Nhìn mấy người này không thú vị gì cả, nàng quay đầu sang nhìn chỗ khác.

Thấy rõ tình huống xấu hổ, Vu Chiếu Hành rốt cuộc cũng phản ứng lại. Ông ta thật sự không nhịn được, quay đầu bước sang một bên, quay lưng về phía bên này, biểu hiện vặn vẹo, hai tay nắm chặt cố gắng nhịn xuống để không phát ra tiếng cười lớn.

Ngưu Hữu Đạo nhiệt tình giới thiệu Vân Hoan, Vân Hoan chắp tay, đang định khách sáo chào hỏi lại mọi người.

“Người bên dưới tìm ta.” Phù Hoa cụp mắt, nói xong một câu, là người đầu tiên quay đầu đi.

“Ta có chút việc.” Hồng Cái Thiên cũng tìm lý do, sau đó khoanh tay bỏ đi.

Lãng Kinh Không, Đoạn Vô Thường cũng tranh thủ tìm lý do, sợ Ngưu Hữu Đạo lại giới thiệu bọn họ cho Vân Cơ. Thừa lúc trước khi Ngưu Hữu Đạo mở miệng, bọn họ liền đi nhanh. Nếu không, sẽ không biết xưng hô với Vân Cơ như thế nào.

Đảo mắt đã đi hết, tay Vân Hoan chắp lại vẫn còn y nguyên, nhất thời chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra.

Vân Hoan xấu hổ vô cùng, có cảm giác mặt mình nóng dán vào mông lạnh của người khác.

Mấy người này quá đáng nhỉ! Ngưu Hữu Đạo thở dài trong lòng, quay đầu an ủi Vân Hoan: “Đừng để bụng.”

Vân Hoan cười khổ: “Với thân phận và địa vị như bọn họ, bọn họ cảm thấy ta không có tư cách ngồi chung bàn với bọn họ cũng là chuyện bình thường mà.”

“Coi như ứng phó một chút.” Ngưu Hữu Đạo vỗ cánh tay của hắn ta.

“Hoang đường!” Vân Cơ ở bên cạnh trách một câu, sau đó bước đến chỗ Vu Chiếu Hành.

Ngưu Hữu Đạo và Vân Hoan quay đầu nhìn lại. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Hai người bọn họ còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra.

Đợi hai người đến đằng sau, Vu Chiếu Hành ngửa mặt lên trời thở phào một hơi, sau đó quay đầu lại, tặc lưỡi với Ngưu Hữu Đạo: “Vẫn là ngươi lợi hại, giết người không thấy máu.”

Ngưu Hữu Đạo không hiểu thâm ý bên trong lời nói của Vu Chiếu Hành, chỉ biết là đang nói đến chuyện kết bái: “Trong tình huống này, nhất định phải tận lực tăng cường quan hệ.”

Vu Chiếu Hành lắc đầu: “Hồng Cái Thiên miệng mồm không kiêng cữ, quả thật rất phách lối. Ngươi không ra tay thì thôi, vừa ra tay, bốn tên yêu ma quỷ quái liền bị đánh bại trong tay ngươi, mà còn bị đánh bại một cách không hoàn thủ được.”

Ngưu Hữu Đạo hoài nghi, không biết ông ta đang muốn nói chuyện gì.

“Vân Cơ ghê gớm thật...” Vu Chiếu Hành chỉ vào Vân Cơ, giải thích sự thay đổi trong mối quan hệ giữa mọi người một chút.

“Hoang đường.” Vân Cơ lại lên tiếng.

Ngưu Hữu Đạo và Vân Hoan bừng tỉnh, rốt cuộc đã hiểu vì sao bốn người kia đột nhiên chạy hết. Bọn họ quay đầu nhìn bốn phía, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi.

Chờ một chút, Ngưu Hữu Đạo cũng hơi dở khóc dở cười. Hắn thật sự không phải cố ý. Trước đó, khi hắn nhắc đến chuyện kết bái, hoàn toàn không nghĩ gì đến quan hệ với mẹ con Vân Cơ.

Vân Hoan nhìn mẹ, biểu hiện hơi có vẻ đặc sắc.

Vu Chiếu Hành muốn cười nhưng vẫn cố nhịn. Ông ta cũng nhìn ra Ngưu Hữu Đạo không phải cố ý, chỉ là hơi cảm thấy lạ: “Kết bái này có ý nghĩa gì sao? Ngươi cho rằng bọn họ sẽ coi là thật?”

Ngưu Hữu Đạo hiểu ý Vu Chiếu Hành, nhưng suy nghĩ của hắn lại khác: “Không nên cưỡng cầu. Khi giả sẽ có lúc thật, khi thật sẽ có lúc giả.”

Lời này nghe hơi rối, nhưng lại rất thực tế. Ba người bắt đầu đăm chiêu.

.....

“Tiên sinh, ngài nói gia có bao nhiêu khả năng trở về?”

Bên ngoài Anh Võ đường, thủ vệ canh giữ đã được cho lùi xa một chút. Thương Thục Thanh bước vào, nghe được giọng nói bên trong, liền vô thức đứng ngay ngoài cửa.

Anh Vũ đường là trọng địa quân cơ, không phải ai muốn vào là vào. Người có thể tùy ý ra vào, Thương Thục Thanh là người đầu tiên.

Sau khi giọng nói của Thương Triều Tông vang lên, giọng của Lam Nhược Đình tiếp theo sau: “Vương gia, việc này ai cũng khó mà nói, nhưng đích thật là rất nguy hiểm.”

Thương Triều Tông nói: “Tuy nói cục diện đã được Mao Lư sơn trang ổn định, nhưng ta thật sự không có chút ngọn nguồn nào về việc này cả.”

Lam Nhược Đình lại nói: Sao trong lòng Vương gia chỉ có từng đó không chắc chắn chứ? Chỉ sợ ngay ngay cả Mao Lư sơn trang cũng không chắc chắn. Theo tin tức báo về, gần đây người của Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn qua lại với Đại Thiền Sơn tương đối gần, có ý muốn lấy lòng Đại Thiền Sơn, sợ là cũng muốn chừa đường lui cho mình. Vương gia, có một câu không nên nói, mặc kệ kết quả như thế nào, chúng ta sớm muộn gì cũng phải chuẩn bị, không thể chờ đến khi sự việc giáng xuống đầu, tay chân luống cuống không làm gì được.”

Thương Triều Tông đáp: “Ta cũng có ý này, nhưng không biết thái độ của Mông soái như thế nào. Ta truyền tin đi, nhưng không thấy Mông soái trả lời.”

“Quân tình báo qua lại rất thông suốt. Ông ấy không có khả năng không nhận được tin tức, cũng không biết ý của Mông soái rốt cuộc là như thế nào.”

Lam Nhược Đình nói: “Vương gia, Mông soái không biểu lộ thái độ, đó chính là thái độ. Ý của Mông soái là Vương gia cứ xem tình huống mà xử lý. Ông ấy không muốn bị cuốn vào việc này, chính là muốn lưu lại một con đường cho chúng ta bên phía Đạo gia, không đến mức không cách nào kết thúc.”

Trong phòng yên tĩnh lại. Thương Thục Thanh đang xiết chặt năm ngón tay rốt cuộc nhịn không được, đẩy cửa bước thẳng vào.

Thương Triều Tông và Lam Nhược Đình đều giật mình. Thấy là nàng, cả hai nhẹ nhàng thở ra.

“Quận chúa.” Lam Nhược Đình chắp tay chào.

Thương Triều Tông mỉm cười nói: “Thanh nhi đến rồi sao?”

Sắc mặt Thương Thục Thanh nhìn không được tốt cho lắm: “Ca, muội đã nghe hết rồi.”

Thương Triều Tông và Lam Nhược Đình nhìn nhau, hơi xấu hổ. Thương Triều Tông nói: “Việc này đối với muội không có gì là không tốt. Cứ xem như chưa từng nghe thấy điều gì là được.”

Thương Thục Thanh tức giận nói: “Ca, tiên sinh, tại sao các người lại như vậy? Các người có biết mình đang làm gì hay không? Chính là qua sông đoạn cầu đấy.”

Lam Nhược Đình im lặng không nói.

Thương Triều Tông hơi cau mày: “Thanh nhi, sự việc không đến mức nghiêm trọng như em đã nói.”

Thương Thục Thanh đau lòng hỏi: “Tại sao lại không nghiêm trọng? Ca, người khác không biết, chẳng lẽ ngay cả ca cũng không biết đoạn đường này chúng ta đi như thế nào mà đến? Từ lúc chúng ta thoát khỏi kinh thành đã có dự định gì? Lúc nào chúng ta cũng lo lắng sẽ bị triều đình giết chết, còn chuẩn bị trốn ra hải ngoại, như chó nhà có tạng, sống ngày nào hoảng sợ ngày đó.”

“Ca, tiên sinh, là ai đã giúp ta đặt chân ở huyện Thương Lư? Là ai đã mạo hiểm thuyết phục Kim Châu ủng hộ chúng ta nắm được hai quận? Là ai đã cung cấp tài lực giúp chúng ta lấy lại sức mạnh của mình? Là ai đã mang về rất nhiều chiến mã giúp chúng ta mở rộng quân lực? Là ai đã ngăn cơn sóng dữ Thiên Ngọc môn, lại còn giúp ca có được quyền quản lý Nam Châu? Là ai đã trợ giúp ca biến nguy thành an trước uy hiếp trong ngoài Nam Châu? Là ai đã vì ca mà bảo vệ lý tưởng Đại Yến khỏi thất bại trước kỳ binh Vạn Thú môn?”

“Ca, tiên sinh, còn rất nhiều chuyện khác nữa. Đạo gia đã dốc hết tâm huyết giúp đỡ chúng ta rất rất nhiều, cũng vì chúng ta mà trả giá rất rất nhiều, nhưng Đạo gia chưa hề đòi hỏi chúng ta bất cứ thứ gì, cũng không hề lấy một ngôi nhà hay một con đường nào ở Nam Châu. Người Nam Châu nào mà không biết mình thiếu nợ Đạo gia chứ? Ngay cả người bên ngoài cũng biết, không có Đạo gia, sẽ không có Nam Châu ngày nay. Nhưng chúng ta đã báo đáp Đạo gia như thế nào? Chẳng lẽ báo đáp kiểu như vầy sao?”

“Ca, tiên sinh, các người có nghĩ đến không, chúng ta làm như vậy, trên dưới Nam Châu có đồng ý không? Cho dù không dám nói gì, nhưng sau này bảo người trên dưới Nam Châu nhìn chúng ta như thế nào?”

Nàng càng nói, tâm trạng của hai người càng nặng nề. Thương Triều Tông trầm giọng nói: “Thanh nhi, muội sợ người khác không nghe được sao? Nói nhỏ một chút đi.”

Sở dĩ cho thủ vệ tránh xa một chút, chính là sợ người ta nghe thấy.

Một phong thư của Mao Lư sơn trang đã vạch mặt cuộc gặp gỡ bí mật giữa bọn họ và Tiêu Dao cung. Bọn họ đã ý thức được bên cạnh bọn họ có tai mắt của Mao Lư sơn trang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play