Ông ta kiêng kỵ là lo lắng cục diện sau khi Ngưu Hữu Đạo trở về. Trước mắt, người bên ngoài còn chưa biết được chuyện Ngưu Hữu Đạo đã làm ở Thiên cốc.

Đây cũng là nguyên nhân Ngọc Thương không dám nói ra, cho dù là tâm phúc của Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo có liên quan đến toàn bộ thế cục Nam châu, dễ rút dây động rừng. Một khi để người ta biết Ngưu Hữu Đạo không có khả năng còn sống trở về, lòng người Nam châu tất có biến.

.......

Một mình đứng dưới mái hiên, Thương Triều Tông im lặng.

Y đã sớm về tới phủ thành Nam châu. Chiến sự bị đóng băng, không nhất thiết phải để hai nhân vật quan trọng của Nam châu ở đó, chỉ lưu lại một mình Mông Sơn Minh là được.

Gần đây, trong lòng y cảm thấy áp lực rất lớn. Ngưu Hữu Đạo có còn sống trở về hay không là điều mà y lo lắng nhất. Người bên dưới cũng có ý tìm hiểu, hiển nhiên là đều lo lắng cho thế cục Nam châu.

Trưởng lão Tiêu Dao cung Quách Thanh Không đến tìm y, bàn đến chuyện đầu nhập, hứa hẹn chỉ cần y suất lĩnh Nam châu đầu nhập vào, chuyện giết Thi Thăng, Tiêu Dao cung xem như bỏ qua.

Mặc kệ lời hứa này là thật hay giả, Thương Triều Tông đều biết, một khi Ngưu Hữu Đạo không về, y tất phải đưa ra một sự lựa chọn khác.

Không chỉ Tiêu Dao cung, ngay cả Linh Kiếm sơn và Tử Kim Động đều ám chỉ chuyện này, chỉ là không nói rõ như Tiêu Dao cung mà thôi.

Người ngoài rất khó tưởng tượng được bây giờ y đang gặp phải áp lực lớn đến cỡ nào. Nếu y từ chối, chẳng khác nào đắc tội với ba Đại Phái. Một khi Ngưu Hữu Đạo không trở về được, không có Ngưu Hữu Đạo ngăn cản, kết cục của y nhất định sẽ rất thảm. Không chỉ y, còn rất nhiều người sẽ bị thanh trừng đẫm máu.

“Vương gia, tin tức từ Mao Lư sơn trang.”

Lam Nhược Đình bước vào, đưa ra một phong mật tín.

Thương Triều Tông phát hiện sắc mặt của ông ta rất khó coi, khi nhận phong thư, thuận tiện hỏi một câu: “Chuyện gì vậy?”

Lam Nhược Đình nói: “Trưởng lão Quách Thanh Không của Tiêu Dao cung gặp tập kích bỏ mình rồi.”

Thương Triều Tông giật mình, nhanh chóng đọc kỹ phong thư. Tình huống cũng không khác gì Lam Nhược Đình đã nói. Sau khi Quách Thanh Không âm thầm đến đây bàn chuyện, trên đường trở về đã bị tập kích. Không chỉ Quách Thanh Không, ngay cả thành viên đi cùng cũng chết hết, không một ai may mắn thoát khỏi.

Mấu chốt của vấn đề chính là, nội dung phong thư nói rất rõ đội ngũ Quách Thanh Không có bao nhiêu người, gặp nạn ở chỗ nào bên trong nước Yến, chỉ thiếu chút nữa không nói thẳng việc âm thầm bàn chuyện ở đây.

Thương Triều Tông hỏi: “Không phải bọn họ có phi hành tọa kỵ sao?”

Lam Nhược Đình đáp: “Có thể là bị chặn giết trên không.”

Thương Triều Tông im lặng một hồi rồi hỏi: “Là Mao Lư sơn trang làm?”

Lam Nhược Đình nói: “Ở cái nơi hẻo lánh như thế này, toàn bộ đều gặp nạn, chỉ sợ ngay cả Tiêu Dao cung cũng không biết. Tin là do Mao Lư sơn trang gửi đến, là ai làm còn phải hỏi nữa sao? Thư này là cố ý gửi cho Vương gia xem.”

Thương Triều Tông hiểu, nhưng đám người Quách Thanh Không bí mật đến đây gặp mặt, hiển nhiên là đã nhận được sự phối hợp của Đại Thiền Sơn.

Chung quanh nơi này đều là tu sĩ Đại Thiền Sơn thủ vệ, không có Đại Thiền Sơn phối hợp, Quách Thanh Không không cách nào đến gặp y mà không ai biết.

Dù sao cũng đang có người của Linh Kiếm sơn và Tử Kim Động nhìn chằm chằm vào.

Phong thư này gửi đến đã phá vỡ mọi chuyện, nói rõ việc gặp mặt bàn chuyện lén lút đó không giấu được Mao Lư sơn trang.

Mặc dù bọn họ không nói cho Mao Lư sơn trang biết hành động lần này, nhưng cử động khác thường của phủ Thứ sử Nam Châu không thể gạt được ánh mắt của Mao Lư sơn trang, rõ ràng muốn để y biết “Thương Triều Tông, bên cạnh ngươi còn có người của ta”.

Nhưng thế cục trước mắt, điều này không quan trọng. Thương Triều Tông biết, y có thể chỉnh đốn lại người bên cạnh bất cứ lúc nào, thanh trừ sạch sẽ.

Tuy nhiên, trong tình huống Ngưu Hữu Đạo vô hại đối với y, không làm việc trái lương tâm thì không cần phải làm. Bình thường Ngưu Hữu Đạo cũng không can thiệp vào việc quản lý Nam châu nhưng việc bên kia chú ý họ cũng có thể hiểu được, cũng không thể nào không nghe không hỏi đến.

Cho nên, mặc dù y biết bên cạnh mình có người của Mao Lư sơn trang, nhưng y không động đến người đó. Xét theo một trình độ nào đó, bản thân y cũng là người của Mao Lư sơn trang.

Ngược lại, nếu muốn động, đồng nghĩa với việc y không muốn làm người của Mao Lư sơn trang nữa, đồng thời trở mặt với Ngưu Hữu Đạo.

Chỉ là, khi Ngưu Hữu Đạo ở đây, hắn chưa hề đưa ra lời cảnh cáo như vậy, huống chi bây giờ hắn không có mặt.

Thương Triều Tông lên tiếng hỏi: “Là ai bên Mao Lư sơn trang đang tỏ thái độ với chúng ta?”

Lam Nhược Đình trầm ngâm nói: “Có thể chặn giết đám người Quách Thanh Không, chúng ta tuyệt không thể coi thường. Đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được. Trong lúc không có Đạo gia ở đây, ai ở Mao Lư sơn trang dám đối nghịch với Tiêu Dao cung chứ? Là ai dám đại khai sát giới với Trưởng lão Tiêu Dao cung? Và ai sẽ là người gánh chịu hậu quả? Ngoại trừ Đạo gia, Mao Lư sơn trang không ai dám làm chủ chuyện này.”

Thương Triều Tông kinh ngạc hỏi: “Là ý của Đạo gia sao?”

Lam Nhược Đình đáp: “Có thể làm chủ, ngoại trừ Đạo gia thì không còn ai khác, có thể là do Đạo gia bố trí trước khi tiến vào bí cảnh Thiên Đô. Đạo gia là loại người mưu tính sâu xa, không có khả năng không làm gì đã rời đi. Mao Lư sơn trang chỉ là người chấp hành.”

Sắc mặt Thương Triều Tông ngưng trọng, nhìn chằm chằm phong thư trong tay: “Mao Lư sơn trang lại dám ra tay trực tiếp với Tiêu Dao cung.”

Đối với điều này, Lam Nhược Đình cũng cảm thấy bất ngờ. Khi Ngưu Hữu Đạo ở đây, hắn cũng không dám làm như vậy. Người đi rồi, Mao Lư sơn trang ngược lại lộ ra răng nanh.

Có lẽ răng nanh sẽ cứng, nhưng ông ta vẫn không cho rằng Mao Lư sơn trang có thực lực cứng đối cứng với Tiêu Dao cung.

Thật tình ông ta không biết, Ngưu Hữu Đạo đối với toàn bộ thế cục đã có sự cân nhắc trước. Một trận chiến giúp cho sức ảnh hưởng của Nam châu lớn chưa từng có, có một số việc hắn không cách nào né tránh, không thể không đối mặt với ba Đại Phái nước Yến.

Trước khi tiến vào bí cảnh Thiên Đô, hắn đã đưa ra quyết sách trọng đại, gia nhập Tử Kim Động.

Đến lúc đó đối kháng với Tiêu Dao cung cũng không phải là Ngưu Hữu Đạo hắn mà là Tử Kim Động. Hắn chẳng có gì phải sợ, Tiêu Dao cung không uy hiếp được hắn.

“Vương gia, đây cũng không phải là chuyện xấu. Có Mao Lư sơn trang ngăn đằng trước, vừa lúc giảm bớt khó khăn cho ngài, chúng ta cũng không ngại yên lặng theo dõi kỳ biến.” Lam Nhược Đình thở dài nói.

Thương Triều Tông nói: “Quốc Thanh Không âm thầm đến gặp ta bàn chuyện, bây giờ đột nhiên chết đi, Tiêu Dao cung tất sẽ tìm bổn vương để giải thích.”

Lam Nhược Đình chỉ phong thư trong tay y: “Đây chính là giải thích. Và đây cũng là ý của Mao Lư sơn trang, hoặc cũng có thể nói là ý của Đạo gia, Vương gia đừng quan tâm. Mao Lư sơn trang đã ra tay, bọn họ tất nhiên sẽ tự ứng đối.”

Thương Triều Tông suy nghĩ một chút, sau đó gật đàu.

Lúc này, có người đến báo: “Vương gia, Hoàng chưởng môn của Đại Thiền Sơn đến.”

Thương Triều Tông và Lam Nhược Đình nhìn nhau, lập tức bước ra ngoài nghênh đón.

Sau đó, hai người trở lại vườn, còn có thêm một người, chính là Chưởng môn Hoàng Liệt của Đại Thiền Sơn.

Mọi người ngồi xuống, mấy lời khách sáo là không thể tránh khỏi. Sau khi chào hỏi xong, Hoàng Liệt nói: “Nghe nói Quách trưởng lão của Tiêu Dao cung đến, không biết là đã nói gì với Vương gia?”

Hai người Thương Lam nhìn nhau, hiểu ra ý đồ của đối phương. Quách Thanh Không đến đây mật hội, hoạt động của Đại Thiền Sơn và Tiêu Dao cung đằng sau không cần nói nhiều.

Hai người cũng đã nhìn ra, Ngưu Hữu Đạo vừa đi, không ai trấn trụ cục diện Nam châu, những bên có liên quan đều ngo ngoe muốn động. Khi còn Ngưu Hữu Đạo, ngay cả Đại Thiền Sơn cũng không dám làm như vậy.

Thương Triều Tông cũng là loại người hùng tài mưu lược, không phải loại người thích ăn miếng trả miếng, khi đã có quyết định thì sẽ không ấp a ấp úng. Y nói thẳng: “Quách trưởng lão đã xảy ra chuyện.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play