báo cho hai người kai từ chối. Hai người kia chết sống cũng không cưới, Linh Kiếm sơn cũng chỉ có thể ra vẻ đắc dĩ, không tiện cưỡng ép.
"Không cần phiền phức như vậy, bọn họ nhất định tình nguyện cưới hỏi."
Ngưu Hữu Đạo gọi lại, lôi ra chứng từ do Mộc Lương Phong và Trần Quang Tổ viết ra cho họ xem.
Mấy sư đồ Sư Nguyên Long xem chứng từ xong, người nào người nấy ngớ ra.
Nhưng mà việc này vẫn phải được tông môn đồng ý.
Còn về bên phía Triệu Đăng Huyền thì đơn giản hơn nhiều. Triệu Đăng Huyền thực lòng biểu thị muốn kết hôn với Đổng Kim Hoàn, khiến cho Tiêu Dao cung nổi nóng.
Cuối cùng vẫn là thể diện của Ngưu Hữu Đạo lớn. Sau khi bị Ngưu Hữu Đạo liên tiếp giày vò một hồi, mãi một hồi lâu áu, Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn cũng không muốn chuyện bé xe ra to mãi, đành nhả ra.
Ngưu Hữu Đạo giải quyết nhanh chóng, hai phái buông lỏng cửa, lập tức xử lý việc kết hôn, tác chiến ngay trong quân, giản lược tất cả, để ba đôi phu thê mới bái lạy thiên địa đưa vào động phòng.
Nơi động phòng chính là ba chiếc lều vải được tân trang đẹp một chút, còn về việc trong lều tối nay có "cảnh xuân" hay không thì người ngoài không biết được.
Có điều Hạ Hoa và Trịnh Cửu Tiêu cũng nhận ra điều không đúng, lúc bái thiên địa không hề thấy vẻ tươi cười của Mộc Lương Phong và Trần Quang Tổ, giống như lướt qua sân khấu vậy.
Ban đầu ở trong bí cảnh, hai người này chỉ ôm suy nghĩ muốn vui đùa một chút là nhiều, ai ngờ nhà người ta có người, đùa một chút hóa ra thành thật. Trước đám cưới hỏi này, hai người đã bị tông môn mắng như xối nước vào đầu, có khi còn ảnh hưởng đến tiền đồ của hai người trong tông môn.
"Gả cho rồi e là cũng chẳng có ngày tháng tốt lành gì."
Nhìn theo phu thê mới cưới tiến vào động phòng, Hạ Hoa thở dài.
"Đường là do các nàng tự chọn, cần giúp đã giúp, còn lại cần các vị đốc thúc nhiều hơn."
Ngưu Hữu Đạo bình thản nói.
Đốc thúc? Hạ Hoa ngờ vực:
"Đốc thúc cái gì?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Còn lại là chuyện của ba vị. Ta bất kể các vị dùng biện pháp nào với ba nàng kia, cũng bất kể ba nàng kia có bằng lòng hay không, nói chung trong vòng một năm này nhất định phải làm to cái bụng lên. Một năm sau là phải nhìn thấy có đứa bé rơi xuống đất. Nếu không làm được, ta tìm ba người các ông tính sổ!"
Hắn lạnh lùng ném cho một câu, rồi từ tốn xoay người rời đi.
“Ai, mời đi!”
Kinh thành nước Yến, trước cửa đại viện của một vọng tộc, viên quản gia chẳng thể làm gì, thở dài, mời người vẫn lưu luyến ở cửa đi ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT