Trên thực tế khi công thành chiếm đất, hắn hoàn toàn không chút nương tay, tiến thoái có mức. Khi cần nhượng bộ, hắn có thể nhịn xuống. Khi cần ra tay, cảm thấy thế cục phải cần có phi cầm cỡ lớn để làm việc, đã không từ thủ đoạn mà đạt được mục đích của mình.

Mục đích đạt được, người bên ngoài, thậm chí là bên trong cũng không biết hắn đào đâu ra được đám phi cầm cỡ lớn này.

Ngưu Hữu Đạo sao có thể tùy tiện đưa ra quyết định trọng đại chứ? Một khi Tử Kim động để sói đội lốt cừu qua cửa, Quản Phương Nghi thật sự lo lắng cho Tử Kim động, không biết trong tương lai Cung Lâm Sách có hối hận hay không?

Một khí đồ bị Thương Triều Tông vứt bỏ, gần như dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, từ trong bóng tối tạo ra được một thế lực đủ để khống chế cả một nước. Hắn còn trẻ như vậy, bà ta lăn lộn theo hắn, tận mắt nhìn thấy chuyện nhiều không kể xiết, thử hỏi sao bà ta có thể không cảm khái chứ?

Nghìn quân dễ được một tướng khó cầu. Một người có tác dụng cực lớn đối với Thượng Thanh Tông như vậy, Thượng Thanh Tông lại từ bỏ, đến mức trở thành một môn phái nghèo túng, phải ăn nhờ ở đậu. Mỗi lần Quản Phương Nghi nghe được tin tức có liên quan đến Thượng Thanh Tông, thật không biết nên đánh giá Thượng Thanh Tông như thế nào.

Viên Cương hiểu rõ Ngưu Hữu Đạo nhất thì không có cảm xúc gì, thậm chí cũng không suy nghĩ nhiều. Viên Cương nghĩ, Đạo gia vốn nên như vậy. Đây cũng là tại sao lúc trước hắn ta lại nói với Thương Thục Thanh, Đạo gia còn quan trọng hơn tu vi của hắn ta.

Lúc này Ngưu Hữu Đạo có chút ngoài ý muốn, bởi vì hắn gặp được một người quen đã lâu không gặp.

Đến lượt hắn tiến lên đăng ký xác minh, hắn nhìn thấy người phụ trách lo liệu việc này chính là Chưởng quỹ khách sạn Yêu Nguyệt thành Trích Tinh, cũng là người được hưởng chỗ tốt của hắn Bạch Ngọc Lâu.

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười gật đầu, nhưng Bạch Ngọc Lâu vẫn thờ ơ, mặt không thay đổi. Nếu đã như vậy, Ngưu Hữu Đạo cũng không dư thừa làm chuyện khác, sau khi xác minh thân phận xong thì đi qua.

Đợi mọi người hoàn tất thủ tục, cũng không có vấn đề gì, tất cả đều qua cửa tiến vào sơn cốc.

Trong sơn cốc sớm đã có một đám người chờ sẵn. Trưởng lão Vạn Động Thiên Phủ Lê Vô Hoa bước nhanh đến, nói với Tư Đồ Diệu: “Chưởng bên, bên nước Triệu không cho chúng ta chiếm chỗ, trước mắt chỉ có nước Yến chứa chấp chúng ta.”

Ông ta nói chính là chỗ đặt chân trong sơn cốc.

Thiên cốc đã trải qua rất nhiều lần bí cảnh Thiên Đô mở ra. Các nước đến đây, cũng phân chia thế lực rõ ràng, chiếm một địa bàn để mở sơn động cư trú. Bây giờ nước Triệu lại không cho Vạn Động Thiên Phủ ở, trục xuất ra bên ngoài.

Tư Đồ Diệu gật đầu, biểu hiện đã biết, cũng nhịn không được mà thở dài bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn về phía người nước Triệu đang ngăn đằng trước, không biết nghênh đón bọn họ sẽ là cái gì.

Quỷ Mẫu đã đến trước. Nàng ta không giống Vân Cơ, quan hệ căng thẳng với bổn quốc, dùng thân phận tu sĩ nước Tề, cùng tu sĩ nước Tề đến đây.

Đại đa số tán tu đều là tán tu bình thường, bây giờ trên cơ bản đều bị thế lực các nước lôi kéo.

Ngoại trừ một số tán tu thực lực tuyệt đỉnh có năng lực cự tuyệt, phần lớn tán tu bên ngoài đều bị thế lực các quốc gia tìm đến cửa, cũng không còn lựa chọn nào khác. Sau khi tiến vào bí cảnh Thiên Đô, cũng chỉ có thể nghe theo lệnh của người lôi kéo mình. Nếu không, chính là tự tìm cái chết.

Lựa chọn lần này ảnh hưởng không chỉ hiện tại mà còn có tương lai. Sau khi rời khỏi bí cảnh Thiên Đô, bọn họ sẽ đứng trên vị trí đối kháng với các thế lực khác, về sau khó mà lo cho thân mình.

Quỷ Mẫu vốn định đến chào hỏi, kết quả phát hiện có một đám người không có hảo ý đang nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, đành phải nhẫn nại đứng một bên không bước đến.

Đám người Ngưu Hữu Đạo không thể không vào, cuối cùng giằng co với một đám tu sĩ nước Triệu.

Trưởng lão chủ quản ba Đại Phái nước Triệu phái đến chính là Vạn Đồng Phúc của Lạc Hà sơn trang, Vương Bất Không của Quy Nguyên tông, Minh Tĩnh của Tu Tiên giáo, dẫn đầu dàn hàng ngang đứng trước.

Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu, nghe người bên cạnh nhẹ giọng giới thiệu thân phận của ba người, cười nói: “Chư vị, các người đang tính gây chuyện à?”

Vạn Đồng Phúc của Lạc Hà sơn trang khinh thường nói: “Lão phu không nói nhảm với người sắp chết.”

Người sắp chết? Ngưu Hữu Đạo ừm một tiếng: “Nếu như vậy, tại sao lại phải chặn đường phân cao thấp?”

Không thèm để ý đến hắn, Vạn Đồng Phúc nhìn chằm chằm Tư Đồ Diệu:”Tư Đồ Diệu, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Đi đường nào, chọn sai đường cũng đừng hối hận.”

Tư Đồ Diệu tức giận nói: “Đường? Còn có đường có thể chọn sao? Các người căn bản không cho chúng ta đường sống. Còn xin Vạn trưởng lão nói cho ta biết, đường ở chỗ nào?”

Vạn Đồng Phúc nói: “Có một số việc, phục tùng đại cục, để Vạn Động Thiên Phủ tạm hy sinh chút cũng tránh không được. Ta ở đây chờ ngươi, tất sẽ cho Vạn Động Thiên Phủ một cơ hội, điều kiện tiên quyết là Vạn Động Thiên Phủ phải xuất ra thành ý. Chỉ cần có thành ý, ta cam đoan, Kim châu vẫn là Kim châu của Vạn Động Thiên Phủ.”

Tư Đồ Diệu nói: “Các người muốn thành ý như thế nào?”

Vạn Đồng Phúc nói: “Thành ý cũng đơn giản thôi, sẽ nhìn xem hành động của Vạn Động Thiên Phủ ngươi tiến vào bí cảnh Thiên Đô như thế nào, đứng bên nào tất sẽ làm chuyện của bên đó.” Vừa nói, ông ta vừa liếc mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo cũng đưa mắt nhìn lại. Đám người này muốn Vạn Động Thiên Phủ đánh bọn hắn sao?

Ngưu Hữu Đạo cảm thấy buồn cười. Vạn Động Thiên Phủ đối kháng với sự chém giết đẫm máu của ba Đại Phái nước Triệu, thế cục chiến trường bây giờ cũng không phải do Vạn Động Thiên Phủ muốn làm thế nào thì làm thế đó. Hắn tin rằng, chỉ cần Tư Đồ Diệu không ngốc thì sẽ biết lựa chọn như thế nào. Hắn vỗ cánh tay Tư Đồ Diệu: “Tư Đồ chưởng môn, các người cứ chậm rãi thương lượng, chúng ta sẽ không quấy rầy.” Hắn quay sang nói với đám người cản đường: “Chó ngoan không cản đường, làm phiền tránh sang một bên.” Vừa nói, hắn vừa xông về phía trước.

Nhưng mặc hắn nói cái gì, người nào cũng đứng yên bất động.

Rắc! Âm thanh một tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ vang lên. Thanh kiếm đang chống trên mặt đất bỗng nhiên được rút ra.

Một luồng hàn quang dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai bay ra khỏi vỏ, hai luồng máu bắn tung tóe.

Trưởng lão Lạc Hà sơn trang Vạn Đồng Phúc và Trưởng lão Minh Tĩnh của Tụ Tiên giáo đồng thời gặp nạn. Có thể nói bị tập kích với khoảng cách gần như vậy, ai cũng trở tay không kịp. Không ai nghĩ đến lại có người dám ra tay ở đây, cho nên không ai phòng bị trước.

Tốc độ bảo kiếm rút ra khỏi vỏ vô cùng nhanh, khiến người ta khó lòng ngờ tới. A! Hai vị Trưởng lão hét thảm, đều bị chém thành hai đoạn.

“Chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra thế?”

Chuyện xảy ra quá đột ngột, hai bên đều không kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra.

Những người sau lưng Ngưu Hữu Đạo cũng trở tay không kịp. Người cản đường của nước Triệu thì sững sờ.

Đột nhiên ra tay giết người, đột nhiên máu văng tung tóe.

Người của hai bên như phát mộng, thậm chí còn kinh sợ và hoảng hốt.

Đám người nước Yến cứ tưởng mình nằm mơ. Chuyện gì xảy ra thế?

Sau khi biết được tu sĩ nước Triệu đang chặn đường đám người Ngưu Hữu Đạo, tu sĩ nước Yến tất không cam lòng yếu thế, lập tức cho người chạy đến.

Tu sĩ nước Yến còn định gia tăng thanh thế cho Ngưu Hữu Đạo, tất nhiên không muốn vứt đi khí thế của nước Yến, không nghĩ đến vừa chạy tới lại nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

Trưởng lão Tiêu Dao cung Sơn Hải, Trưởng lão Tử Kim Động Nghiêm Lập, Trưởng lão Linh Kiếm sơn Chử Phong Bình chủ quản một đám tu sĩ nước Yến trợn tròn mắt dừng bước. Lại có người dám ra tay ở đây, uống lộn thuốc hay là bị điên rồi?

Bởi vì vẫn còn đang bị người nước Triệu ngăn cản, bon họ vẫn chưa biết là ai ra tay.

Thấy tu sĩ nước Triệu cản đường, không ít người từ trong những hang động bên trong sơn cốc thò đầu ra xem. Bọn họ vốn đang xem náo nhiệt, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, toàn bộ đều sợ ngây người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play