Sau mấy ngày, cả huyện Thương Lư xôn xao, đám huyện lệnh Ngô Phủ đến nhậm chức căn bản không thông qua sự cho phép của triều đình mà do Thương Triều Tông trực tiếp bổ nhiệm, Thương Triều Tông đến nơi này cũng không được triều đình bổ nhiệm. Quan viên mới nhậm chức có Thương Triều Tông làm chỗ dựa quyết đoán chỉnh đốn, nhanh chóng dán thông báo an dân, chia ruồng của những đại hộ nhân gia cho hương dân bách tính, hầu hết tài sản kê biên được lấy ra cứu tế nạn dân, dùng lương để thu thập vài thanh niên trai tráng tập luyện, thủ hạ của Thương Triều Tông nhanh chóng tăng lên hơn ngàn nhân mã hiệp trợ, nhanh chóng dàn xếp xong thế cục của huyện Thương Lư

Sau khi Bạch Diêu biết được ý đồ của Thương Triều Tông thì cũng chuẩn bị xin bên trên điều động vài tiểu tu sĩ Thiên Ngọc môn đến để tiếp nhận chuyện thu thập linh thảo ở đây.

Chính vụ cụ thể của huyện Thương Lư đã sắp xếp xong nhân thủ sử lý, sau khi lưu lại một bộ phận nhân mã lại, Thương Triều Tông liền dẫn nhân mã chủ lực ra khỏi thành.

Rời huyện thành không xa, trong một ngọn núi hô ứng lẫn nhau với huyện thành có một trang viên trước kia Ninh Vương đã xây dựng xong, dung nạp trên vạn người không thành vấn đề. Chủ yếu nhất là, dễ thủ khó công có thể đảm bảo nhất định về phương diện an toàn. Trong huyện thành mỗi ngày đều có người ra ra vào vào phức tạp, cũng không thể nào phong thành được, hơn nữa đã xâm nhập vào nội địa quận Thanh Sơn, xét nguyên nhân trên nhiều phương diện nên phải di chuyển

Trên đường, thấy từng xe lương thảo xếp thành hàng dài, Ngưu Hữu Đạo xích lại gần Lam Như Đình hỏi thăm: “Những lương thảo này đều lấy được từ tay những phú hộ kia sao?”

Lam Như Đình thở dài: “Trong tay bách tính nào có lương thực dư thừa, nhiều nhân mã như vậy lương thảo không thể chỉ ỷ vào bên quận Quảng Nghĩa vận chuyển tới, nếu vậy thì bất cứ lúc nào cũng sẽ bị người ta chặt đứt cung cấp, chỉ có thể lấy từ tay những phú hộ giàu mà bất nhân, trước mắt thuế ruộng lấy được đủ để dùng một năm, chỉ cần huyện Thương Lư trị vì tốt, thuế phú ổn định thì sau này cũng có thể xoay vòng được.

Ngưu Hữu Đạo chậc chậc nói: “Vẫn là các ngươi kiếm tiền nhanh.”

Lam Như Đình cười khổ: “Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, không thanh trừ thế lực triều đình chúng ta không thể triệt để khống chế nơi này, vậy thì sẽ không cách nào đặt chân, không có tiền, lương thì không có sức lực. ai cũng cần phải ăn cơm mà!”

Ngưu Hữu Đạo: “Xem ra các ngươi là mưu đồ đã lâu!”

Lam Như Đình: “Cũng chưa tới mức mưu đồ đã lâu, nếu không phải biện pháp thông gia của Đạo gia thành công, chúng ta cũng không dám đi nước cờ này, đã có bắt đầu tốt, dĩ nhiên chúng ta cũng muốn mưu đồ lâu dài.”

ta cũng không dám đi nước cờ này, đã có là nội địa quận Thanh Sơn, ba mặt đều là địch, các ngươi đối kháng triều đình tự lập thế này sao sợ sao?”

Lam Như Đình: “Trên đường triều đình ra tay trước, bọn hắn đuối lý, lấy đất một huyện coi như đòi một lời giải thích. Có Thiên Ngọc môn và Phượng Lăng Ba không bày tỏ phản đối làm chỗ dựa, triều đình không dám hành động thiếu suy nghĩ!” Quay đầu thoáng nhìn Ngưu Hữu Đạo giống như cười mà không phải cười biết đối phương nhìn ra gì đó, liền hạ thấp giọng nói: “Đây không phải nơi nói chuyện, để nói sau.”

Ngưu Hữu Đạo nhìn xung quanh, bọn Phượng Nhược Nam và Bạch Diêu ở cách đó không xa, có một vài việc thực sự không cần nói nhiều.

Trang viên trên núi, cũng không biết là do Ninh vương xuất thân mang binh hay do sớm có dự mưu mà kiến trúc rõ ràng có công dụng quân sự.

Mặc dù trông khá cũ nát có điều đã có người dọn dẹp sạch sẽ trước, trực tiếp vào ở không thành vấn đề.

Lương thảo tụ tập đúng chỗ, nhân mã an trí xong, sắc trời đã tối, cả nhóm dùng xong cơm tối, Lam Như Đình chủ động giữ Ngưu Hữu Đạo lại, mấy người đi tới một gian thạch thất dưới đất.

Trên vách tường trong phòng có treo một tấm tranh, Lam Như Đình, Thương Triều Tông, Thương Thục Thanh cùng nhau tiến vào đứng thành một hàng, cùng khom người với Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương.

Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương hai mặt nhìn nhau, Ngưu Hữu Đạo cười khan nói: “Ba vị, cớ gì lại hành đại lễ?”

Thương Triều Tông vô cùng cảm khái nói: “Chỉ bày tỏ lòng cảm tạ thôi, cục diện trước mắt hoàn toàn khác với tưởng tượng của ta lúc trốn thoát khỏi kinh thành, chính Đạo gia người đã vì bản vương xuất mưu xuất lực mở ra cục diện này, thật sự không thể cảm tạ hết!”

Ngưu Hữu Đạo ha ha nói: “Tâm ý ta nhận.” Nhìn quanh thạch thất một chút: “Nhưng có điều không cần cố ý chạy đến đây nói lời cảm tạ chứ?”

Lam Như Đình nói: “Trước đó Đạo gia tra hỏi, dĩ nhiên là đã có hoài nghi chúng ta vì sao vội vàng động thủ như vậy, kể ra là vì kế hoạch của Đạo gia đã mở ra cục diện cho chúng ta. Đạo gia nói Phượng Lăng Ba chỉ là một con rối, người có tiếng nói thực sự là Thiên Ngọc môn. Chỉ cần vương gia có giá trị với Thiên Ngọc môn thì cho dù mười vạn nha tướng không tồn tại, Thiên Ngọc môn cũng sẽ không vứt bỏ vương gia, đối với điều này chúng ta rất tán thành. Cũng chính vì vậy, chúng ta có mưu đồ mới...” Quay người đi đến cạnh địa đồ, tay gõ lên vị trí quận Thanh Sơn trên địa đồ: “Cướp quận Thanh Sơn, địa vị ngang với Phượng Lăng Ba, chỉ cần vương gia có thể thể hiện thực lực có thể có được đất đai một quận, Thiên Ngọc môn chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ mỡ dâng đến miệng, cũng sẽ không bỏ rơi vương gia, tất nhiên cũng sẽ ủng hộ vương gia như ủng hộ Phượng Lăng Ba!”

“Cướp đoạt quận Thanh Sơn?” Nửa bên lông mày của Ngưu Hữu Đạo chau lại, mặc dù hắn không biết cách công thành chiếm đất bên này như thế nào, nhưng thủ đoạn của bên Thương Triều Tông đúng là càng ngày càng cấp tiến, vừa đến đã cưỡng chiếm huyện Thương Lư, bây giờ còn tuyên bố muốn trực tiếp nuốt quận Thanh Sơn, có lhaaur vị đó là chuyện tốt nhưng cũng phải có chừng mực, nếu không sẽ ăn bể bụng mất. Nhếch khóe miệng, cười nhạt nói: “Cho dù là Phượng Lăng Ba cũng không dám tuỳ tiện nói lời như vậy, vương gia mới mượn mấy ngàn nhân mã của Phượng Lăng Ba, bàn tính cái này có phải đánh hơi lớn rồi không?”

Lam Như Đình nở nụ cười thần bí, lùi sang bên mấy bước, ngón tay chỉ về phía Triệu quốc sát bên. “Triệu quốc! Hoàng thái hậu Thương Ấu Lan là thân cô mẫu của Ninh vương.”

“Ồ? Còn có việc này sao?” Ngưu Hữu Đạo chậc chậc lên tiếng nói: “Hoàng thân quốc thích thật đúng là đi đến đâu cũng đều là hoàng thân quốc thích, công chúa Yến quốc thành Thái hậu Triệu quốc, hẳn trước kia đã đi hòa thân?”

Thương Triều Tông ở bên buông tiếng thở dài. “Một đoạn sỉ nhục thôi, năm đó tằng tổ vừa đăng cơ, thế cục có chút bất ổn, liền gả nhi đi hòa thân, năm đó chỉ e không ai có thể ngờ cuối cùng vị cô nãi nãi kia sẽ trở thành hoàng hậu Triệu quốc, bây giờ là Hoàng thái hậu! Trên thực tế rất lâu trước khi Vũ triều sụp dổ, Thương thị đã gả không ít công chúa trấn an chư hầu, kể ra, Hoàng tộc các quốc gia bây giờ dù ít hoặc nhiều đều dính chút huyết mạch Thương gia. Thương Ấu Lan cũng không phải ngoại lệ, chỏ có điều những người khác không thể đi đến địa vị như nàng thôi.

Ngưu Hữu Đạo gật đầu, kiếp trước do yêu cầu của ngành nghề đó cũng được coi là một người khá thuộc lịch sử, tình huống tương tự có thể hiểu được. Chính vì tình huống tương tự cho nên hắn nghi ngờ nói: “Nếu nói Thương Ấu Lan thiếu niên xuất giá sẽ nhớ thương cố quốc, ta tán thành. Nhưng Thương Ấu Lan hôm nay đã là Hoàng thái hậu cao quý của một nước, đương kim hoàng đế là con của bà ấy, chỉ e bà ấy sẽ cân nhắc đến giang sơn của nhi tử nhiều hơn, duy trì giang sơn tử tôn bà ấy, so với Yến quốc mà nói, Triệu quốc mới là mái nhà sống yên thân thật sự của bà bây giờ, nếu không e cũng đã không thể trở thành Hoàng thái hậu Triệu quốc như bây giờ. Bà ấy cũng không thể cho Triệu quốc xuất binh giúp vương gia chứ? Lui một bước mà nói, triều đình Yến quốc là nhà mẹ của bà, bà cũng không cần thiết vì vương gia mà đối nghịch với triều đình Yến quốc chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play