Hải Như Nguyệt lặng lẽ hỏi lại: “Nương, khi ca muốn giết con, ngài có cản, hoặc cản được y sao? Không nói đến chuyện con có làm được hay không, thực ra, trong lòng ngài còn hiểu rõ hơn tất thảy, hôm nay con buông tha cho y, hôm khác y sẽ vẫn phải giết con. Chỉ cần có cơ hội, y sẽ không cho con đường sống!”
“Ngưu Hữu Đạo đâu? Con dẫn tiến giúp nương một chút được không? Xem như nương van xin con.”
“Nương, không được đâu. Kim Châu, nếu nữ nhi còn có cơ hội quay về, nương đến Kim Châu ở đi, nhất định nữ nhi sẽ hiếu thuận ngài thật tốt!”
Thiếu nữ năm đó, trải qua mưa gió, tâm như sắt.
Cường độ chấn động của cuộc chiến Yến Triệu đã giảm xuống.
Thoạt đầu cuộc chiến rất mãnh liệt là vì Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh không biết ý đồ của Ngưu Hữu Đạo, chỉ biết liều chết chấp hành.
Chuyện bài binh bố trận chém giết trên chiến trường không phải chỉ xem trên giấy là có thể hiểu, nhất định phải có kinh nghiệm thực chiến. Về phương diện này, Ngưu Hữu Đạo có thể nói là chẳng biết gì, cũng không dành quá nhiều tinh lực cho nó. Vì thế, hắn đã giao toàn quyền cho đám người Thương Triều Tông đi làm.
Hiểu được ý đồ của Ngưu Hữu Đạo, Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh nhanh chóng điều chỉnh tác chiến, không cần bỏ ra cái giá quá lớn để liều chết với quân Triệu, chỉ cần kềm chế người của họ ở phía Đông là được, chờ thời cơ thích hợp, khi đó quân Triệu ở chiến tuyến phía Đông không cần đánh cũng bị bại.
Thế công của quân Yến giãn ra, bây giờ lại đến quân Triệu vội vã giao chiến khiến cho tình hình chiến sự với quân Yến bị đảo lộn.
Đại đô đốc Bàng Đằng gấp đến độ như lửa cháy đến nơi. Triều đình hung hăng thúc giục ông ta, ông ta cũng muốn tốc chiến tốc thắng để rảnh tay giải quyết phản quân Điền, Mã ở phía Tây.
Ông ta cũng biết, thế cục đột nhiên biến thành như thế, tất có liên quan đến sinh tử tồn vong của nước Triệu.
Chẳng những triều đình, ngay cả ba Đại phái nước Triệu cũng gấp đến muốn đòi mạng. Không ít người bên trong nội bộ nước Triệu đều hoảng hồn.
Lúc trước, nhiều người phản đối như vậy, nói cái gì là binh giả hung hiểm, không nên khai mở chiến sự, còn nói nước Tống chính là vết xe đổ, nhưng Hoàng đế lại không nghe. Đại đô đốc Bàng Đằng lại châm ngòi thổi gió. Bây giờ biến thành như thế này, tranh luận giữa hôn quân và gian thần đều bị lôi ra. Lúc này, áp lực của hai người là có thể nghĩ.
Bàng Đằng đã dốc hết vốn liếng để giải quyết chiến sự ở phía Đông.
Nhưng Mông Sơn Minh không phải là loại người ăn chay, làm sao có thể để cho Bàng Đằng đạt như ý nguyện. Ông tự mình điều binh khiển tướng, chơi với Bàng Đằng trên chiến trường nước Triệu, cũng không phải cứng đối cứng với ông ta. Nhưng một khi bị Bàng Đăng bức đến mức phải liều lĩnh, lập tức xua binh lên cắn cho mấy phát.
Xét về đại thế, Mông Sơn Minh đang chiếm cứ ưu thế, còn Bàng Đằng thì lại ở thế yếu. Chính vì quá nôn nóng, quân Triệu luôn bị quân Yến cắn cho mấy ngụm.
Tổn thất nặng nề, Bàng Đằng không thể không thành thật, cũng không dám vọng động. Ông ta biết, nếu còn vọng động nữa, không cần đợi hai người Điền, Mã phát động tấn công, bọn họ đã bị quân Yến đập tan trước rồi.
Mông Sơn Minh đã trải qua một năm chuẩn bị đầy đủ, lương thảo của quân Yến cũng không thiếu. Quân Yến cứ kiên nhẫn chơi đùa. Có giỏi thì quân Triệu điều một lượng lớn nhân mã đến tiền tuyến phía Tây chơi đi.
Một ngày đối với Bàng Đằng dài bằng cả một năm, cả người lúc nào cũng lo lắng.
Chiến tuyến phía Đông giằng co, từ đó không đủ lực lượng để đối phó với phản quân phía Tây. Nhân mã thỉnh thoảng được phái đi tập kích phía Tây cũng không đủ nhét kẽ răng, căn bản khó mà rung chuyển, lại hy sinh vô ích, cuối cùng đành phải từ bỏ tập kích phản quân, có thể nói là trơ mắt nhìn phản quân chậm rãi chỉnh đốn.
Triều đình nước Triệu ngày nào cũng cãi nhau, sao cũng không đưa ra được biện pháp giải quyết.
Ba đại phái nước Triệu chạy đến Phiêu Miễu các cầu giúp đỡ. Phiêu Miễu các lại đưa ra quy củ cũ, không dễ dàng tham gia vào cuộc chiến giữa các nước.
......
Buổi sáng, cửa thành Yến Kinh vừa mới mở chưa được bao lâu, ba con ngựa đã từ bên ngoài chạy vào.
Ngưu Hữu Đạo thúc ngựa đi trước, Quản Phương Nghi và Vu Chiếu Hành cưỡi ngựa đi hai bên.
Đương nhiên, đến đây không chỉ có ba người Ngưu Hữu Đạo, còn có người khác đang ở ngoài thành bố trí.
Ba người không nhanh không chậm chạy vào, bị thủ vệ chặn lại.
Bây giờ đang có chiến tranh, hết thảy những người mang vũ khí có thể khiến người ta nghi ngờ đều phải xuống ngựa để kiểm tra khi vào thành.
Ngưu Hữu Đạo cũng không có ý định xuống ngựa, chỉ nói một câu: “Tránh ra.”
Ngươi không xuống ngựa cũng được, nhưng ngươi lại không chịu để cho người ta kiểm tra thân phận? Thủ vệ liền hỏi: “Ngươi là ai, có giấy qua cửa hay không?”
Ngưu Hữu Đạo công khai nói ra tên của mình: “Ngưu Hữu Đạo!”
Khi nói chuyện, hắn dùng pháp lực phát ra âm thanh không lớn, nhưng lực xuyên thấu đủ mạnh, đủ để cho người trong ngoài, trên dưới cửa thành đều nghe được.
Quản Phương Nghi và Vu Chiếu Hành nhìn nhau, cũng không biết Ngưu Hữu Đạo đang giở trò quỷ gì. Công khai lộ diện thì thôi đi, còn dám công khai nói ra tên của mình, cứ sợ người khác không biết, trong khi cửa thành các nước đều có tu sĩ tọa trấn.
Nhưng hai người đều có hiểu biết nhất định về Ngưu Hữu Đạo. Nếu hắn đã dám tùy tiện chạy đến đây, tất nhiên là có nắm chắc.
Quả nhiên, tu sĩ đang uống trà sớm trên cổng thành nghe xong ba chữ “Ngưu Hữu Đạo”, lập tức buông chén trà, vọt đến tường thành nhìn xuống.
Vừa lúc Ngưu Hữu Đạo hờ hững ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, bốn mắt chạm nhau với tu sĩ từ trên cổng thành nhìn xuống.
Tu sĩ trên cổng thành không biết Ngưu Hữu Đạo, cũng không biết Vu Chiếu Hành, nhưng lại biết Hồng Nương Tề Kinh. Trước đó, gã có nghe qua tên của bà ta, nhịn không được liền đến xem qua.
Thấy có Hồng Nương, tất sẽ không có quá nhiều hoài nghi.
Ba người không xuống ngựa tiếp nhận kiểm tra, tướng lĩnh thủ thành hỏi ý kiến xong, trực tiếp cho qua.
Đầu tường có Kim Sí bay thẳng đến hoàng cung báo cáo tin tức.
Ngưu Hữu Đạo? Ba đại phái nước Yến tìm mỏi mắt cũng chẳng thấy hắn đâu, bây giờ hắn lại công khai lộ diện ở Yến kinh. Thật hay giả vậy?
Tu sĩ ba đại phái đóng trong hoàng cung lập tức có hành động, phái người đi kiểm chứng thật giả.
Khi vạn vật thức dậy, buổi sáng là buổi bận rộn nhất, sinh khí đầy đủ nhất.
Người buôn bán nhỏ đầu đường, ngựa xe lui tới nối liền không dứt. Ngưu Hữu Đạo vẫn không nhanh không chậm thúc ngựa đi vào, chẳng khác gì khách qua đường giữa chúng sinh. Khi phát giác có tu sĩ đang núp trên mái nhà quan sát hắn, hắn cũng chỉ thản nhiên đưa mắt mà nhìn.
Hoàng cung nguy nga xuất hiện, người đi trên đường cũng ít hơn. Ngưu Hữu Đạo cưỡi thẳng ngựa đến trước cửa hoàng cung.
Vu Chiếu Hành và Quản Phương Nghi thỉnh thoảng ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
Bên trong đại điện của hoàng cung, bá quan đã tập trung, chuẩn bị tảo triều.
Một Thái giám từ đằng sau rón rén bước đến, rì rầm vài câu vào bên tai Đại tổng quản Điền Ngữ.
Ánh mắt Điền Ngữ hơi nhướng lên, sắc mặt thay đổi, bước lên gấp mấy bậc thang, đứng bên cạnh bảo tọa, cúi người thì thầm vào tai Thương Kiến Hùng: “Bệ hạ, Ngưu Hữu Đạo vào kinh.”
Thương Kiến Hùng giật mình. Tuy nhiên, ông ta đang lên triều, cũng không có hành động gì quá lớn, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn triều thần, nhưng thật ra đang hạ giọng nói với Điền Ngữ: “Hắn đến kinh thành làm gì?”
Điền Ngữ đáp: “Thần cũng không biết nữa. Thần vừa mới nhận được tin tức, hắn chỉ vừa mới vào cổng thành. Ba đại phái đã phái người đi giám sát.”
Thương Kiến Hùng nói: “Ba đại phái chẳng đáng tin cậy đâu. Ngươi hãy phái người của mình đi kiểm tra, tìm hiểu xem hắn đến đây làm gì rồi mới quyết định được.”
“Vâng!” Điền Ngữ nói xong liền lui ra.
Người thành tinh trong triều cũng không ít. Bọn họ nhìn thấy phản ứng kỳ lạ của Hoàng đế trên bảo tọa, đều biết có chuyện không ổn xảy ra. Nếu không, Điền Ngữ cũng không vội vã bước lên báo cáo như vậy.
Đồng Mạch tất nhiên cũng phát hiện. Lúc này, Thương Kiến Hùng cũng quay sang nhìn ông ta một cách chăm chú.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT