Càng ngày càng tới gần lúc mở ra cửa bí cảnh, có người yên tĩnh chờ đợi, có người lo lắng đến cuối cùng, cũng có người có ý đồ nỗ lực đối với kết quả cuối cùng.
Người của Hàn, Tống chạy, bên Ngưu Hữu Đạo thu được tin tức Tử Kim động phái người truyền đến. Phe Tứ Hải cấp tốc phản ứng, cẩn thận đề phòng bất trắc, tránh để đến cuối cùng bị Hàn, Tống cắn trộm một phát.
Nước Vệ, nước Tề cùng tới tìm nước Yến, hy vọng có thể hợp tác lấy hạng nhất, lý do là nước Tấn có bốn phần, Hàn và Tống cũng có ba phần.
Yến quốc không hứng thú hợp tác. Tử Kim động bình chân như vại, Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn ngầm cười trộm. Chỉ cần cướp được nước Tấn, nước Vệ và nước Tề có gộp lại cũng chỉ có bốn phần, hai nhà này hợp tác cũng vô dụng.
Nước Yến bị tổn thất nhiều nhất là hơn trăm người bên Chử Phong Bình chết vì lòng tham, tính toàn thể, thực lực nước Yến vẫn còn được bảo tồn đầy đủ.
Nước Vệ và nước Tề đều bị Ngưu Hữu Đạo tiêu diệt một bộ phận, nhân số và thực lực so ra không thể mạnh hơn nước Yến quá nhiều, cho nên nước Yến cũng không sợ hai nhà quá mức càn rỡ. Dù sao, đối với họ, ở bên ngoài rừng cổ còn có lũ yêu ma quỷ quái Tứ Hải, tàn quân nước Tấn, hai nước Hàn và Tống bỏ chạy. Về lý mà nói, Vệ và Tề không dám đánh đổi cái giá nặng nề để đưa cổ ra trước đao của người khác.
Nhan Bảo Như ở cùng với người của Vạn Thú môn, Linh tông và Thiên Hành tông thì hết sức lo lắng đến độ giày vò. Nàng ta thường xuyên ngồi dưới tàng cây hết nhìn đông tới nhìn tây, tâm thần không yên.
Có người ngầm dâng mật báo chỉ trích Ngưu Hữu Đạo cấu kết với ba phái trung lập, không thể để cho Ngưu Hữu Đạo biết. Người khác không biết là ai đưa mật báo, nhưng Ngưu Hữu Đạo biết tin nhất định có thể đoán ra là do nàng ta làm. Nàng ta đừng hòng lấy được thuốc giải Khổ Thần đan!
Việc đã đến nước này, làm gì cũng thế, nàng ta dù thế nào cũng không thể để Ngưu Hữu Đạo sống sót rời khỏi. Bằng không, chỉ bằng thế lực sau lưng Ngưu Hữu Đạo, sau khi rời khỏi đây sẽ vô cùng khó khăn.
Ban đầu quyết định trả thù Ngưu Hữu Đạo, nàng ta đã quyết ngọc đá cùng vỡ, chịu đựng đau khổ do Khổ Thần đan gây ra. Nếu để Ngưu Hữu Đạo chạy, nàng ta sẽ chịu khổ không công.
Nhan Bảo Như nhận định Vạn Thú môn, Linh tông và Thiên Hành tông có cấu kết với Ngưu Hữu Đạo.
Bị Từ Hỏa không ngừng thăm dò, kích thích, lại càng ngày càng gần ngày mở cửa lối ra, nàng ta rốt cuộc không nhịn được nữa, đã ngầm đưa tin cho Yến, Vệ, Tề.
Tấn, Hàn, Tống không phân cao thấp với ba phái trung lập, nàng ta đành gửi gắm hy vọng vào Yến, Vệ, Tề.
Mấy nhà này không định quan tâm đến, kết quả bị Nghiêm Lập xui khiến, cuối cùng vẫn cầm miếng vải tìm tới ba phái trung lập đòi trả lời.
Ba phái trung lập buồn bực, cũng nổi giận lôi đình. Liên tục hai lần, không thể nào là cả hai nhóm người thương lượng trước, xem ra thực sự trong bọn họ có quỷ.
Ba phái trung lập tự nhiên không thừa nhận việc có cấu kết với Ngưu Hữu Đạo.
Ba bên tới đây đòi câu trả lời vốn cũng chỉ tới hỏi, không có ý định làm gì. Tuy họ cũng mơ tưởng tới số linh chủng kia, nhưng cũng lo sẽ có người cố ý gây xích mích ly gián, dù sao cũng không có chứng cứ. Ai ngờ, Nghiêm Lập đứng trước mặt mọi người cảnh cáo một phen:
"Ngưu Hữu Đạo giết không ít người của chúng ta, nếu bị chúng ta thẩm vấn ra có liên quan đến việc này, đừng trách chúng ta không khách khí!"
Những người khác của Yến, Vệ, Tề nhìn nhau phát hiện Nghiêm Lập nổi giận không nhỏ.
Nhan Bảo Như núp trong góc thì mắt sáng ngời.
Trưởng lão Mai Cửu Khai của Linh tông:
"Vậy ta muốn xem xem các ngươi không khách khí thế nào!"
Một bóng người lao ra, cất cao giọng nói:
"Ta có thể chứng minh, ba phái bọn họ quả thực có cấu kết với Ngưu Hữu Đạo. Ta chính tai nghe được, Ngưu Hữu Đạo muốn mượn tay họ đưa lượng lớn linh chủng đi."
Người đó chính là Nhan Bảo Như.
Trong đám đông có từng ánh mắt quái lạ nhìn sang. Nghiêm Lập hơi nhếch miệng, cười quái lạ.
Tây Môn Tình Không và Ngụy Đa nhìn nhau, đều cảm thấy Nhan Bảo Như này tại sao lại phải đối chọi với Ngưu Hữu Đạo?
Trưởng lão Vương Thiên Địa của Thiên Hành tông giận dữ:
"Nhan Bảo Như! Thì ra hai lần liên tục là do ngươi giở trò!"
Nhan Bảo Như không thèm đến xỉa, mặc kệ, chỉ thẳng Từ Hỏa:
"Là y! Ngưu Hữu Đạo có qua lại với y, là ta tự mình chuyển thư. Các người chỉ cần bắt y lại, ta có thể phối hợp các người cạy miệng y. Tất cả chân tướng tự nhiên sẽ rõ ràng."
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Từ Hỏa. Mấy người trong ba phái trung lập nghi ngờ không thôi.
Quả thực có người nhìn thấy Nhan Bảo Như tiếp xúc với Từ Hỏa.
Nghe thấy lời ấy, ba phái kinh ngạc. Đương nhiên bản thân ba phái biết mình không cấu kết với Ngưu Hữu Đạo, Nhan Bảo Như chỉ vu oan hãm hãi, nhưng Từ Hỏa là sao?
Trưởng lão Tôn Trường Hạo của Vạn Thú môn quát:
"Từ Hỏa, chuyện gì vậy?"
Từ Hỏa kinh ngạc:
"Sư thúc, nàng ta hãm hại con! Nàng ta tới tìm con là vì lúc trước con có quen biết nàng ta. Nàng ta lo lắng lúc rời bí cảnh có thể gặp nguy hiểm, hi vọng từ chỗ con có thể được ba phái che chở, làm sao bây giờ lại thành con cấu kết với Ngưu Hữu Đạo?"
Nói xong, y chắp tay nói:
"Là đệ tử không chịu nổi bị nàng ta mê hoặc, giấu diếm mọi người qua lại với nàng ta mấy lần. Đệ tử cam nguyện chịu phạt!"
Thế này là sao? Vị này còn ngủ cùng Nhan Bảo Như? Mọi người ngạc nhiên.
Tây Môn Tình Không và Ngụy Đa lại sửng sốt.
Nhan Bảo Như suýt chút bị lời nói của Từ Hỏa dọa chết, lạnh lùng nói:
"Ngươi nói hươu nói vượn!"
Từ Hỏa giải thích:
"Đệ tử không nói bậy. Nàng ta quả thực có nốt ruồi son không đáng chú ý, không tin có thể bắt nàng kéo áo ngực xuống nghiệm chứng."
Rất nhiều người tỏ vẻ quái lại, thậm chí đặc sắc vô cùng, ánh mắt nhìn về phía ngực Nhan Bảo Như, giống như quả thực muốn nghiệm chứng một phen.
"Ngươi... Ngươi hợp tác với Ngưu Hữu Đạo lừa ta!"
Nhan Bảo Như giận dữ, xấu hổ quát mắng. Lúc này nàng ta cảm thấy dường như mình trúng bẫy.
Vì nàng ta biết rõ, lúc mình bị Ngưu Hữu Đạo dằn vặt, quần áo rách nát, Ngưu Hữu Đạo kéo vạt áo nàng ta ra, có khả năng năng nhìn thấy nốt ruồi trên ngực nàng ta.
Nhưng làm sao Từ Hỏa biết? Hiên nhiên là do Ngưu Hữu Đạo nói! Tại sao Ngưu Hữu Đạo nói cho Từ Hỏa này?
Nàng ta chợt nhận ra, đây là một cái tròng!
Nhưng nàng ta không hiểu, nếu muốn hại mình, Ngưu Hữu Đạo đã sớm ra tay, còn cần vòng vo như vậy sao?
Nàng ta cảm giác việc này mình khó mà giải thích nổi!
Từ Hỏa:
"Tiện Nhân! Ngươi dám làm vì sao không dám thừa nhận? Lúc trước thì hiền dịu, nói đủ lời ngon ngọt với ta, hóa ra là cố ý dẫn dụ ta, cố ý hãm hại ta. Ngươi có bản lĩnh thì cởi váy áo ra đây cho mọi người nghiệm chứng!"
"Ngươi... Vô liêm sỉ!"
Mặt Nhan Bảo Như đỏ bừng như máu. Nàng ta làm sao có thể kéo váy áo xuống cho người ta thưởng thức "cảnh xuân" của mình, nếu làm vậy thì sự kiêu ngạo và tự tôn của nàng ta để đi đâu?
Nếu ngực không có nốt ruồi son kia thì thôi, nhưng lại có thật, cởi quần áo ra chẳng phải càng không giải thích nổi.
"Ha ha!"
Nghiêm Lập ngửa mặt lên trời cười ha ha, sau đó chắp tay nói với ba người chủ trì:
"Tôn huynh, Mai huynh, Vương huynh, đừng giận! Vừa nãy lão phu nói đùa thôi. Chẳng qua ta cảm thấy là lạ, là ai ngầm xích mích ly gián? Nếu đã cố ý khích bác, mà bây giờ bọn đạo chích đằng sau đã hiện thân rồi, há có thể buông tha?"
Tôn Trường Hạo lạnh lùng vung tay lên nói:
Bắt!"
Nhan Bảo Như bi phẫn không thôi. Nàng ta há có thể giơ tay chịu trói!
Người trước mặt đã dám làm như vậy là cố ý muốn chơi chết mình, ba phái trung lập không thể nào tha cho.
Trong khoảnh khắc, song phương kích đấu một phen. Cao thủ ba phái vây công bắt lấy!
Tiếng giao chiến ầm ầm vang vọng, đất đá bắn tung. Đôi bên chớp mắt từ mặt đất đánh lên cây, lại từ trên cây đánh lên không trung. Dưới màn đêm đầy sao, Nhan Bảo Như vung tay, không chí bốn phía như bị đông cứng, áp chế tất cả tốc độ vây công của người xung quanh. Bản thân Nhan Bảo Như thì hỏa tốc chạy đi xa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT