Hồng Cái Thiên bị hắn nói đến không phản bác được. Gã nghe qua, cảm giác sự việc đúng là nghiêm trọng. Gã dường như cũng ý thức được, nhưng rốt cuộc là ý thức được cái gì thì gã không hiểu. Gã sửng sốt, không nghĩ ra mấu chốt bên trong là nằm ở đâu. Quá nôn nóng được biết, cuối cùng, gã quyết định không căng thẳng nữa, thừa nhận mình không hiểu: “Được rồi, ta thừa nhận đầu óc của ta không đủ dùng. Ngươi cứ nói thẳng mấu chốt bên trong ra đi, đừng vòng vo nữa.”

Ba người Vu Chiếu Hành cũng có cảm giác giống nhau, cảm thấy đã chạm đến nội tình rất lớn bên trong, nhưng lại không cách nào xuyên phá lớp giấy đó. Bọn họ thật sự nôn nóng được biết đáp án của vấn đề.

Ngưu Hữu Đạo hắng giọng nói: “Tam đương gia, nói đến mức như vậy, còn cần ta nhiều lời sao? Tăng thêm một ngàn tán tu tiến vào bí cảnh Thiên Đô, nói cho cùng cũng là hy vọng người tham gia chết nhiều hơn một chút. Chẳng lẽ ngươi có thể phủ nhận nguyên nhân này? Đạo lý rất đơn giản, còn cần ta nói thẳng ra sao?”

Hồng Cái Thiên vẫn mơ hồ: “Đúng, ngươi nói không sai, là đạo lý này, nhưng có liên quan gì đến chúng ta?”

Ngưu Hữu Đạo hơi đau lòng nhức óc: “Lấy lại danh sách, không tiếc đóng băng chiến sự, lại gia tăng thêm một ngàn tán tu, lần này chính là muốn để cho chúng ta chết nhiều một chút. Ý của chín vị kia kiên định như vậy, nói rõ điều gì? Không chết đủ nhân số là không cách nào làm cho chín vị kia hài lòng.”

“Sau khi một ngàn tán tu kia đi vào thì sao? Cơ hồ đều bị thế lực bảy nước mời chào. Đã ở bên trong thế lực của mình rồi, làm sao để chết cho đủ số đây? Ai lại hy vọng bên mình chết nhiều người hơn một chút chứ?”

“Bảy nước kia biết rất rõ, nếu chín vị đó muốn tiến hành thanh lý giới tu hành, thủ đoạn có thể lựa chọn để thực hiện nhiều lắm. Nhưng thái độ của chín vị đó lần này lại rất kiên quyết, bảy nước biết, nếu còn không để cho chín vị hài lòng, sau khi rời khỏi bí cảnh Thiên Đô, bọn họ cũng đừng mong tự tại. Trở tay không kịp, phiền phức nhất định vẫn còn ở đằng sau.”

“Cho nên, bọn họ nhất định phải cho chín vị kia một công đạo, nhưng bọn họ lại không muốn người mình chết. Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ để ai chết? Tam đương gia, ngươi cho rằng ai mới là đối tượng tốt nhất để bọn họ ra tay?”

Ba người Vu Chiếu Hành bừng tỉnh, dường như đã hiểu ra được điều gì đó.

Hồng Cái Thiên nghe xong cũng hãi hùng khiếp vía, cuối cùng cũng hiểu ra được chuyện gì, run rẩy nói: “Dĩ nhiên là tu sĩ hải vực chúng ta rồi.”

Ngưu Hữu Đạo đau lòng lắc đầu: “Bảy nước đã sớm có phản ứng, ta còn tưởng rằng các ngươi hiểu. Ai nghĩ đến, người ta biết hết chỉ mỗi một mình Tam đương gia không biết, không khỏi khiến Ngưu mỗ phải cảm khái. Nhưng điều này cũng có thể hiểu được. So với bảy nước luôn tranh quyền đoạt lợi cả một thời gian dài, tu sĩ hải vực các người lại không am hiểu phương pháp, có thể nói là thiếu ánh mắt để nhìn mấy phương diện này.”

“Mẹ nó!” Hồng Cái Thiên tức giận vặn tay: “Trước đó ông đây còn cảm thấy kỳ lạ, không biết người của bảy nước uống nhầm thuốc gì, lần trước tiến vào cũng không chơi trò như thế. Bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu, trong tay mọi người còn chưa có nhiều linh chủng, đáng để đánh nhau chết sống ngay từ bây giờ sao? Vừa thấy mặt đã gây phiền phức cho chúng ta. Chúng ta đụng phải ba bốn phái, tất cả đều như thế, còn bảo chúng ta giết người của bọn họ. Ông đây còn tưởng có hiểu lầm gì, náo loạn cả nửa ngày, thì ra tất cả chỉ là tìm cớ, che giấu tâm cơ bên trong, đúng là một đám khốn kiếp!”

Nghe xong, ba người Vu Chiếu Hành trợn tròn mắt.

Ngưu Hữu Đạo nói: “Nếu ta đoán không sai, người của Đông Hải, Tây Hải, Bắc Hải cũng gặp phải chuyện giống người Nam Hải các ngươi đấy.”

“Khụ khụ...” Vân Hoan đột nhiên ho khan, nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác.

Vân Cơ nhìn Ngưu Hữu Đạo giống như nhìn quỷ, sau đó ý thức được sự không ổn, vội vàng thu lại phản ứng.

Ánh mắt Vu Chiếu Hành nhìn Ngưu Hữu Đạo giống như nhìn người trời.

Ba người ngay từ đầu đều tin vào câu chuyện ma quỷ của Ngưu Hữu Đạo. Hắn xử lý, giải thích từng cái đều rất rõ ràng, không muốn tin cũng khó. Bọn họ nghe xong cuộc hội thoại giữa Ngưu Hữu Đạo và Hồng Cái Thiên, tất cả đều chấn kinh, mới phát hiện thiếu chút nữa mình đã tin tên Ngưu Hữu Đạo tà đạo này rồi.

Cuối cùng, ba người cũng đã hiểu tại sao bọn họ lại lén lút đi theo đằng sau giết người của thế lực các nước, thì ra là chuẩn bị sẵn cho việc lần này.

Cái hố chôn này phải gọi là sâu!

Nếu không phải Hồng Cái Thiên tự mình nói ra những gì mà gã đã gặp phải, chỉ cần Ngưu Hữu Đạo không nói tiếp, bọn họ còn hoài nghi mặc dù bản thân họ là người tham dự, rất có thể đến chết cũng không biết được chân tướng.

Một đống lý do lúc trước chỉ là trò ma quỷ lừa gạt Hồng Cái Thiên. Nhưng hắn nói một cách hợp tình hợp lý như vậy, làm sao có thể là giả được?

Ba người đến bây giờ cũng khó mà tin rằng, trước đó bọn họ lại tin những lời hắn nói là thật.

Lúc trước, bọn họ còn lo lắng, sợ Hồng Cái Thiên vạch trần ý đồ của Ngưu Hữu Đạo. Bây giờ nghĩ lại, đúng là trò cười. Hồng Cái Thiên không phải là loại người dễ bị lừa gạt, rớt xuống hố cũng không phải là không leo lên được. Nhưng bây giờ gặp phải cái hố này, một trăm Hồng Cái Thiên rớt xuống, đoán chừng chín mươi chín Hồng Cái Thiên cũng không leo lên được.

Cái gọi là đào hố, đơn giản chỉ là đào bên cạnh một vách núi. Đừng nói là một người rớt xuống, ngay cả thiên quân vạn mã cũng có thể rơi vào.

Hôm nay, ba người xem như tận mắt nhìn thấy thực lực của người trước mắt, cũng không còn cảm thấy trước đó chạy lung tung là vô ích nữa.

Nghe tiếng ho khan, Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn ba người, ngoài mặt thì vẫn không có gì thay đổi nhưng trong lòng hắn biết, sự việc đến nước này đã bị bại lộ. Ba người không phải kẻ ngu, trước đó không biết là bởi vì hắn vẫn luôn gạt bỏ hành vi giết người vu oan của mình.

Hồng Cái Thiên quay sang nhìn Vân Hoan ho khan, cũng không để ý. Bởi vì gã không cảm thấy Ngưu Hữu Đạo có vấn đề, ngược lại còn cho rằng chân tướng chính là như thế, cuối cùng đã tìm ra nguyên nhân tại sao người của mình lại bị bảy nước bắt đi.

Cũng vì vậy mà gã cảm thấy tức giận vô cùng. Sau khi phát tiết, gã cho rằng vẫn nên đối mặt với hiện thực, bởi vì vấn đề thực tế rất nghiêm trọng.

Còn cần phải suy nghĩ nhiều sao? Nếu bị tu sĩ bảy nước bắt được rồi giết chết, trong khi thực lực của tu sĩ hải vực không phải là đối thủ của bảy nước, chờ đến thời khắc sống còn mở ra, đó chính là đại kiếp sinh tử của bọn họ.

Bây giờ, gã xem như đã hiểu vì sao lúc trước Ngưu Hữu Đạo lại nói bọn họ đồng mệnh tương liên. Cũng không phải đồng mệnh tương liên, mà là đều chịu sự uy hiếp tử vong của bảy nước.

Gã cau mày nói: “Xem ra, ngươi nói đồng mệnh tương liên cũng không phải là không có lý.” Khi nói, tâm trạng của gã nặng nề vô cùng.

Ngưu Hữu Đạo hiểu ý của gã, lắc đầu nói: “Tương đối mà nói, ta vẫn còn tốt hơn một chút. Bảy nước chưa chắc đã xuống tay với ta, nhưng đối với các ngươi... haha...”

Hồng Cái Thiên hừ lạnh: “Ngươi đắc ý cái gì? Cho dù không xuống tay với ngươi, mấy người các ngươi ai thảm hơn ai chứ? Ngươi có cái gì tốt hơn để đắc ý chứ?”

Ngưu Hữu Đạo cười khổ: “Ta không có đắc ý. Ta không phải đang cầu Tam đương gia hỗ trợ sao?”

Hồng Cái Thiên cau mày, có chút hoài nghi không biết đầu óc của tên nhóc này có vấn đề hay không. Giúp ngươi, ngươi cũng chết. Không giúp ngươi, ngươi cũng sẽ chết, có đáng để bọn họ rước phiền phức hay không? Chẳng lẽ còn trông cậy vào bọn họ giúp hắn chém giết, ngăn cản nguy hiểm, để hắn đoạt được vị trí thứ nhất sao?

Trên thực tế, thực lực của thế lực hải ngoại không bằng thế lực lục địa. Nói cách khác, trong những lần tiến vào bí cảnh Thiên Đô trước đây, cũng chưa lần nào bọn họ lấy được vị trí thứ nhất. Mỗi lần đến cũng chỉ là bất đắc dĩ hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, làm gì có chuyện có thể giúp Ngưu Hữu Đạo chiếm được vị trí thứ nhất chứ. Huống chi bây giờ bọn họ lại đứng trước tình huống như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play