Nhớ lại phong quang năm đó, y chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay.

Hôm qua vẫn là Đại đô đốc thống soái thiên quân vạn mã, hôm nay lại trở thành tù nhân.

Điệp Mộng Huyễn Giới, kỳ huyễn mỹ lệ.

Bên cạnh dòng suối, Ngân Nhi theo yêu cầu của Ngưu Hữu Đạo, cởi bỏ quần áo của đệ tử Vạn Thú môn, tháo lớp cải trang trên mặt, ánh mắt lóe lên nhìn bốn phía.

Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương đứng bên cạnh nhìn nàng ta. Hai người cũng mặc trang phục của đệ tử Vạn Thú môn, gương mặt cũng đeo mặt nạ ngụy trang.

Có thể vào được chỗ này, tất nhiên là nhờ có Trưởng lão Triều Kính của Vạn Thú môn trợ giúp.

Sau khi ba người dịch dung, Triều Kính coi bọn họ giống như đệ tử tùy hành của Vạn Thú môn, lấy danh nghĩa tiến vào Điệp Mộng Huyễn Giới mà xem xét, mang cả ba người vào trong Điệp Mộng Huyễn Giới một cách thuận lợi.

“Đạo Đạo, chỗ nào có đồ ăn ngon?” Ánh mắt Ngân Nhi sáng lên dò xét xung quanh, sau đó nhìn Ngưu Hữu Đạo.

Ngón tay cái của Ngưu Hữu Đạo chỉ về một hướng, cười nói: “Ngươi đi thẳng theo hướng này sẽ phát hiện có một viện tử rất lớn, ở đó có rất nhiều thức ăn ngon.”

Ngân Nhi cười rất vui vẻ, ngây thơ hỏi: “Thật sao?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Chúng ta ở đây chờ ngươi, tìm được thức ăn ngon rồi, nhớ mang về cho chúng ta.”

Ngân Nhi quệt miệng, có vẻ không thích chia sẻ thức ăn cho người khác, nhưng cân nhắc đến việc người đưa ra yêu cầu là Ngưu Hữu Đạo, liền dùng sức gật đầu: “Được!” Nói xong, nàng ta quay người chạy ra, biểu hiện rất vui.

Hai người đàn ông đưa mắt nhìn theo bóng người Ngân Nhi biến mất. Viên Cương hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Đạo gia, cứ như vậy mà thả nàng ta về sao?”

Dù sao cũng ở chung với nhau lâu. Thật ra Yêu Vương rất đơn thuần, cũng không có ý đồ xấu. Bây giờ lừa gạt nàng giống như lừa gạt một đứa ngốc, vứt Yêu Vương đi, trong lòng Viên Cương cảm thấy khó chịu.

Hắn ta làm người chính là như vậy, không thể vô tình như Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo khẽ thở dài: “Năm đó, nếu sớm biết nàng ta dễ bị lừa như thế, ta đã không mang nàng ta ra ngoài.”

Viên Cương nói: “Đạo gia, không phải nàng ta dễ bị lừa, mà là nàng ta tin tưởng ngài. Nàng ta chưa từng tùy tiện tin tưởng những người khác.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Không phải ai cũng có thể nuôi nàng ta. Chúng ta không có tư cách giữ nàng ta bên cạnh. Nói đến, cũng chỉ có Thương Tụng mới có tư cách giữ nàng ta làm linh sủng. Ta không biết vì sao năm đó vợ chồng Thương Tụng giữ nàng ta ở lại đây. Có lẽ nàng ta vốn thuộc về nơi này. Thôi, không nói nữa, đi thôi.”

Viên Cương im lặng, cùng với Ngưu Hữu Đạo quay đi.

Nơi này cách lối ra rất xa. Khi bọn họ đến gần lối ra, vừa lúc gặp được một đám đệ tử Vạn Thú môn.

Bây giờ, Vạn Thú môn trắng trợn trồng cỏ Khu Quang bên trong Điệp Mộng Huyễn Giới, khuếch trương địa bàn của tu sĩ, áp chế địa bàn bướm La Sát.

Triều Kính đang ở nơi hẹn trước chờ hai người, cũng đang nơm nớp lo sợ, không biết rốt cuộc Ngưu Hữu Đạo đến đây để làm gì.

Nhìn thấy hai người trở về, Triều Kính nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Tại sao chỉ có hai ngươi, còn người kia đâu?”

Ngưu Hữu Đạo thản nhiên nói: “Sự việc bàn chưa xong thì xảy ra tranh chấp, diệt khẩu rồi.”

Triều Kính im lặng, cuối cùng chỉ có thể khua tay: “Nơi này không nên ở lâu. Đi thôi.” Dứt lời liền mang theo hai người rời đi.

Ngân Nhi đi rất lâu, vẫn luôn tìm kiếm viện tử mà Ngưu Hữu Đạo đã nói. Bỗng nhiên, ánh mắt của nàng sáng lên, nhìn thấy một cung điện mỹ lệ trong cảnh đêm, vội vàng bước đến.

Một con Huyết La Sát mang theo nàng ta bay đến chỗ đó, bay xuống cung điện trống trải kia.

Sau khi rơi xuống, gương mặt Ngân Nhi tràn ngập nghi hoặc. Nơi này hình như nàng rất quen. Nàng ta bắt đầu nhớ lại.

Nhưng rất nhanh đã bị suy nghĩ “ăn ngon” lấn át. Nàng ta nhấc váy chạy vào bên trong cung điện, tìm kiếm từng căn phòng một.

Tìm rất lâu vẫn không tìm được món ăn ngon mà nàng ta muốn.

Khi tiến vào một cung điện hình ống tròn, nhìn thấy một cái đình bát giác có đồng trụ vây quanh, Ngân Nhi im lặng, nhìn chăm chú cái đình bát giác một hồi lâu. Không hiểu sao nước mắt của nàng lại chảy xuống. Đưa tay lau nước mắt, chính nàng ta cũng không biết tại sao mình lại rơi lệ.

Nàng ta quay người rời khỏi nơi này, cô độc bước đi trong cung điện, nước mắt chảy xuống, miệng lẩm bẩm: “Đạo Đạo, ta không tìm thấy. Đạo Đạo, ta tìm không thấy.”

Về sau, nàng ta không tìm nữa, muốn rời khỏi cung điện, muốn quay về tìm Ngưu Hữu Đạo.

Nhưng Ngưu Hữu Đạo không phải người bình thường, sớm đã có mưu đồ, trước đó cố ý lượn vòng trong Điệp Mộng Huyễn Giới, làm cho phương hướng thất loạn bát tao.

“Đạo Đạo, ngươi ở đâu? Đạo Đạo, ta tìm không thấy ngươi.” Nàng đứng trên đỉnh một ngọn cây, lẩm bẩm một mình, nhìn ra thế giới vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Về sau, nàng đưa tay của mình lên nhìn, phát hiện tay của nàng đã chậm rãi biến thành bén nhọn.

Gương mặt của nàng cũng xuất hiện hoa văn màu bạc. Nàng ta không biết vì sao mắt của mình lại thường có nước mắt.

Cuối cùng, thời gian bí cảnh Thiên Đô mở ra đã sắp đến gần.

Mao Lư sơn trang, Ngưu Hữu Đạo chào từ biệt mọi người. Thương Triều Tông và Thương Thục Thanh đều đến đưa tiễn. Chiến trường đóng băng nhưng vẫn phải có người tọa trấn, cho nên Mông Sơn Minh ở lại canh giữ.

Những gì cần nói đều đã nói. Trước khi đi, Quản Phương Nghi cùng với Ngưu Hữu Đạo đến trước mộ Hắc Mẫu Đơn.

Im lặng một hồi, Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Lần đi này không biết có còn sống để trở về hay không.”

Quản Phương Nghi mỉm cười, cười rất gượng ép: “Đừng nói mấy lời ủ rũ đó nữa. Người khác ta không biết nhưng ngài? Muốn lộng chết ngài sợ là không dễ dàng như vậy. Cho ngài này.” Bà ta móc ra một tờ kim phiếu.

Ngưu Hữu Đạo kỳ quái hỏi: “Để làm gì?”

Quản Phương Nghi cười tủm tủm: “Ngài chỉ là một tên quỷ nghèo, trên người chẳng có đồng xu nào cả. Số tiền này ngài giữ đi, có khi sẽ phát huy được tác dụng.”

Ngưu Hữu Đạo đẩy trở lại: “Ở trong đó chẳng có chỗ tiêu tiền, mang theo nhiều tài như vậy ngược lại dễ gây phiền toái cho mình. Không cần đâu.”

Hắn đã nói như thế, Quản Phương Nghi cũng không miễn cưỡng, nhưng lại móc ra hai tấm Thiên Kiếm phù đưa cho hắn: “Vậy ngài cầm cái này để giữ phòng thân.”

Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: “Không phải cô bảo chỉ còn một tấm thôi sao?”

Quản Phương Nghi nói: “Bảo Hứa lão lục đi mua.”

Ngưu Hữu Đạo cười ha hả. Cái này thì hắn nhận, đồng thời dặn dò: “Ta không có ở đây, “Tô Chiếu” kia cũng đừng giữ lâu. Không thành được người một nhà thì trực tiếp xử lý. Nếu Hầu tử có ý kiến, cô cứ bảo là ta dặn.”

“Được.” Quản Phương Nghi gật đầu.

Ngưu Hữu Đạo nhìn thẳng vào hai mắt Quản Phương Nghi: “Nhớ kỹ, nếu ta không về được, cô hãy đến Yêu Ma Lĩnh tìm Triệu Hùng Ca. Bên đó chắc chắn sẽ có người sắp xếp thỏa đáng cho cô.”

Quản Phương Nghi hiểu ý của hắn, cười khổ: “Ta thật sự không biết cao tầng Ma giáo là gì. Cho dù có, trải qua nhiều năm như vậy, đàn ông cũng đã sớm nhìn thấu, ta sẽ không phụ thuộc vào chuyện lấy lòng đàn ông mà sống nữa. Không cần phải như vậy.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Hồng Nương, không phải ta bảo cô phụ thuộc vào ai, mà là muốn cô sống tốt, muốn cô có thể tìm được chỗ ổn thỏa để đặt chân. Nếu ta không về được, nơi này chắc chắn sẽ sinh biến. Liên lụy lợi ích quá lớn, các người ngăn không nổi đâu. Đến lúc đó, đám người Thương Triều Tông thân bất do kỷ, sẽ không vì một người đã chết mà dung nạp các người. Đầu nhập người khác cũng là chuyện tất nhiên thôi.”

“Người tiếp nhận chỗ này sẽ không để cho thế lực của ta tiếp tục tồn tại, tất sẽ diệt trừ. Đến lúc đó, Phù Vân tông, Lưu Tiên tông, Linh Tú sơn vì để tự vệ, rất có thể sẽ là người ra tay đầu tiên với mọi người. Như vậy, không ai đảm bảo cho mọi người, tình huống của mọi người sẽ rất nguy hiểm. Hãy nghe ta, trước tìm một nơi đặt chân, về sau hãy tính. Trước mắt ta cũng chỉ có thể nghĩ được như vậy. Chuyện tương lai, ai cũng không nói được rõ ràng. Ta có nghĩ nhiều cũng vô dụng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play