Một hướng hoài nghi khác là người Tứ Hải, vì Ngưu Hữu Đạo thu hoạch nhiều linh chủng nhất, rất có thể là do cướp của nước Tấn.
Nếu thật sự bị vây công, Khí Vân tông chưa trâu bò đến mức một mình đối kháng được với tất cả thế lực.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể đuổi theo lũ yêu ma quỷ quái hải ngoại kia. Cho dù không phải bọn họ gây ra, ít nhất cũng có thể hỏi ra một vài chuyện.
Trước khi đi, Thái Thúc Phi Hoa nhìn chằm chằm tình hình trong Thiên cốc, nhưng trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Cho dù người nước Tấn còn sống sót trong bí cảnh, chưa ra ngoài, thì lúc đi ra cũng sẽ không được Phiêu Miễu các không hạ thủ lưu tình. Khí Vân tông cũng không dám ra tay giúp đỡ, chỉ có thể là trơ mắt nhìn bọn họ bị tiêu diệt.
Không đành lòng quay đầu đi, Thái Thúc Phi Hoa gọi người nhanh chóng đi tới.
Vạn Thú môn, Linh tông và Thiên Hành tông tới thăm hỏi nước Triệu một lát rồi cũng đi.
Cuối cùng, bên ngoài Thiên cốc chỉ còn lại nhóm người nước Yến.
Lúc này chưởng môn Tiêu Dao cung, Linh Kiếm sơn và Tử Kim động đều thanh thản hỏi thăm tình huống cặn kẽ trong bí cảnh.
Long Hưu và Mạnh Tuyên hỏi xong tình huống, không có phản ứng quá lớn.
Cung Lâm Sách và Nghiêm Lập đi sang bên trò chuyện lại giật nảy cả mình, không ngờ mọi chuyện phức tạp như vậy. Thật không thể tưởng tượng được, Ngưu Hữu Đạo trong bí cảnh lại có thể điều khiển cả thế cuộc, quả thực là đùa giỡn tất cả những người tham dự của bảy quốc gia trong lòng bàn tay.
Không chỉ là bảy nước, yêu ma quỷ quái Tứ Hải và cả ba phái trung lập đều vô tình bị Ngưu Hữu Đạo lợi dụng. Tất cả thế lực tham dự đều bị Ngưu Hữu Đạo xoay như chong chóng.
Chuyện đã xảy ra, Nghiêm Lập còn thấy phức tạp, càng không cần nói đến người nghe như Cung Lâm sách. Cả quá trình thực sự khó mà tưởng tượng nổi, nhìn mà than thở, quan trọng là đến cuối cùng Ngưu Hữu Đạo đã thành công.
Sau khi nghe xong, Cung Lâm Sách thật lâu không nói. Mặc dù ông ta biết Ngưu Hữu Đạo bị bức ép bất đắc dĩ mới đi cướp hạng nhất, nhưng vẫn buồn bực thở dài:
"Chỉ bằng vào thủ đoạn khuấy đảo trời đất này, chẳng trách hắn có thể nhanh chóng nổi bật ở Nam Châu. Sư đệ, đệ cảm thấy chiêu nạp Ngưu Hữu Đạo vào Tử Kim động có ổn không?"
Ông ta bỗng cảm thấy việc này có chút vô căn cứ, khiến cho ông ta có phần bất an.
Nghiêm Lập hiểu sự lo lắng của ông ta. Ban đầu Nghiêm Lập cũng lo lắng về mặt này. Người như thế quả thực không tầm thường, phải nói là yêu nghiệt, dẫn tiến vào Tử Kim động không biết là phúc hay là họa.
Nghiêm Lập đáp:
"Nói thế nào đây, ổn hay không ổn phải xem đối với người nào. Đối với mấy người, không hẳn là chuyện tốt, thế nhưng đối với Tử Kim động không hẳn là chuyện xấu. Hắn thành người của Tử Kim động cũng không thể lấy môn quy ra làm trò đùa chứ? Thời gian này tiếp xúc với nhau, đệ phát hiện tuy rằng tên kia làm việc không chừa thủ đoạn nào, nhưng vẫn có điểm mấu chốt. Không nói chuyện khác, nói ngay về chuyện nữ đồ đệ của Chử Phong Bình. Đệ và Sơn Hải cứ mãi động viên hắn, bảo hắn thoáng đối phó một chút là được rồi, nhưng hắn tuyệt không đồng ý. Hắn tình nguyện tự mình đi về phía đường chết cũng không chịu làm chuyện đó, từ đó có thể thấy cách làm người của hắn. Lại nói, sư huynh, Nam Châu hiện giờ đã thành thịt mỡ trước mặt chúng ta, huynh cam lòng từ bỏ sao?"
"Ai!"
Cung Lâm Sách ngửa mặt lên trời thở dài. Đúng, chỉ cần Ngưu Hữu Đạo thành người Tử Kim động, Nam Châu sẽ là của Tử Kim động. Nam Châu bây giờ, ai nắm lấy có nghĩa là nắm được quyền lên tiếng lớn nhất nước Yến, làm sao có thể cam lòng từ bỏ?
Suy nghĩ hết lần này đến lần khác, than thở:
"Hạng nhất này..."
Ba nam ba nữ hết nhìn đông tới nhìn tây, chính là mấy người Triệu Đăng Huyền và Đổng Kim Hoàn.
Triệu Đăng Huyền xem như vẫn có lương tâm, nhưng nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo làm mất mặt chưởng môn của mình trước mặt mọi người, trong lòng dù sao cũng cảm thấy không chắc chắn, bèn tìm tới hai thanh niên khác, nhiều người can đảm hơn. Ba thanh niên kết bạn chuẩn bị cùng tìm Ngưu Hữu Đạo, để Ngưu Hữu Đạo nể mặt. Dù sao sau này Ngưu Hữu Đạo cũng phải sống ở nước Yến, nghĩ rằng dù sao cũng không thể đắc tội hết với họ.
Ai ngờ Ngưu Hữu Đạo không thấy đâu, không biết đi đâu, không tìm được.
Ngay lúc ba thanh niên muốn tìm chưởng môn Lưu Tiên tông, Phù Vân tông và Thanh Tú sơn để ổn định chưởng môn ba phái lại, cũng không thể để cho ba nữ tử không có chỗ để đi, sau còn phải tìm Ngưu Hữu Đạo biện hộ giúp.
Nhưng chưởng môn ba phái chớp mắt cái cũng đã không thấy đâu.
Chuyện nơi đây đã xong, ba đại phái đương nhiên phải trở về.
Ba thanh niên đau đầu, Triệu Đăng Huyền nói:
"Kim Hoàn, nếu không các muội về sư môn trước, ta phải về sư môn báo cáo lại hành trình trong bí cảnh theo thông lệ, sau khi xong sẽ đi tìm muội!"
Đổng Kim Hoàn sợ hãi trắng bệch cả mặt, ôm chặt cánh tay gã ta:
"Triệu lang, muội mà về, sư môn không giết muội không yên!"
Bên kia giục rời đi, Triệu Đăng Huyền cũng có phần sốt ruột:
"Muội cũng có thể chuyển tới Tiêu Dao cung ta, Lưu Tiên tông tất nhiên không dám làm xằng bậy!"
Dưới cái nhìn của gã ta, một môn phái nhỏ trong nước Yến sao dám không nể mặt đệ tử Tiêu Dao cung.
Đổng Kim Hoàn kinh hoảng lắc đầu nói:
"Triệu lang, muội sợ, huynh không thể bỏ rơi muội, cầu huynh!"
Nói xong liền khóc.
Hai nữ tử khác cũng bị dọa hoảng hồn, nào dám một mình quay về.
Ba nữ tử khóc lóc níu kéo đệ tử bổn môn đã khiến những người khác chú ý tới. Long Hưu nhận ra, trầm giọng nói:
"Chuyện gì xảy ra?"
Chưởng môn lên tiếng, Triệu Đăng Huyền lập tức bị gọi tới trả lời, có phần thấp thỏm lo âu thuật lại mọi chuyện.
Long Hưu nghe xong liền cau mày. Đệ tử Tiêu Dao cung tự nhiên có tính ưu việt, phụ nữ của môn phái nhỏ bên dưới dâng lên ôn nhu hương là chuyện rất bình thường. Cho dù là chính ông ta, lúc xuất hành đến các môn phái nhỏ cũng không thể tránh được chuyện có người nịnh bợ, nhớ thương. Vui đùa một chút là được, sao có thể coi là thật.
Long Hưu liếc Sơn Hải, không nói nhiều, xoay người đi trước.
Sơn Hải chỉ đồ đệ hỏi:
"Ngươi định làm gì? Không phải là định cưới về đấy chứ?"
Triệu Đăng Huyền cầu khẩn:
"Sư phụ, Kim Hoàn vẫn luôn dốc lòng chăm sóc sinh hoạt thường ngày của đệ tử trong bí cảnh, nàng thật sự rất tốt với đệ tử, cầu mong sư phụ tác thành!"
Sơn Hải nhất thời nổi giận, vốn cho rằng đệ tử của mình chỉ vui đùa một chút, nên mới mắt nhắm mắt mở cho qua, không ngờ chơi lâu thành thật, lại còn muốn ông ta tác thành, tác thành cái gì? Ông ta tỏ vẻ tiếc vì rèn sắt không thành kim, mắng:
"Tốt với ngươi? Nàng ta phản bội Ngưu Hữu Đạo mới không có chỗ để đi, đành giao thân cho ngươi. Ai làm chỗ dựa được cho nàng ta, nàng ta đều tốt với kẻ đó. Ngươi còn cho là thật hay sao?"
Triệu Đăng Huyền quỳ phụp xuống:
"Sư phụ, không như người nghĩ. Nàng quả thật thật lòng với đệ tử. Sư phụ, hiện giờ nàng không có chỗ nào đi, trước tiên để con mang về sư môn, sau đó đệ tử sẽ sắp xếp..."
"Ngươi..."
Trước mặt bao người gây trò cười thế này, Sơn Hải suýt nữa vung một chưởng chém chết tươi gã ta, nhưng dù sao cũng là đệ tử bỏ ra bao năm tâm huyết dạy dỗ, vẫn không thể tàn nhẫn xuống tay được. Ông ta vung chân đá gã ta ngã lăn, phất tay áo bỏ đi.
Sao có thể tùy tiện dẫn người về Tiêu Dao cung, huống chi Đổng Kim Hoàn còn đội cái tiếng xấu.
Người của Tiêu Dao cung đi rồi, bỏ lại Triệu Đăng Huyền và Đổng Kim Hoàn, để Triệu Đăng Huyền tự chùi đít rồi hẵng nói.
An Diệu và Lâm Phi Yến không được may như vậy. Hai thanh niên mà họ dựa vào là hai đệ tử Linh Kiếm sơn lại không dám cả gan làm như vậy trước mặt mọi người như Trần Đăng Huyền, chỉ một nơi cho hai nữ tử đặt chân trước, nói là sau đó sẽ quay lại tìm hai nàng.
"Chuyện đó là sao?"
Cung Lâm Sách nhìn tình cảnh này liền hỏi.
"Chắc là không ngờ Ngưu Hữu Đạo có thể sống đi ra..."
Nghiêm Lập đi bên cạnh đáp, thuần túy chỉ là nói đùa, bởi vì Tử Kim động không muốn cuốn vào chuyện cười này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT