Đúng như suy đoán của hắn, Nhan Bảo Như đã thực sự quay trở lại đây, đợi Vạn Thú môn, Linh tông và Thiên Hành tông tới.

Bây giờ lại chờ được ba nước Tấn, Hàn, Tống tới.

Đối với Vạn Thú môn, Linh tông và Thiên Hành tông Nhan Bảo Như lộ ra vẻ thâm trầm. Đối với Tấn, Hàn, Tống, ánh mắt nàng ta lóe lên, trông có vẻ rục rịch muốn hành động...

Ngụy Đa cũng có vẻ ngo ngoe muốn động với nhân mã của Tấn, Hàn, Tống nhưng lại không dám tới gần, vì không quen thân nên không tiện mạo muội tìm tới.

Tây Môn Tình Không biết y đang nghĩ gì, muốn nghe ngóng tình hình Ngưu Hữu Đạo, trước đó khi vừa gặp ba môn phái trung lập Vạn Thú môn đã từng nghe ngóng, nhưng ba phái đều không có tin tức gì của Ngưu Hữu Đạo.

“Chờ ta ở đây.” Tây Môn Tình Không dặn dò một tiếng rồi đi đến nhân mã bên phía ba nước vừa tới, bên đó ít nhiều y cũng có quen vài người.

Sau khi hỏi thăm nghe ngóng một phen, Tây Môn Tình Không quay trở về, cũng mang theo tin tức của Ngưu Hữu Đạo: “Ngưu Hữu Đạo và đám tu sĩ hải ngoại kia liên thủ, giờ sống chết vẫn chưa thể chắc chắn, có khả năng đã chạy trốn, cũng có khả năng đã chết dưới sự liên thủ vây quét của Yến, Vệ, Tề...” Nói đại khái tin tức một lượt.

“Cảm ơn!” Ngụy Đa nửa vui vửa buồn cảm ơn sự hỗ trợ của y.

Vui là vì Ngưu Hữu Đạo đã tìm được một trợ thủ lớn, có khả năng vẫn còn sống.

Lo là vì dù Ngưu Hữu Đạo vẫn còn sống, không nói gì khác, chỉ cửa ải trước mắt, chỉ e Ngưu Hữu Đạo không thể qua được. Y không thể giúp, chỉ e cho dù Tây Môn Tình Không có ra tay cũng không cách nào hộ tống được Ngưu Hữu Đạo an toàn ra ngoài.

Y cũng thực sự nên cảm ơn Tây Môn Tình Không.

Tìm kiếm linh chủng không phải là mục đích của Tây Môn Tình Không, cái Tây Môn Tình Không có là thời gian nhàn rỗi. Ngụy Đa ở bên cạnh Tây Môn Tình Không lâu như vậy, Tây Môn Tình Không đã bỏ rất nhiều công sức giúp y chữa khỏi tật cà lăm.

Đương nhiên, cũng chưa khỏi hoàn toàn, nói chuyện liên tục vẫn hơi cứng nhắc một chút, dù sao cũng là tật xấu nhiều năm, nhất thời khó có thể chữa khỏi hoàn toàn.

Tây Môn Tình Không không quan tâm y có cảm tạ hay không, chẳng qua chỉ muốn giúp y mà thôi, nếu không muốn, dù Ngụy Đa có quỳ xuống cầu xin cũng vô ích.

Biết được Ngưu Hữu Đạo giày vò trong bí cảnh lâu như vậy, còn làm ra nhiều chuyện đến thế, bản thân Tây Môn Tình Không cũng rất bất ngờ, phát hiện sức sống của Ngưu Hữu Đạo thực sự ngoan cường, bị nhấn trên mặt đất giẫm lên giẫm xuống mà vẫn không chết, lại còn đảo ngược tình thế lăn lộn với đám yêu ma quỷ quái chủ động cướp linh chủng của bảy nước, rõ ràng là không cam tâm bị xử tử hình.

Thực ra có một số việc cũng không cần phải đi nghe ngóng, Tấn, Hàn, Tống đều có qua lại với Vạn Thú môn, Linh tông và Thiên Hành tông bên này, trong lúc giao lưu qua lại với ba môn phái bên này dĩ nhiên cũng nhắc đến phong thanh của Ngưu Hữu Đạo và đám người hải ngoại.

Đương nhiên, người của Tấn, Hàn, Tống không để lộ chuyện mình liên thủ tiêu diệt nhân mã Nước Triệu.

Nghe thấy đệ tử Linh tông bên cạnh bàn luận về chuyện Ngưu Hữu Đạo, Nhan Bảo Như có đủ các suy nghĩ, nàng ta đã biết trước Ngưu Hữu Đạo cấu kết với đám người hải ngoại, có điều không ngờ Ngưu Hữu Đạo lại đi làm mồi nhử cho đám người hải ngoại, dụ người của bảy nước rơi vào bẫy phục kích.

Có một số việc không biết còn đỡ, sau khi biết rồi, Nhan Bảo Như vô cùng hối hận, hận lúc đó mình quá ngu, lúc trước nhìn thấy đám Thái Kim Kỳ bị phục kích hẳn nên nghĩ đến điều này mới đúng!

Đạo lý đơn giản như vậy, sao tới bây giờ mình mới hiểu ra chứ?

Nếu ngay từ đầu mình phản ứng kịp thì đã có thể nhắc nhở bên Nước Yến, cũng có thể kịp thời bóp chết mưu đồ của Ngưu Hữu Đạo, có thể dồn Ngưu Hữu Đạo vào chỗ chết, mình cũng không vì theo dõi mà phải chịu nhục, vô cùng nhục nhã!

Nhớ đến hình ảnh mình phải chật vật cầu xin tha thứthật có thể nói là càng nghĩ càng ảo não.

Thật không ngờ rằng tất cả đơn thuần chỉ là nghĩ nhiều thôi, rất nhiều chuyện người ngoài cuộc khó mà đưa ra phán đoán chính xác. Trong tình huống tin tức không đối xứng, e là cho dù chân tướng có bày ra trước mắt ngươi, ngươi cũng chưa chắc đã có thể hiểu được.

Lui một bước mà nói, nàng ta và Ngưu Hữu Đạo căn bản không phải cùng một loại người. Ngưu Hữu Đạo là loại người có thể không động thủ giải quyết vấn đề thì sẽ cố gắng hết sức để không phải động thủ.

Nàng ta thì trước khi chưa chịu thiệt, có thể trực tiếp dựa vào vũ lực của mình giải quyết vấn đề thì sẽ không chạy về dùng cách cáo trạng rồi chậm rãi chờ Ngưu Hữu Đạo đi vào tử lộ, chỉ cần có cơ hội thì vẫn sẽ tiến lên động thủ tùy thời cơ...

Trong rừng sâu cổ xưa, Phiễu Miễu Các đang thủ vị trí cửa ra vào trọng tâm.

Còn những người khác,

Tới trước được trước, Vạn Thú môn, Linh tông và Thiên Hành tông tới trước thì chiếm được vị trí có lợi nhất, chiếm một vị trí cách lối ra gần nhất, một khi lối ra được mở thì có thể thoát thân trước tiên.

Sau đến Tấn, Hàn, Tống chiếm cứ nơi tương đối ở bên ngoài.

Bọn hắn nhiều người, cũng không cần che lấn hết ở khu vực nhỏ chỗ lỗi ra, cũng không cần thiết đi giành vị trí với ba phái trung lập.

Nhân thủ của bọn hắn bố trí ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ, chặn đường sẵn, chuẩn bị cướp đoạt, khai chiến.

Cả đám người ngồi chờ ở đây đều mang ý đồ xấu, người của Phiễu Miễu Các thì thờ ơ lạnh nhạt, không có can thiệp.

Trời tối, một dãy của lối ra bắt đều có từng đống lửa, Nhan Bảo Như đi du đãng nhân lúc không có ai chú ý đã biến mất trong bóng tối, lặng lẽ tiếp cận người của Tấn, Hàn, Tống ở vòng ngoài.

Nấp một lúc trong xó xỉnh tối om, tìm được cơ hội, sau khi Nhan Bảo Như bắn một thứ gì đó trong tay ra, mau chóng dựa vào địa hình đã mò mẫm lúc đến nhanh chóng lặng lẽ rời khỏi đây.

“Ai!” Một đệ tử Nước Hàn phát giác ra động tĩnh, pháp lực vội vàng hộ thể, khiến cho thứ đồ đang bắn tới đứng lại giữa hư không, đồng thời nghiêm nghị quát.

Mấy con nguyệt điệp lóe ra, lướt về phía thứ đồ lao tới, đồng thời có vài tên đệ tử Nước Hàn lao đến nhưng không phát hiện được gì.

Đằng sau có những người khác đồng thời nghe được báo động cũng chạy tới đề phòng, tên đệ tử Nước Hàn dùng pháp lực hộ thể kia phát hiện trước mắt là một mảnh vải dừng giữa không trung liền đưa tay ra hái miếng vải xuống như hái hoa, mượn ánh sáng của nguyệt điệp chiếu rọi để xem thử.

Không xem thì thôi, vừa xem liền kinh hải, trên mảnh vải có chữ viết, nội dung của chữ viết đã chứng minh có người đang ngầm mật báo với bên này trong bóng tối.

Vội vàng cuốn mảnh vải trong tay lại, đệ tử đó vội vàng rời đi báo tin cho trưởng lão trong môn phái...

Trung tâm liên kết của Tấn, Hàn, Tống, mấy người ngồi vây quanh một đống lửa.

Thái Thúc Sơn Nhạc trưởng lão Khí Vân tông Nước Tấn, Thị Như trưởng lão Bách Xuyên cốc và Đao Vô Phong trưởng lão Vô thượng cung Nước Hàn, Trình Mãn Đường trưởng lão Lăng Tiêu các và Phú Cư Yên trưởng lão Liệt Thiên cung Nước Tống, mấy người đều đang ngồi trước đống lửa bàn bạc kế sách đề phòng vạn nhất.

Lỡ như không thể giành được ba vị trí một, hai, ba thì sao? Thương lượng xem có nên lùi một bước, tập trung linh chủng của ba nhà cho một nhà giành thứ hạng, sau đó cả ba bên lại chia đều phần thưởng.

Ý kiến do bên Nước Tống đưa ra. Nước Hàn từ chối cho ý kiến, bày tỏ có thể cân nhắc, Thái Thúc Sơn Nhạc thì kiên quyết phản đối.

Lý do phản đối là, số lượng linh chủng trong tay thế lực các nơi có thể dự đoán được, cho dù không chính xác nhưng cũng không quá khác biệt.

Ngoài ba môn phái trung lập, bảy nước mỗi nước có ba nhà, đám người hải ngoại có thể tính là hai nhà, tổng số lượng linh chủng tương đương 23 phần.

Trên tay Tấn, Hàn, Tống vốn có 9 phần, bị tu sĩ hải ngoại cướp đi 2 phần, còn lại 1 phần, nhưng đã liên thủ cướp của Nước Triệu, có lại được 3 phần, giờ tương đương trong tay bên này nắm giữ 10 phần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play