Ngọc Thương nói: "Mặc dù là rượu ngon nhưng quả thực là ủ ít quá, nếu như Toa huynh cảm thấy rượu này ngon, vừa vặn ta có quen biết Ngưu Hữu Đạo, để lúc ta về nói với hắn một tiếng, để hắn ủ riêng cho Toa huynh vài bình."

Toa Như Lai lắc đầu: "Cầm tay của người ngắn, ăn người miệng ngắn (*), đồ vật thì không quan trọng, chỉ là ta nhận đồ của hắn, truyền ra ngoài sẽ khiến người khác suy nghĩ nhiều, sẽ cho rằng ta có quan hệ gì đó với hắn, ảnh hưởng không tốt. Quy củ chính là quy củ, thú ăn uống, nếm thử thì có thể, không cần phải quá coi trọng."

(*): ý nói chiếm được món hời gì đó từ người khác, đến khi họ mắc lỗi thì không dám nói hoặc không dám xen vào.

Ngọc Thương: "Không dối gạt Toa huynh, lần này ta đến chính là vì Ngưu Hữu Đạo."

Toa Như Lai bộ dáng như đang nghe, mắt rủ xuống, nói: "Ngọc Thương huynh, vẫn là câu nói kia, quy củ chính là quy củ, những người trong danh sách, không có đạo lý nào vô duyên vô cớ bị loại ra, tốt nhất đừng khiến ta khó xử."

Ngọc Thương khoát tay nói: "Toa huynh hiểu lầm rồi, quy củ ta hiểu, cho ta một trăm lá gan, ta cũng không dám phá quy củ, sao lại dám khiến Toa huynh khó xử."

Toa Như Lai ồ một tiếng, cầm hũ rót rượu, nói: "Xem ra là có ý kiến khác."

Ngọc Thương: "Không dối gạt Toa huynh, Ngưu Hữu Đạo là cháu của lão sư ta, ta và hắn có mối quan hệ không tồi."

Toa Như Lai cười nhẹ: "Đã nghe qua."

Người Ngọc Thương hơi nghiêng về phía trước: "Hắn mầy ngày nữa là vào Thiên Đô Bí Cảnh, cũng không biết là có còn sống để trở về hay không, cũng chưa chắc chắn, dù sao hắn cũng là cháu của lão sư ta, về tình về lý ta cũng nên đưa tiễn hắn, Toa huynh có thể tạo điều kiện để cho ta đến Thiên cốc gặp hắn hay không?"

Kỳ thật gặp mặt chỉ là thứ yếu, thực ra là muốn vào Thiên cốc lôi kéo Ngưu Hữu Đạo chiếu cố người quen ở các môn phái.

Ông ta cũng không ngu, trước đó mặc dù đã gặp qua nên có một ít giao tình với chưởng môn môn phái, nhưng dù sao Ngưu Hữu Đạo liên quan rất nhiều tới việc tranh giành lợi ích, nhưng cái giao tình kia ngoài miệng thì nói thật dễ nghe, động thủ thì tuyệt đối sẽ không nương tay. Ông ta chỉ cầu những cái kia không trực tiếp ảnh hưởng tới lợi ích của những người bên phe kia, cần thu liễm một chút, không cần thiết phải ra tay độc ác, như vậy dưới tình huống được thế lực bảo hộ, Ngưu Hữu Đạo có thể đảm bảo an toàn.

Chuyện cần nói với Ngưu Hữu Đạo, lúc trước gặp mặt cũng đã nói rõ, sở dĩ còn muốn vào Thiên cốc, hơn nữa còn chọn ngay lúc này vào đó, chính là muốn lợi dụng thế của Phiêu Miễu các, để các bên liên quan nhìn thấy, cũng muốn bọn họ không biết rõ sự sâu cạn của ông ta, nghiêm túc suy nghĩ một ít về thái độ của ông ta, rốt cục có thể đắc tội với ông ta hay không?

Vì bảo vệ Ngưu Hữu Đạo, lần này có thể nói là ông ta không tiếc sức lực. Hết cách rồi, việc sống chết của Ngưu Hữu Đạo đối với ông ta rất quan trọng.

Khóe miệng Toa Như Lai để lộ ra sự suy nghĩ, một bộ cao thâm khó dò, từ từ nâng chén rượu uống, không lên tiếng, chậm rãi thưởng thức rượu.

Ngọc Thương chờ một lúc không thấy kết quả cần, tiếp tục nói: "Toa huynh, thật sự việc nhận đồ của người khác là không tốt, nhưng rượu này lại có thể tự bản thân mình ủ để uống, ta vào đó nói với Ngưu Hữu Đạo một tiếng, để hắn giao phương pháp ủ ra."

Ông ta đây là chưa có sự đồng ý của Ngưu Hữu Đạo, mà tự làm chủ thay hắn, ông ta thấy, phương pháp ủ quan trọng hay mạng quan trọng, còn cần phải lựa chọn sao?

Ông ta tin rằng, chỉ cần Toa Như Lai muốn, Ngưu Hữu Đạo cũng không dám không đưa.

Toa Như Lai đặt chén rượu xuống, cười nhẹ, nói: "Cái này hình như không được ổn cho lắm."

Ngọc Thương khoát tay: "Không có gì không ổn cả, chẳng lẽ Toa huynh để ý đến việc kiếm cơm của hắn sao? Tuyệt đối không có chuyện đoạt sinh ý buôn bán của Ngưu Hữu Đạo đâu, chỉ là ủ ít rượu để mình uống hoặc là chia sẻ cho người thân và bằng hữu mà thôi, một chút thú vui ăn uống cũng không tính là cái gì to tát cả."

Toa Như Lai: "Theo lý thuyết, chỉ là để cho ngươi đi tiễn mà thôi, để vào Thiên cốc một chuyến cũng không phải chuyện gì khó cả, nhưng Ngọc Thương huynh đi vào quả thực là không phù hợp cho lắm."

Ngọc Thương cũng không hiểu gì cả, hỏi: "Tại sao?"

Toa Như Lai lấy ngón tay khuấy rượu trong chén, hờ hững nói: "Hiểu Nguyệt các là một tổ chức lớn như thế, Phiêu Miễu các sẽ không thể không để ý đến, sở dĩ chẳng quan tâm là bời vì tuân thủ quy định, chỉ cần chấp hành nghiêm ngặt và làm việc dưới sự khuôn phép đó, cũng không có gì lớn. Ngọc Thương huynh, ngươi hiểu ý ta không?"

Lời này vừa nói ra, Ngọc Thương rùng mình, kĩnh hãi, yết hầu run run, mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch, khó có thể lên tiếng.

Lời này của đối phương có thể là vô duyên vô cớ nói ra được sao? Đột nhiên ở trước mặt ông ta nhắc đến Hiểu Nguyệt các, cảm giác như thế nào? Chứng mình rằng người ta đã sớm biết thân phận của ông ta.

Bằng hữu gì, quan biết nhiều năm như vậy, người ta giống như là đang coi xiếc khỉ, chắc chắn sẽ coi ông ta là trò cười.

Ngọc Thương giống như là đang ngồi trên bàn chông, muốn động lại không dám động.

Hai người đều im lặng một lúc, Toa Như Lai lại rót rượu: "Rượu đích thật là ngon, nhưng vẫn phải nhớ ở ta, tất cả cần hành sự phải có quy củ... Thiên cốc có thể vào, nhưng hành sự không được vượt qua giới hạn, hiểu chưa?"

Ngọc Thương giống như trút được gánh nặng, đây là cho ông ta một chút mặt mũi, cũng không có ý định gì nữa, lúc này chắp tay, muốn tạ ơn.

Ai ngờ đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng nổ vang rền, vị trí phát ra tiếng nổ chính là chỗ Thiên cốc, dường như là có trận đánh khốc liệt.

Để bình rượu xuống, ánh mắt lạnh lùng của Toa Như Lai thoáng nhìn, trầm giọng nói: "Chuyện gì xảy ra vậy? Đi xem xét đi!"

Bên trên lầu các lập tức có người lĩnh mệnh bay vút đi, Toa Như Lai đã đứng dậy, đi đến chỗ lan can, dựa vào đó, khoanh tay đứng nhìn về phía xa phát ra tiếng nổ đó.

Chỉ chốc lát sau, Bạch Ngọc Lâu nhanh chóng bay tới chỗ lầu các, chắp tay bẩm báo, nói: "Tiên sinh, Thiên cốc xảy ra chuyện, hai nhóm người động tay động chân với nhau."

Ngọc Thương nghe vậy kinh hãi không thôi, ai mà lại to gan như vậy?

Ông ta quan tâm đến sự an nguy của Ngưu Hữu Đạo, suy nghĩ đầu tiên liền nghĩ ngay đến Ngưu Hữu Đạo, không phải là hắn xảy ra chuyện gì chứ?

"Ha ha!" Toa Như Lai cười khẩy, trong ánh mắt liện lên sự lạnh lùng: "Thú vị! Người nào làm loạn vậy?"

"Ngưu Hữu Đạo của Nam châu, nước Yến và tu sĩ nước Triệu đánh nhau, Ngưu Hữu Đạo sử dụng Thiên Kiếm phù..." Lúc này, Bạch Ngọc Lâu nói qua một lượt những chuyện đã xảy ra.

Tình huống gì vậy? Xử lý hết trưởng lão chủ quan tam đại phái của nước Yến, lại còn giết chết một đống đệ tử tinh anh của tam đại phái? Ngọc Thương có phần hoang mang không biết mình có nghe lầm hay không, Ngưu Hữu Đạo có bản lĩnh lớn như vậy ư? Đám người nước Triệu kia là vật trang trí hay sao?

Nhưng Bạch Ngọc Lâu đã kể lại rất rõ ràng, lại còn sử dụng Thiên Kiếm phù nữa, khẳng định là không nhầm được!

Ngọc Thương lấy lại tinh thần, có chút mông lung, tiểu tử kia có phải là điên rồi hay không, lại dám ở chỗ này đại khai sát giới ư?

Toa Như Lai từ từ quay đầu, lạnh lùng nhìn Ngọc Thương một cái, dường như đang hỏi: Đây chính là người khiến ngươi phải chạy tới đây sao?

Trong lòng Ngọc Thương bị thương khi bị ánh mắt thâm sâu kia nhìn mình, thật sự là quá bi thương.

Toa Như lai quay lại hỏi Bạch Ngọc Lâu: "Ngưu Hữu Đạo nói là tu sĩ nước Triệu ra tay trước sao?"

Bạch Ngọc Lâu: "Vâng, là hắn nói như thế."

Toa Như Lai hừ một tiếng: "Từ lúc nào mà tu sĩ nước Triệu có gan chó lớn như vậy?"

Ngọc Thương không nhịn được nói chen vào: "Ngưu Hữu Đạo cũng không có lá gan lớn như vậy, nhất định là bất đắc dĩ phải ra tay."

Đột nhiên Toa Như lai quay lại, bước một bước tới chỗ Ngọc Thương, lập tức làm cho Ngọc Thương sợ hãi lùi lại một bước: "Ta không hỏi ngươi, chuyện của Phiêu Miễu các lúc nào đến phiên ngươi xen vào vậy? Ngươi có tư cách tham gia sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play