Quy củ, Ngưu Hữu Đạo hiểu, vì nơi này trung tâm trật tự của nước Yến.
Ba đại phái gìn giữ quy củ của nơi này chính là gìn giữ lợi ích ổn định của bọn họ ở nước Yến. Ví dụ như Phiêu Miễu các, gìn giữ quy củ thiên hạ cũng là để ổn định lợi ích của mình. Một khi thất loạn bát tao, phá vỡ quy tắc lợi ích, chín đại Chí tôn chỉ sợ sẽ tự mình nhảy ra chém chém giết giết không ngừng.
Trong lúc mọi người còn đang nói chuyện, Đinh một tiếng, âm thanh như tiếng ngọc bị đánh rớt từ trong triều đình truyền ra. Người trên bậc thềm ngẩng đầu nhìn lại, liền hiểu được, tảo triều đã kết thúc.
Sau đó, có mấy người dẫn đầu bước ra trước, đằng sau lần lượt là một đám quan viên.
Ba người đi trước là Đồng Mạch, Thương Vĩnh Trung và Cao Kiến Thành.
Tình huống giương cung bạt kiếm dưới bậc thềm đã khiến triều thần chú ý.
Cao Kiến Thành có quen với Ngưu Hữu Đạo. Sau khi nhận ra Ngưu Hữu Đạo, ông ta hơi sửng sốt, có chút ngoài ý muốn. Tại sao người này lại chạy đến đây?
Bây giờ ông ta đã hiểu ra vì sao Hoàng đế lại không ổn khi tảo triều, thì ra là do người này đến đây.
Ánh mắt của Ngưu Hữu Đạo hơi ngừng lại trên mặt Cao Kiến Thành, rồi quay sang nhìn người đi chính giữa Thương Vĩnh Trung và Cao Kiến Thành.
Đồng Mạch không biết Ngưu Hữu Đạo. Sau khi bước xuống bậc thang, ông ta lập tức hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Thương Vĩnh Trung lắc đầu, Cao Kiến Thành có biết Ngưu Hữu Đạo cũng sẽ không nói, lắc đầu biểu hiện mình không biết.
Đợi quần thần bước xuống bậc thềm hết, Ngưu Hữu Đạo mới lạnh lùng hỏi một câu:
“Người nào là Đồng Mạch?”
Hắn không gọi là Đại Tư Không, cũng không gọi Tướng gia mà gọi thẳng tên.
Chúng thần kinh ngạc. Người này là ai vậy? Nhìn tuổi tác thì không lớn lắm, nhưng khẩu khí đúng là không nhỏ.
Đồng Mạch? Cao Kiến Thành âm thầm kinh ngạc, chẳng lẽ hắn đến là vì Đồng Mạch?
Đồng Mạch ngơ ngác, ánh mắt quét qua ba vị Trưởng lão đằng trước. Sau khi bước xuống bậc thang xong, ông ta không nhanh không chậm đi đến, khí độ và uy nghi không thua bất cứ kẻ nào. Ông ta nhìn Ngưu Hữu Đạo, hỏi: “Chính là lão phu, tôn giá là ai?”
Trên bậc thang, quần thần đang bước xuống không khỏi dừng lại, muốn nhìn xem là chuyện gì xảy ra.
Ngưu Hữu Đạo phun ra ba chữ: “Ngưu Hữu Đạo!”
Khi hắn báo tên, rất nhiều người sợ hãi. Người này chính là Ngưu Hữu Đạo có Dung thân vương đứng đằng sau?
Đã nghe danh từ lâu, hôm nay mới gặp, ai nấy đều chăm chú đánh giá.
Ân oán giữa Nam châu và triều đình cũng chẳng phải là bí mật đối với quần thần này.
Đồng Mạch giật mình, ánh mắt hơi lóe lên, nhưng ngoài mặt thì hầu như không nhìn ra bất cứ thay đổi nào. Ông ta gật đầu: “Thì ra là pháp sư. Lão phu nghe danh đã lâu, không biết ngươi tìm lão phu có chuyện gì?”
Mặc dù thần kinh đang căng thẳng cao độ nhưng trước mặt ba đại phái, ông ta không tỏ ra sợ hãi Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Có một số vấn đề ta cố ý đến đây hỏi Đồng tướng.”
Thương Kiến Hùng cũng vẫn chưa rời khỏi đại điện từ cửa sau. Sau khi biết được tình huống, ông ta bước ra từ cửa chính, từ trên cao nhìn xuống. Đại tổng quản Điền Ngữ đứng hầu một bên.
Không biết bên dưới đang nói cái gì, nhưng sắc mặt của Thương Kiến Hùng rất khó coi. Trước kia ông ta tìm tên này khắp nơi nhưng không thấy, bây giờ hắn lại dám đạp cửa đến tìm, muốn làm gì đây?
Là người nắm rõ ràng tình huống của nước Yến trong tay, ông ta đại khái đoán được lần này Ngưu Hữu Đạo đến đây chẳng có chuyện gì tốt. Thế cục bây giờ chính là lúc lực ảnh hưởng của triều đình đối với ba đại phái yếu nhất.
Đồng Mạch mỉm cười: “Không biết ngươi muốn hỏi lão phu chuyện gì?”
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm xuống đất: “Đồng tướng có quen với Nhan Bảo Như không?”
Nhan Bảo Như? Tại sao bây giờ lại nhắc Nhan Bảo Như làm gì? Người thế tục thì không biết, nhưng đám tu sĩ nhiều ít lại có nghe qua. Người ta đồn Nhan Bảo Như có xích mích với Ngưu Hữu Đạo bên trong bí cảnh. Bây giờ chạy đến hỏi Đồng Mạch là có ý gì?
Một đám tu sĩ nghi hoặc, tất cả đều nhìn Đồng Mạch.
Đồng Mạch suy nghĩ một chút rồi đáp: “Cái tên này nghe hơi quen.” Ông ta quay đầu nhìn chung quanh một chút.
Lập tức có quan viên bước ra bẩm báo: “Tướng gia, là cao thủ xếp hạng thứ hai trên Đan bảng.”
“Ồ!” Đồng Mạch bừng tỉnh, gật đầu: “Thì ra là vị nữ trung hào kiệt này. Ta đã nghe danh từ lâu nhưng không có cơ hội gặp mặt nên không nhận ra.”
“Thật sao?” Ngưu Hữu Đạo cười nhạt: “Thế mà Nhan Bảo Như lại đến gây phiền phức cho ta trong bí cảnh, bị ta bắt lại. Sau khi nghiêm hình thẩm vấn, nàng ta nói mình có không ít quan hệ với Đồng tướng, nói mấy năm qua vẫn là nhờ Đồng tướng cung cấp nuôi dưỡng nàng. Nàng nói nàng chạy đến bí cảnh giết ta là do Đồng tướng sai khiến, không biết Đồng tướng thấy việc này như thế nào?”
Lời vừa nói ra, mọi người đều cả kinh. Còn có bí ẩn này nữa sao?
Quản Phương Nghi và Vu Chiếu Hành cũng nhìn nhau.
Thật hay giả, mọi người đều biết. Đồng Mạch phái người đến giết Ngưu Hữu Đạo là có thật. Dựa vào thế lực của Đồng Mạch, có năng lực thúc đẩy chuyện này cũng không nằm ngoài ý muốn của người ta.
Muốn tìm Đồng Mạch tính sổ sao? Trưởng lão của ba đại phái đứng gần đó bỗng nhiên nhìn chăm chú vào bàn tay đang đặt lên kiếm của Ngưu Hữu Đạo, chỉ thấy mười ngón tay đặt lên chuôi kiếm đang không ngừng gõ lên gõ xuống, khiến người ta có cảm giác ngo nghoe muốn động.
Người của ba đại phái lập tức cảnh giác cao độ, không để cho Ngưu Hữu Đạo làm loạn với trọng thần một nước.
Đồng Mạch không hề sợ hãi, nói: “Pháp sư thật biết nói đùa. Lão phu có lẽ có chút địa vị ở nước Yến, nhưng vẫn chưa đến mức có thể chi phối được danh sách tiến vào bí cảnh của Phiêu Miễu các. Nhan Bảo Như tiến vào bí cảnh đó chẳng có quan hệ gì với lão phu, còn nói cái gì lão phu sai nàng ta tiến vào bí cảnh để giết pháp sư, còn là người do lão phu cất nhắc. Pháp sư nói xem, lão phu còn chưa biết chuyện gì xảy ra. Nếu thật sự có việc này, tất nhiên là do Nhan Bảo Như hãm hại lão phu. Lão phu vì bệ hạ coi ngó Đại Yến, tất sẽ có lúc khiến người ta không hài lòng. Có khi lão phu đắc tội với nàng ta hoặc người nào đó mà lão phu không biết.”
Ngưu Hữu Đạo ừm một tiếng: “Thật sao?”
Đồng Mạch gật đầu: “Câu nào cũng là thật.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Bây giờ nếu Đồng tướng thừa nhận, chỉ một mình Đồng tướng chịu tội thôi. Còn nếu không thừa nhận, để ta điều tra ra, cả nhà trên dưới Đồng phủ, ta sẽ không buông tha một người nào, nhất định phải diệt cỏ tận gốc. Ngưu mỗ nói được sẽ làm được, chưa bao giờ nuốt lời.”
Bá quan trong triều nghe xong, ai nấy đều hãi hùng.
Người của ba đại phái không khỏi cau mày. Tên này chạy đến hoàng cung, đứng ngay cửa hoàng cung uy hiếp trọng thần triều đình, không khỏi quá làm càn rồi.
“Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc.” Đồng Mạch lơ đễnh nói, đồng thời hỏi ngược lại một câu: “Pháp sư còn có câu hỏi nào khác không?”
Ngưu Hữu Đạo nói: ‘Xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Ta đã đến đây, việc này nhất định phải có hồi kết, không dung đạo chích làm loạn đằng sau Ngưu mỗ, không thể mập mờ cho qua việc này được. Mong Đồng tướng nghĩ lại cho kỹ. Xin cứ tự nhiên.” Nói xong, hắn đưa tay làm động tác mời.
Đồng Mạch gật đầu, khí độ uy nghi không thay đổi, không nhanh không chậm bước đi.
Quần thần cũng dần dần tản đi, ngoài mặt thì nhìn như không có việc gì nhưng lời nói của Ngưu Hữu Đạo giống như một viên đá dấy lên ngàn cơn Xem ảnh 1 sóng. Không biết sâu cạn trong lời nói là bao nhiêu, nhưng Ngưu Hữu Đạo đã đích thân chạy đến, có phải như lời hắn nói, nói được sẽ làm được?
Nếu như không có chỗ nắm chắc, hắn nào dám đến đây?
Đám quan lại thân cận với Đồng Mạch lại càng giống như vừa mới trải qua một trận sóng to gió lớn. Bây giờ mặt trời còn chiếu ánh nắng nhưng lại khiến người ta không rét mà run.
“Vị cao cao tại thượng kia chính là Hoàng đế bệ hạ?” Ngưu Hữu Đạo nhìn người đứng trên bậc thang, nói xong liền định bước lên, nhưng lại bị người của ba đại phái ngăn cản.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT