Thương Thục Thanh hé miệng cười một tiếng: “Không sao, nếu Đạo gia không chê, về sau việc này cứ để ta làm thay.”

Ngưu Hữu Đạo khoát tay sao có thể sai sử quận chúa người ta như nha hoàn được…

Huyện thành Thương Lư, sau một trận phong ba thanh tẩy đã nhanh chóng bình phục, vài nhà vui vẻ vài nhà sầu tự ai nấy biết, dân đen không cách nào chống lại đại thế, chỉ có thể như nước chảy bèo trôi.

Đầu đường có một cửa hàng văn phòng tứ bảo tên “Tĩnh Mặc hiên”, đây chính là cửa hàng văn phòng tốt nhất huyện thành, bút mực giấy nghiên trong cửa hàng đều có đẳng cấp tốt nhất huyện thành. Tĩnh Mặc hiên trông có vẻ vẫn kinh doanh như bình thường.

Quầy đã được thay người quản lý, nguyên chưởng quỹ chịu ảnh hưởng của trận phong ba gần đây nên nói là phải đi tránh đầu sóng ngọn gió. Đây không phải ngoại lệ, không ít ông chủ cửa hàng thấy vài cửa hàng bị tịch biên dường như đều giữ thái độ quan sát, trốn tránh quan sát.

Chưởng quỹ mới một thân áo tím, dáng người gầy gò cầm phất trần lông gà phủi bụi trên đồ đạc, cẩn thận nghiêm túc.

Ngoài đường có ba người đi dạo đến ngoài Tĩnh Mặc hiên, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, lặng lẽ để ý xung quanh một chút rồi lần lượt tiến vào cửa hàng.

“Ba vị khách quan cần chọn...” Chưởng quỹ nghe tiếng quay người lại mới vừa chào hỏi một câu, lời còn chưa nói hết, sau khi nhìn thấy người cầm đầu trong ba người liền sửng sốt.

Hán tử cầm đầu dáng người khôi ngô đang đánh giá bày biện trong cửa hàng, chậm rãi đến gần bên chưởng quỹ mới.

Giọng chưởng quỹ mới âm trầm nói: “Lưu huynh, sao ngươi lại tới đây?”

Hán tử kia cũng thấp giọng nói: “Lục Thánh Trung, Vương Hoành bảo ngươi đến để báo thù cho Diễn Thanh thiếu gia, ngươi thì hay rồi, chạy đến đây bán bút mực giấy nghiên, giả vờ phong nhã cái gì chứ?”

Như lời gã ta nói, chưởng quỹ mới này không phải ai khác, chính là Lục Thánh Trung phụng mệnh Vương Hoành tới lấy thủ cấp Ngưu Hữu Đạo. Còn hán tử kia cũng không phải ai khác, Lưu Tử Ngư đệ tử Lưu Tiên tông, nhi tử quản gia Lưu Lộc của Tống gia phủ Đình Úy kinh thành, cũng đến theo lời của Tống gia.

Mặc dù cả hai người không phải rất thân quen, nhưng vì Tống gia và Vương gia quan hệ thông gia, hai nhà có lui tới, cho nên hai người cũng có gặp mặt, dĩ nhiên là quen biết, cũng biết lai lịch của đối phương.

Ngươi mới giả vờ phong nhã! Trong lòng Lục Thánh Trung thầm oán một câu, một gia nô thôi mà, chạy đến đây hất hàm sai khiến mà không ngại à.

Mấy câu không dễ nghe chỉ dám để trong bụng, ngoài mặt vẫn khách khí nói: “Đây không phải chỗ để nói chuyện, đến hậu đường đi.” Mắt nhìn động tĩnh bên ngoài, thả chổi lông gà, quay người đi vào trong, xốc tấm rèm lên bước vào.

Ba người Lưu Tử Ngư đi theo sau, vừa vào hậu đường, Lục Thánh Trung một lần nữa hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”

Lưu Tử Ngư lạnh nhạt nói: “Còn phải nói nữa sao? Sợ một mình ngươi không làm nỗi nên bảo ta tới tọa trấn theo sát. Trong nhà rất coi trọng chuyện này, ngươi thì hay rồi, vô cùng thảnh thơi, có phải định tùy tiện lừa gạt một chút quay về báo cáo không?”

Lục Thánh Trung cười khổ nói: “Ta nói này Lưu huynh, ngươi đã tới rồi, tình hình huyện Thương Lư này như thế nào ngươi còn không biết sao? Bên cạnh Ngưu Hữu Đạo nhiều cao thủ như vậy, có thể ra tay dễ dàng lắm à? Ta đây không phải đang tìm cơ hội sao?”

Lưu Tử Ngư hừ lạnh: “Ngươi bớt làm bộ đi, gạt ai đấy? Ta theo dõi ngươi không phải một hai ngày, ngươi trốn trong cửa hàng này không ra khỏi cửa lấy một bước, cũng không ra ngoài tìm hiểu tin tức, thế này có thể tìm kiếm được cơ hội hạ thủ sao?”

Lục Thánh Trung thở dài: “Bây giờ bên này đã nằm trong sự khống chế của Thương Triều Tông, có trời mới biết có bố trí trạm gác ngầm không, đi xung quanh tìm hiểu tin tức để người ta chú ý mới là đi tìm chết, cho dù tìm được chút thì đã thế nào? Bạch Diêu ở ngay cạnh Ngưu Hữu Đạo, ngươi ta có thể trực tiếp ra tay sao? Cho nên chỉ có thể dùng trí, không thể dùng sức!”

Lưu Tử Ngư nhíu mày nói: “Trốn ở trong cái cửa hàng văn phòng tứ bảo này gọi là dùng trí sao?”

Lục Thánh Trung lắc đầu, dường như có chút bất đắc dĩ. “Lưu huynh, ngươi đã nhìn chằm chằm ta không chỉ một hai ngày, chắc hẳn cũng biết một chút tình huống, ta hỏi ngươi, Tĩnh Mặc hiên này của ta cấp bậc so với các cửa hàng khác trong huyện Thương Lư này như thế nào?”

Lưu Tử Ngư nhíu mày: “Cũng được coi là tốt nhất, cái này liên quan gì tới việc dùng trí của ngươi?”

Lục Thánh Trung dang hai tay: “Ngươi nghĩ xem, Thương Triều Tông nhiều người như vậy không thể không dùng tới bút mực giấy nghiên? Trên mảnh đất này, cấp bậc như đám Thương Triều Tông kia, đồ dùng thư phòng dĩ nhiên sẽ không tệ, muốn mua thì tất nhiên sẽ chọn đến Tĩnh Mặc hiên đầu tiên, đây chính là cơ hội tiếp xúc, cũng không dễ dàng khiến người ta hoài nghi nhất!”

Bên này vừa nói xong câu này, một người canh giữ bên ngoài vén rèm vải lên quan sát rồi “xuỵt” một tiếng,, ra hiệu im lặng.

Ngay sau đó bên ngoài liền có tiếng người trách móc: “Có chưởng quỹ ở đây không?”

Lục Thánh Trung ra hiệu Lưu Tử Ngư chờ một chút, còn mình bước nhanh đến vén rèm lên, nhìn thấy một tráng hán bên ngoài thì hơi sửng sốt một chút. Người khác không biết nhưng hắn ta thì biết, đây là trang phục Anh Dương, Vũ Liệt vệ, huống hồ bên hông đối phương còn mang theo bội đao. Hắn ta lập tức tươi cười tiếp đón: “Khách quan cần chọn gì?”

Người tới hỏi thăm một chút giá tiền bút mực giấy nghiên, sau đó chọn một ít, trả tiền rồi bảo đóng gói.

Lục Thánh Trung cũng không nhiều lời, có điều lúc đóng gói thì thì đề bút viết vài chữ lên một tấm gỗ, sau đó bỏ cùng vào đóng gói.

Khách tới thấy thế, hiếu kì hỏi: “Chưởng quỹ, ngươi viết gì bỏ vào trong đấy?”

Lục Thánh Trung ha ha nói: “Cửa hàng văn phòng tứ bảo mà, bán hàng là một nhã thú, tùy tiện làm một bài thơ để vào, khách quan có nhã hứng thì lần sau sẽ lại đến nữa.” Đóng gói đồ xong hắn ta đặt trước mặt đối phương.

Khách tới ha ha nói: “Người đọc sách các người chú trọng thật.” Lắc đầu, cầm đồ đi.

Tiễn khách tới cửa, nhìn quanh ngoài đường một chút, Lục Thánh Trung nhanh chóng quay về hậu đường, bắt gặp Lưu Tử Ngư đang rình coi sau rèm.

Lưu Tử Ngư quay người theo, nói: “Người của Anh Dương, Vũ Liệt vệ?”

“Đúng là vừa nói đến là đến, xem ra phán đoán của ta không sai.” Lục Thánh Trung hưng phấn xoa xoa đôi bàn tay. “Nghe nói Thương Thục Thanh là người tinh thông cầm kỳ thư họa, ta đặt một bài thơ vào trong, người Anh Dương, Vũ Liệt vệ mang về, tất nhiên sẽ truyền đến tai nàng hấp dẫn sự chú ý của nàng ta. Đây chính là cơ hội tiếp xúc từ từ, sau này sẽ tùy thời làm việc! Dù là hấp dẫn người nào trong đó lui tới với ta cũng được.”

“Thơ hay?” Lưu Tử Ngư đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới. “Ngươi biết làm thơ sao? Ngươi xác định ngươi viết một bài thơ có thể hấp dẫn hứng thú của bọn hắn với ngươi?”

Lục Thánh Trung cười ha ha, đi đến bên tiểu án bên trong, mài mực nhẹ, nâng bút chấm mực vù vù viết một bài thơ lên trang giấy, gác bút, cầm tờ giấy quay người đưa sang: “Lưu huynh giám thưởng một chút xem bài thơ này như thế nào.”

Lưu Tử Ngư đầy mặt hồ nghi, nhận lấy rồi xem thử, lầm bầm đọc: “Từng trải biển xanh e gì nước Chẳng phải mây trừ ở Vu San. Lần chọn bụi hoa lười ngoái lại Nửa do tu đạo, nửa duyên nàng!” Sau khi đọc qua liền chậc chậc gật đầu, ánh mắt nhìn đối phương hơi kinh ngạc: “Thơ hay, quả nhiên là thơ hay, không ngờ Lục huynh còn có tài năng này!” Rõ ràng thần thái đã có thêm chút kính nể.

Lục Thánh Trung khoát tay: “Chê cười rồi, thực ra đây không phải là thơ của ta, là thơ Tống Diễn Thanh thiếu gia của ngươi tặng cho ta, mượn dùng một chút thôi.” Nói đến chuyện này hắn ta hơi cảm khái, ở kinh thành có nghe Tống Diễn Thanh có tài thi từ, lần nọ lúc Tống Diễn Thanh đến Vương gia bái kiến nhạc phụ Vương Hoành, hắn ta lấy lòng một câu, kết quả Tống Diễn Thanh thực sự viết tặng cho hắn ta, hơn nữa còn một hơi viết liền hai bài. Hắn ta vốn khinh thường nhưng sau khi đọc thì rất ngạc nhiên. Thật sự đều là thơ hay.

“Diễn Thanh thiếu gia làm thơ?” Vẻ mặt Lưu Tử Ngư run rẩy, trong bụng Tống Diễn Thanh có những gì gã ta rất rõ, làm thơ? Nói đùa cái gì? Cúi đầu nhìn bài thơ trong tay, trong lòng thầm nghĩ, không biết là tìm ai làm thay đây nữa...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play