Ta biết ngài lo lắng chuyện gì, thực ra ta chưa từng dùng khổ thần đan.”
Hắn ta sẽ không thừa nhận chuyện này, Ngưu Hữu Đạo cũng đã liên tục thông báo cho ông ta, chuyện này không thể coi thường. Khổ thần đan là chỗ dựa cho Hiểu Nguyệt Các, có người có thể phá giải chính là tối kỵ của Hiểu Nguyệt Các.
Ngọc Thương nhíu mày. Ông ta đã từng hỏi Ngưu Hữu Đạo chuyện này, Ngưu Hữu Đạo cũng nói vậy.
Đây cũng là điều ông ta lo lắng. Lúc trước, nhận được tin từ Tề Kinh báo lại là đã cho Viên Cương ăn khổ thần đan, nhưng sau khi xảy ra chuyện Tô Chiếu và Viên Cương bỏ trốn thì không dám xác nhận nữa. Hoàn toàn có khả năng Tô Chiếu giở trò gì đó để giúp Viên Cương.
Tô Chiếu đã yêu Viên Cương, đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn hắn ta chịu cái tội ấy.
Quả thực Ngọc Thương cũng không chắn chắn về điều này, biện pháp tốt nhất để xác định là cho Viên Cương dùng lại khổ thần đan một lần nữa, đương nhiên sẽ xác định được có thể hoá giải hay không.
Nhưng từ khi hợp tác với Ngưu Hữu Đạo, nhất là với tình hình trước mắt, ông ta cũng không dám làm gì Viên Cương. Nếu Viên Cương không hoá giải được, dám hạ độc thủ thế này với thủ hạ tâm phúc của Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo sẽ trở mặt.
Lui tới nhiều lần với Ngưu Hữu Đạo, ông ta đã lĩnh giáo được hắn khó chơi thế nào. Ví dụ như lần này, đến giờ ông ta mới hiểu được, không phải Ngưu Hữu Đạo không viết ra được bí phương, nào có phức tạp như hắn nói, rõ ràng là muốn ép đòi tiền hắn…
Khách nhân đi rồi, Quản Phương Nghi tới, bên cạnh Viên Cương, hỏi: “Đạo gia không ở đó, ông ta tới làm gì?”
Viên Cương nói: “Đạo gia bảo ông ta tới.”
Quản Phương Nghi nghi ngờ: “Đạo gia tới bí cảnh Thiên Đô, làm sao ông ta liên lạc được với Đạo gia?”
“Ông ta tới Phiêu Miễu Các, trước khi Đạo gia đến bí cảnh Thiên Đô đã gặp Đạo gia.” Dứt lời, Viên Cương đã móc ra xấp ngân phiếu của Thiền trang Thiên Hạ, đếm ra hai mươi tấm ngay trước mặt Quản Phương Nghi, đưa cho bà ta:”Đạo gia cho ngươi!”
Quản Phương Nghi cầm lấy, lật ra xem, thấy mỗi tấm có giá trị hối đoái lên tới một triệu kim tệ. Nói cách khác, lần này hắn cho mình hai mươi triệu.
Bà ta nhìn sang tay Viên Cương, xem chừng còn mười cái, nghi ngờ hỏi: “Đâu ra lắm tiền thế?”
“Đạo gia bán bí phương cất rượu cho Ngọc Thương. Trong thư có nói, lấy hai tấm thiên kiếm phù của ngươi, trả tiền này cho ngươi.”
Quản Phương Nghi trợn trừng hai mắt, có cùng phán đoán với Viên Cương, vội hỏi: “Có phải Đạo gia đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không biết, hẳn là đã gặp phiền toái gì.”
Ngay cả ông ta bản cũng ra tay rồi, nói cái thiên kiếm phù đều là lấy cớ, tên kia xài tiền của mình còn khách khí sao? Đây là ngài ấy an bài hậu sự mà. Thực sự có thể ngài ấy không về được! Quản Phương Nghi nhìn định mức ngân phiếu Tiền trang Thiên Hạ trên tay mình, hốc mắt đỏ lên ươn ướt muốn khóc!
Trong lòng bà ta rất khó chịu, nam nhân này, đến chết cũng phải an bài đường lui cho mình, lại không phải vì ái mộ tư sắc của mình. Cả đời này, vất vả lắm mới gặp được một người, lại có khả năng sẽ không còn được gặp lại.
Viên Cương không nói gì nữa, xoay người rời đi.
“Chờ một chút!” Quản Phương Nghi gọi hắn ta lại, hỏi: “Ngươi định xử trí Tô Chiếu kia như thế nào?”
Viên Cương dừng bước, lạnh lùng nói: “Nên xử trí thế nào ta đã định rồi, không cần ngươi quản!” Hắn ta dứt lời rời đi.
Hoàn toàn chính xác. Ngưu Hữu Đạo đi rồi, quả thực nơi này không ai có thể quản được hắn ta.
Quản Phương Nghi ngẩng đầu hít một hơi thật sâu. Bà ta hạ quyết tâm, lần này, mình sẽ không từ thủ đoạn cố hết sức hoàn thành tốt nhiệm vụ Ngưu Hữu Đạo đã giao cho trước khi đi.
…
Tiến vào trong đầm, nam tử trần chuồng ngâm mình trong nước, dựa lưng vào tảng đá đày khoan khoái.
Không biết có phải vì quá thư thái không nên y hơi buồn ngủ. Đột nhiên, tiếng ồn ào cách đó không xa khiến y bừng tỉnh.
Y vội ngồi dậy, phát hiện không thấy quần áo đặt bên đầm nước đâu, chỉ thấy vớ giày.
Nam tử giật nảy cả mình, lắc mình một cái lao tới chỗ có tiếng sột soạt, đập vào mắt là một con heo nhỏ mọc lân giáp, kéo một cái áo trắng đang ầm ỹ.
Thấy có người đến, con vật giống con heo nhỏ này lập tức chạy đi, nhưng lại bị vướng bộ quần áo kia nên liên tục trượt chân.
Nam tử như diều hâu bắt con gà lăng không đánh tới, ôm con heo kia lên xem, lập tức dở khóc dở cười.
Con heo kia đang bị giày vò trong bộ quần áo của y. Nó chui vào áo, đầu kẹt bên trong, không chui ra được, nên làm ầm ỹ lên.
Xem xét tứ phía, chỉ có xé áo ra, không thấy áo khoác đâu, cũng không biết bị con vật kia làm rơi đâu rồi.
Dù quần áo đã rách nát lắm rồi nhưng vẫn còn hơn trần tr,uồng… sẽ hơi bất nhã… người ta sống trên đời mà không có nổi mảnh vải che thân cũng khó mà đặt chân.
Trong cơn tức giận, nam tử kia bóp chết con vật, mặc lại y phục bẩn thỉu rách rưới vào người, quay lại đầm nước, đi giày vào, rồi mới tiếp tục tìm kiếm.
Tìm khắp nơi khắp lượt vẫn không thấy con vật kia bỏ quần áo của mình đi đâu rồi, cuối cùng, y đành bó tay, quay trở về.
Y quay về lối vào Thiên Cốc, một đám tu sĩ Phiêu Miễu Các tới đây làm nhiệm vụ, y cũng là một trong số họ. Mọi người tiến vào đây, một năm sau mới có thể đi ra.
Đột nhiên xuất hiện một người không mặc quần, chỉ có một cái áo lót, chân còn đi giày, đám người đều dồn mắt nhìn, sau một lát sửng sốt thì cũng cười phá lên.
Có người chỉ vào y, hỏi: “Thôi Bất Bình, ngươi làm loạn với nữ nhi nhà ai mà bị đánh thành dạng này thế? Ta nói cho ngươi biết, lúc này không làm loạn được đâu đấy.”
Nam tử được gọi là Thôi Bất Bình cười khổ, ném con vật đã bị bóp chết tới trước mặt mọi người: “Trong lúc ta ngâm nước tắm, thứ chết tiệt này đã tha quần áo của ta đi, không biết tha đi đâu rồi, chỉ tìm lại được cái áo rách đang mặc đây. Nướng con súc sinh này lên cho ta, không ăn nó không tiêu được mối hận trong lòng.”
Có người dùng chân gẩy gẩy con vật đã chết dưới đất, nghi ngờ hỏi: “Thứ này có thể lấy quần áo của ngươi ngay trước mặt ngươi sao?”
Thôi Bất Bình vỗ vỗ trán: “Cũng trách ta, ngâm nước dễ chịu quá, buông lỏng cảnh giác, không nhịn được chợp mắt một lát, để cho tiểu gia hoả này thừa cơ. Nếu không phải nó bị mắc vào cổ áo không thoát ra được mà gây ồn ào bị phát hiện, chỉ sợ hôm nay ta phải trần tr,uồng quay lại…” Y kể lại tình hình lúc đó.
Thì ra là thế! Lúc này mọi người mới thôi nghi ngờ.
Thôi Bất Bình tìm bọc quần áo của mình, lấy một bộ quần áo khác ra, vừa mặc vào vừa nói: “Nếu y phục của chúng ta rơi vào tay người khác sẽ không ổn, nhỡ bị người nào có tâm lợi dụng sẽ phiền phức đấy. Chờ lát nữa mọi người hỗ trợ tìm giúp ta nhé.”
Có người nói: “Quần áo là vật chết, chúng ta có vài người thế này, nhỡ con súc sinh này tha quần áo của ngươi đến cái xó xỉnh nào đó, hoặc giấu vào trong hang, nơi này lớn thế, làm sao tìm được?”
Có người khác lại nói: “Đáng lẽ ngươi không nên giết nó, nên thả nó ra. Nó bị sợ sẽ chạy về hang ổ, ngươi đi theo nó, không chừng lại tìm được quần áo đấy.”
Thôi Bất Bình vỗ vỗ trán: “Ừ nhỉ, sao ta không nghĩ tới?”
“Có một bộ y phục, thôi quên đi. Ai dám làm trò gì với Phiêu Miễu Các của chúng ta chứ? Chúng ta cũng quan sát rồi, người các lộ đều đi xa cả, ai cũng muốn đi tìm linh chủng, trong có đủ linh chủng, không chịu nổi một năm trong bí cảnh, hẳn là sẽ không có ai quay lại đâu.”
Tuy nói vậy nhưng mọi người cũng chạy đến chỗ mất quần áo tìm khắp nơi, nhưng vẫn không thấy.
Chỉ một bộ y phục, không thể cứ dây dưa mãi, về sau cũng chỉ có thể coi như thôi. Họ đoán chừng đã bị con thú kia tha đến xó xỉnh nào rồi, đến bọn họ cũng không tìm được, chắc hẳn những người khác cũng khó mà vô tình nhặt được…
“Vu Chiếu Hành, ngươi muốn làm gì?”
Đứng trên chạc cây, Trưởng ông ta Tiêu Dao Cung Sơn Hải nổi giận, chỉ thẳng vào mặt Vu Chiếu Hành đang ngăn ở cửa hang, giận dữ mắng mỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT