Cao Kiến Thành lắc đầu: “Không có người kia gật đầu, sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Đồng Mạch chẳng qua chỉ là tử sĩ thuận nước đẩy thuyền cho vị kia mà thôi. Không thành công thì cũng thành nhân. Mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, người kia cũng sẽ không có việc gì. Dù không thích ông ta, ba đại phái cũng phải bảo vệ. Nam châu đã khiến ba đại phái nhức đầu, bọn họ làm sao để thế lực Nam châu nắm lấy toàn bộ nước Yến chứ?”

Phạm Chuyên đăm chiêu.

“Hai người không chết không thôi. Nháo đến bước này, kết quả đêm nay chỉ sợ một bên sẽ bị đánh ngã, sẽ có nhiều người không thể ngủ đây.”

....

“Chuyện gì xảy ra thế?”

Trong cung, Trưởng lão ba đại phái suất lĩnh một số người bảo vệ chung quanh Thương Kiến Hùng.

Thoạt đầu, bởi vì tiếng chém giết nơi này quá lớn, không nghe tiếng chém giết đằng xa. Cho đến khi đằng xa vận dụng Thiên Kiếm phù, nơi này mới nhận ra có điểm khác thường. Vì thế mới có câu hỏi đó.

Chuyện gì xảy ra vậy? Nhưng hiện tại vẫn chưa có người đáp lại.

Trưởng lão ba đại phái nhìn nhau, vừa sợ hãi vừa nghi ngờ.

Chém giết vẫn còn chưa ngừng. Bọn họ không biết thích khách còn có chiêu gì phía sau không, nên kiêng kỵ, không dám phái ra nhân mã. Nếu ba đại phái liên thủ cũng không bảo vệ được hoàng đế, tất sẽ thành chuyện cười!

Ánh mắt Thương Kiến Hùng đang được bảo vệ lóe lên.

.....

Đồng phủ, một con Kim Sí bay vào trong viện, một người nhanh chóng rút một tờ giấy giao cho Quản gia Đồng Minh.

Tình huống khẩn cấp, để thuận tiện, Đồng Minh đọc thư ngay tại chỗ, không cần để ý đến mặt mũi, ngay cả cái gọi là mật tín cũng không cần.

Nhìn nội dung trong thư, Đồng Minh vô cùng sợ hãi, chạy không kịp vào trong phòng, cũng không đoái hoài dưới chân, trực tiếp giẫm lên những tờ giấy mà Đồng Mạch đã viết: “Tướng gia, không xong rồi.”

“Vội cái gì thế?” Đồng Mạch ngẩng đầu quát lớn, râu tóc đung đưa, một luồng khí thế khiếp người phát ra.

Đồng Minh chỉ ra một hướng bên ngoài, nói: “Sứ thần của sáu nước Tấn, Vệ, Tề, Tống, Hàn, Triệu đang bị vây công bên trong, liều chết giúp Ngưu Hữu Đạo phản kháng.”

Cạch! Cây bút trong tay Đồng Mạch trượt một đường đen nhánh trên tờ giấy, hai mắt đỏ lên: “Tại sao sứ thần sáu nước lại đồng thời xuất hiện ở chỗ của hắn?”

Đồng Minh gấp đến độ phát khóc lên: “Lão nô không biết!”

Đồng Minh hỏi: “Không phải ngươi cam đoan bên trong trạch viện không có người nào khác vào sao?”

“Ta...” Đồng Minh run giọng nói: “Lão nô cũng không biết rõ nữa. Rõ ràng trạch viện không có vấn đề gì cả, cũng chẳng có mật đạo, mà cũng không có khả năng đào xới. Nếu đào, với lượng đất đá chuyển đi nhiều như vậy, không thể không bị phát hiện.”

Quai hàm Đồng Mạch run lên, gương mặt vặn vẹo, gằn từng chữ: “Giết người của ba đại phái, lại giết người sứ đoàn sáu nước, trong ngoài đều khốn đốn, đều tạo áp lực, không cho ba đại phái đường lui, cũng không cho triều đình đường lui. Giỏi cho tặc tử gian trá, tiểu tặc này đang định cắt đứt đường sống của lão phu mà.”

Đồng Minh nói: “Tướng gia, có cần hạ lệnh rút lui không?”

“Buồn cười! Tại sao phải rút lui? Ngươi dám cam đoan ba đại phái và người của sứ đoàn sáu nước không ai chết sao?” Đồng Mạch gầm lên, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại: “Ngươi khẳng định Ngưu Hữu Đạo vẫn còn ở trong trạch viện?”

“Cái này...” Đồng Minh không biết nên xác định như thế nào. Sau khi người của sáu sứ đoàn xuất hiện một cách kỳ lạ, chắc chắn đã có mật đạo mà bọn họ vẫn chưa nắm giữ được. Điều này khiến ông ta không cách nào đảm bảo được.

Bình! Đồng Mạch nện một quyền lên trên bàn: “Không còn đường lui. Ngưu Hữu Đạo nhất định phải chết, hiểu không?”

Đồng Minh đã hiểu.

Chỉ khi nào Ngưu Hữu Đạo chết đi, khi đó lực cân bằng ở Nam châu mới có thể bị phá vỡ. Về phần có phải là thời gian chiến tranh hay không, có ảnh hưởng đến lợi ích to lớn của nước Yến đối với nước Triệu hay không cũng không còn quan trọng nữa. Quan trọng là ba đại phái không có khả năng để chiến sự ở nước Triệu và nội bộ nước Yến đồng thời xảy ra sai lầm.

Chỉ cần Ngưu Hữu Đạo chết, chỉ cần sự việc đã phát sinh, chỉ cần ván đã đóng thuyền, ba đại phái nhất định sẽ phải đối mặt với cục diện.

Ngưu Hữu Đạo vừa chết, thế lực Nam châu vừa loạn, ba đại phái cần một hậu phương ổn định, sẽ cùng nhau thu dọn và khống chế hỗn loạn, không qua lại với triều đình là không được. Trách nhiệm đối nội đối ngoại tất nhiên dồn hết cho người đã chết là Ngưu Hữu Đạo.

Tiến đánh hoàng cung, đệ tử ba đại phái tử thương, còn có trách nhiệm giết hại thành viên sứ đoàn sáu nước, tất cả đều có thể đẩy hết lên người Ngưu Hữu Đạo.

Với tình huống các nước hiện tại, bị lợi ích cản tay, ai cũng không làm gì được nước Yến. Chỉ cần có lời bàn giao, sự việc tất nhiên sẽ từ từ nhạt dần.

“Vâng!” Đồng Minh lên tiếng, sau đó chạy vội đi.

Đợi Đồng Minh phục mệnh quay trở về xong, Đồng Mạch đã bình tĩnh lại, chậm rãi ngồi xuống: “Sắp xếp trong nhà, mang theo nhiều người sẽ không thích hợp, nhất định phải chú ý. Trực hệ sắp xếp cho ra khỏi thành trước, đến một nơi đã được chuẩn bị sẵn sàng để tránh một thời gian. Nếu sự việc có thể giải quyết, có thể để bọn họ trở về. Còn nếu ta không liên lạc với bọn họ được nữa, cứ để cho bọn họ mai danh ẩn tích, cắt đứt quan hệ với họ Đồng, quên đi tất cả những gì ở kinh thành, cũng không cho phép nhắc đến nửa chữ. Có lẽ sẽ có thể thoát được một kiếp này.”

Tâm Đồng Minh run lên. Đồng Mạch đang sắp xếp cho gia quyến rút lui, cũng chính là chuẩn bị hậu sự, chuẩn bị cho khả năng thất bại xảy ra.

Việc sứ thần sáu nước xuất hiện tại nơi bị vây công, khiến chủ tớ hai người đều ý thức được, đây chính là cạm bẫy mà Ngưu Hữu Đạo đã bố trí trước. Có thể giết được Ngưu Hữu Đạo hay không cũng không thể nắm chắc, vì thế phải sắp xếp hậu sự.

“Lão gia, một khi có biến, ngài sẽ rút lui vào lúc nào?” Đồng Minh run giọng hỏi.

Đồng Mạch thở dài: “Ta không đi được, cũng không thể đi. Nếu ta chạy trốn, ta sẽ phải gánh tội danh giết sứ thần sáu nước. Một khi ta bị chụp cái mũ này, cho dù ta có thể chạy ra khỏi nước Yến, nhưng ta có thể trốn đi đâu chứ? Kéo sứ thần sáu nước vào cục diện chết, đây chính là thủ đoạn độc ác của Ngưu Hữu Đạo, triệt để cắt đứt đường lui của ta. Ta có chạy thoát, thiên hạ có lớn cũng không còn chỗ dung thân cho ta.”

“Đắc tội với sáu nước, ta đã mất đi quyền thế, trở thành một lão già vô dụng, đến đâu cũng không thể sống nổi. Thế cục trước mắt không ai có thể làm gì nước Yến. Các bên cũng chỉ có thể bắt ta gánh tội thay là xong việc. Phân lượng Đại Tư Không một nước đủ để gánh tội thay.”

“Cho nên Đồng Minh à, ta không thể đi. Ta vốn đã thua một cách triệt để. Ta ở lại còn có cơ hội, nếu chạy thì không còn bất cứ cơ hội nào khác. Bảy nước sẽ truy sát ta đến cùng, đến lúc đó lại liên lụy vợ con. Ta ở đây, cho dù bại, bắt được ta, các bên cũng đã có bàn giao, các nước cũng sẽ không muốn hưng sư động chúng, vợ con ta còn có một con đường sống. Ta vừa chạy, ai cũng không thoát được.”

“Tướng gia...” Đồng Minh nghẹn ngào. Ông ta hiểu, sống hay chết đều nằm ở lần đánh cược này.

Nhưng ông ta lại không cách nào tiếp nhận được thực tế này. Hôm qua vẫn còn rất tốt mà, tại sao chỉ trong chớp mắt, Đồng gia quyền thế ngập trời ở Yến Kinh lại bị ép vào tuyệt cảnh?

Trận mưa to gió lớn nhằm vào Đồng gia đến một cách không hề có dấu hiệu. Một người vốn không dám xuất hiện ở kinh thành đột nhiên vào kinh, rồi đột nhiên xông thẳng vào hoàng cung. Sự việc phát triển một cách đột ngột như vậy, tốc độ quá nhanh khiến cho tất cả mọi người trở tay không kịp.

Dựa vào thế lực của Đồng gia, trước đó một chút dấu hiệu cũng không bắt được, thậm chí không hề có bất kỳ sự chuẩn bị nào, không thể chu toàn cho tất cả các mặt, chỉ có thể ứng đối trong thời gian ngắn mà thôi.

Rất rõ ràng, ba đại phái cũng trở tay không kịp.

Đồng Mạch khoát tay, ra hiệu ông ta đừng nói nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play