“Theo dõi cho ta!” Ngưu Hữu Đạo không giải thích nguyên nhân mình đa nghi, tóm lại là không thể tiêu trừ lo nghĩ lúc trước, hắn vẫn phải lưu tâm một chút.

Ngưu Hữu Đạo nói vậy, người Nam Châu muốn không nghĩ cẩn thận cũng khó, ánh mắt nhìn Nhan Bảo Như cũng thay đổi.

Một nhóm người, nay đã thêm một, tiếp tục tiến lên.

Không bao lâu sau lại có người ngăn cản. Lần này không phải một nữ nhân xinh đẹp mà là một nam nhân. Là một ông ta đầu cõng kiếm.

Giống nhau là, lai lịch của ông ta đầu cũng không nhỏ, cao thủ xếp hạng thứ sáu trong Đan Bảng, Vu Chiếu Hành!

Vẫn là trưởng ông ta Tiêu Dao Cung Sơn Hải ra mặt tra hỏi: “Vu Chiếu Hành, cớ gì cản đường?”

Vu Chiếu Hành nói: “Ở cái nơi quỷ quái này một mình cả năm cũng không phải chuyện gì, vẫn là tìm vài người cùng đi thì tốt hơn, có vài việc lặt vặt không cần tự mình ra tay. Ta chờ ở đây, gặp đoàn nào sẽ tham gia vào đoàn đó, nếu không chê thì tính thêm ta vào. Các ngươi yên tâm, mấy thứ linh chủng này không có tác dụng gì với ta.”

Ông ta nói vậy, Sơn Hải không phản bác được.

Tu sĩ Yên quốc nhìn nhau. Đối phương nói không khác gì mấy Nhan Bảo Như, chỉ là, có vẻ khá trùng hợp, đều là cao thủ xếp hạng cao trong Đan Bảng. Hai người họ đã bàn bạc trước sao?

Đừng nói là bọn họ, ngay cả Nhan Bảo Như cũng không nhịn được mà sượng mặt kỳ quái, dở khóc dở cười, trong lòng thầm tự hỏi, chuyện này là sao?

Khoé miệng Ngưu Hữu Đạo lại cong lên một điệu cười trêu tức, tranh thủ lúc không có ai chú ý, hắn tới gần Trưởng ông ta Tử Kim Động Nghiêm Lập thì thầm mấy câu.

Nghiêm Lập hơi bất ngờ quay lại nhìn. Ngưu Hữu Đạo thản nhiên lùi ra.

Khi tất cả mọi người đểu cảm thấy Nhan bảo Như và Vu Chiếu Hành lần lượt xuất hiện thật là kỳ quặc, Nghiêm Lập liền ra mặt thuyết phục Liễu Sơn Hải và Chử Phong Bình chấp nhận cho Vu Chiếu Hành gia nhập.

Lý do của Nghiêm Lập là, Vu Chiếu Hành là bạn của ông ta, do ông ta mời tới, không vấn đề gì.

Đã có ông ta ra mặt đảm bảo, mọi người còn nói được gì nữa?

Ngay trước mắt mọi người, Nghiêm Lập nói với Vu Chiếu Hành: “Chuyện ăn uống sinh hoạt thường ngày Vu huynh không cần lo. Chuyến này Vu huynh chỉ cần hỗ trợ bảo vệ an toàn cho Ngưu Hữu Đạo là được.”

Vu Chiếu Hành liếc nhìn Ngưu Hữu Đạo, thấy hắn cũng nhìn mình, ánh mắt cười cười.

“Được!” Vu Chiếu Hành gật đầu đồng ý, đi thẳng tới chỗ Ngưu Hữu Đạo.

Lúc nãy Ngưu Hữu Đạo đã cảnh báo về Nhan Bảo Như, không biết tình hình Vu Chiếu Hành này như thế nào, tóm lại, hai người liên tiếp xuất hiện, hoàn toàn đáng nghi ngờ, mấy người Vân Cơ đều nghi ngờ, nhìn sang Ngưu Hữu Đạo, thấy hắn khẽ gật đầu mới mở đường cho Vu Chiếu Hành tới bên cạnh hắn.

Thấy Vu Chiếu Hành canh giữ bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, lông mày Nhan Bảo Như hơi nhíu lại.

Không ít tu sĩ nước Yên thấy cảnh này, trong lòng cảm khái không thôi, họ nhận ra người có thân phận có địa vị thực tốt, không cần làm gì hết, đến đây còn có cao thủ chuyên môn bảo vệ, không giống bọn họ, chỉ có thể bán mạng.

Tiếp tục tiến lên, nhưng bầu không khí của đoàn người khá quỷ dị, nguyên nhân vẫn là do Nhan Bảo Như cùng Vu Chiếu Hành liên tiếp xuất hiện với cùng lý do.

Khoảnh rừng này rất rộng, không mất nửa ngày không thể ra được, đoàn người cũng không vội vàng đi ra ngoài, nên trước khi ra khỏi đây, họ quyết định chỉnh đốn một chút.

Vì cây trong khu rừng quá cao, cao tới mức không còn loại cây nào khác sinh trưởng được ở đây, linh thụ không thể sinh trưởng khi không có ánh nắng mặt trời, chỉ có thể ra khỏi đây mới tìm được linh thụ.

Bởi vậy, ra khỏi đây mới bắt đầu cảnh giết chóc, mà trận giết chóc sau kỳ hạn một năm cũng sẽ kết thúc trong khu rừng này.

Trước mắt, bí cảnh Thiên Đô mới bắt đầu, tất cả mọi người không lấy được linh chủng, tạm thời nơi này có thể nói là tương đối an toàn.

Phần lớn mọi người đều ở lại đây nghỉ ngơi dưỡng sức rồi mới rời khu rừng này bắt đầu hành trình mạo hiểm ở bí cảnh. Tu sĩ nước Yên cũng không ngoại lệ.

Đào hang ngay trên cành cây, một đám tu sĩ thi pháp nổ ra. Chỉ một gốc đại thụ mà cái hang nổ ra có thể chứa được hơn ngàn tu sĩ nước Yên.

Thời gian ở nơi này khác với bên ngoài, đi một ngày một đêm, bên ngoài đã qua hai ngày.

Tới gần chạng vạng tối, Trưởng ông ta Linh Kiếm Sơn Chử Phong Bình đã chạy tới hốc cây có Ngưu Hữu Đạo tìm Ngưu Hữu Đạo bàn chuyện.

Trong hốc cây, Chử Phong Bình muốn đuổi những người khác đi, Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu. Chờ người không có phận sự gì lui ra, hắn mới hỏi: “Không biết Chử Trưởng ông ta có gì phân phó?”

Dường như cũng muốn nhìn rõ phản ứng của hắn, Chử Phong Bình thả nguyệt điệp ra hốc cây.

Trên thực tế, nguyệt điệp không sống lâu được, nếu muốn nguyệt điệp của mình sống lâu cũng phải nghiền linh chủng trộn lẫn vào trong đồ ăn thức uống của nó.

Nương theo ánh sáng của Nguyệt Điệp nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo dò xét một hồi, Chử Phong Bình thong thả nói: “Ta có một vị nữ tử dáng dấp không tệ lắm, đưa tới cho ngài.”

Ngưu Hữu Đạo âm thầm cười khổ, đại khái đoán được ông ta muốn gì, một nhà lại một nhà, xem ra không đồng ý không được. Hắn thở dài: “Sau đó thì sao?”

“Dù không phải tuyệt đại giai nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng ngài cũng rất xứng. Cưới đi. Ngài là người thông minh, hẳn là hiểu ý ta.”

“Ta nghe hiểu, chỉ là, đệ tử của ngài cam tâm tình nguyện sao? Ta không muốn cưới một người không muốn gả cho ta.”

“Ngài đi tới nước này rồi không còn đường quay đầu lại nữa, đã tới mức độ này còn xử sự theo cảm tính, thì có lỗi với mình, cũng có lỗi với những người đi theo ngài. Người ở vị trí nào sẽ phải gánh vác trách nhiệm ở vị trí ấy. Tương tự như vậy, nàng ấy có cam tâm tình nguyện có quan trọng không?”

“Nàng ấy là một người sống sờ sờ, ngài làm sư phụ chẳng lẽ không nghĩ tới cảm nghĩ của nàng ấy chút nào?”

“Người trẻ tuổi, đôi khi suy nghĩ thật ngây thơ, không thực tế. Huống chi nàng ấy cũng đồng ý, dù trong lòng có vài phần không tình nguyện, chỉ cần hai người sau này ở chung lâu ngày, đương nhiên sẽ có tình cảm. Ngài cũng không nên suy nghĩ nhiều, ta không hèn hạ vô sỉ như ngài nghĩ đâu, vì ta là sư phụ của nàng ấy, cho nên ta phải nghĩ cho nàng ấy. Nếu nàng ấy kết hợp với ngài, lợi ích nhận được có lẽ vất vả cả đời ở tông môn cũng không đổi được. Có cha mẹ nào không hy vọng nữ nhi của mình được gả tốt? Tấm lòng của ta với nàng ấy khác nào cha mẹ ruột. Chính nàng cũng biết mình sẽ có được cái gì, nếu không, sẽ không đồng ý.

“Thực sự chỉ vì tốt cho nàng ấy, Chử Trưởng ông ta không vì chính mình chút nào sao?”

“Nàng ấy tốt, ta làm sư phụ đương nhiên cũng tốt. Ta tốt, nàng ấy làm đồ đệ đương nhiên cũng tốt. Lúc đầu ta cũng không muốn tới đây, tông môn lại dặn ta làm chủ chuyện này nên ta mới cố mà làm. Ngài yên tâm, ta sẽ không tuỳ tiện chọn một người bậy bạ mà gả cho ngài đâu. Người này không tệ lắm, ngài không cần ngại vì có liên quan tới lợi ích.”

“Nếu ta không đồng ý thì sao?”

“Ngài không đồng ý, ta không lấy được quyền chưởng khống Nam Châu, ta còn có thể để cho Linh Kiếm Sơn nỗ lực hy sinh để bảo vệ ngài sao? Không bảo vệ ngài là nhẹ, nếu ta còn vướng chân ngài, tình cảnh của ngài lại càng thêm nguy hiểm. Ta khuyên ngài không nên vọng động thì hơn.”

Ông ta không nói sớm hơn, mà tới bí cảnh Thiên Đô mới nói, hiển nhiên đã dự mưu tốt.

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ngài cũng biết tình cảnh của ta, Toa Như Lai yêu cầu quá hà khắc rồi, ta gần như không có đường sống, ngài nhẫn tâm gả đồ đệ mình cho một người chết?”

“Ngay từ đầu, ngài đã nhắc tới việc này,???, tự nhận không may. Sau đó, ta quan sát phát hiện, hình như ngài không lo lắng chút nào. Linh Kiếm Sơn ta cũng biết một chút về năng lực của ngài, quả thực không đơn giản, cộng thêm Vu Chiếu Hành, đã thúc đẩy ta quyết định đánh cược một lần!”

Ngưu Hữu Đạo trêu chọc: “Dù sao cũng chỉ là hy sinh một vị nữ đệ tử mà thôi, có thể nói là chưa đến mức hy sinh, chỉ là ngủ cùng ta thôi mà, không mất mát gì, đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play