Đường Tố Tố giận cực kỳ: “Dựa vào cái gì?”

Đường Nghi: “Chỉ với chuyện ngươi xui khiến Tống Diễn Thanh bố trí mai phục ở Nam Sơn tự tàn sát đệ tử đồng môn có đủ hay không?”

Chứng kiến việc này, khóe miệng La Nguyên Công hơi co quắp, mí mắt Tô Phá giật giật. Hai người phát hiện vị chưởng môn này đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất!

“Ngươi...” Đường Tố Tố tức giận, giận đến mức run lẩy bẩy,.bB phí hết tâm tư mưu đồ bí mật giúp đối phương ngồi vững vàng chức chưởng môn, không ngờ nỗi khổ tâm ngược lại đã trở thành lợi khí để đối phương nhằm vào bà, đối với bà mà nói đây quả thực không có thiên lý, một trái tim lạnh lẽo! Cuối cùng bà ngửa mặt lên trời cười buồn: “Dục vọng quyền lực làm mờ mắt người, trở mặt vô tình. Đường Nghi, cuối cùng có một ngày ngươi sẽ hối hận!”

“Hối hận còn hơn ở đây chờ chết, ý ta đã quyết, nếu quyết định sai lầm, một mình ta gánh chịu trách nhiệm, tự từ chức chưởng môn tạ tội!” Đường Nghi lại nhìn sang hai người kia: “Còn có ai phản đối rời đi không?”

Tô Phá trầm mặc một lúc, chợt chắp tay nói: “Tô Phá cẩn tuân pháp chỉ chưởng môn!”

La Nguyên Công nhìn về phía sư đệ sửng sốt một chút, không ngờ sư đệ lại phối hợp như vậy. Lão rơi vào do dự, vứt bỏ tổ đình tông môn không phải việc nhỏ, sẽ bị người trong thiên hạ chế nhạo.

Ánh mắt sáng rực của Đường Nghi nhìn chằm chằm lão.

Cuối cùng La Nguyên Công buông tiếng thở dài, Thượng Thanh tông đến mức độ này rồi hình như cũng không còn cách nào tốt hơn, chỉ có thể chắp tay nói: “Cẩn tuân pháp chỉ chưởng môn!”

Đường Nghi âm thầm thở phào, gật đầu nói: “Thời gian còn lại của chúng ta không nhiều, nhất định phải tranh thủ thời gian tập trung đệ tử rời đi, bí mật di chuyển. Trên đường đi phải khống chế nghiêm ngặt không cho đệ tử tiếp xúc với ngoại giới, đề phòng để lộ bất kỳ phong thanh gì, tạm thời cũng không cho đệ tử bên dưới biết ý đồ thật sự. Mặt khác ta cần một người tiến về Bắc Châu gặp mặt Thiệu Đăng Vân, bàn công việc đầu quân trước để tránh nảy sinh bất trắc, không biết ai nguyện đi trước?”

Trong điện lúc này chỉ có vài người, La Nguyên Công và Tô Phá biết rằng chỉ có thể trông cậy vào một trong hai người bọn họ. Đường Tố Tố chắc chắn không thể trông cậy được rồi.

Lại là Tô Phá chắp tay nói: “Ta và Thiệu Đăng Vân đã gặp mặt vài lần, xem như quen biết, nguyện đi tìm Thiệu Đăng Vân trước xác định nguy hiểm và trải đường trước cho chưởng môn!”

“Được! Không phá đi thì không xây lại được, cứ quyết định như vậy đi!” Cuối cùng Đường Nghi quyết định.

Ra khỏi Thượng Thanh cung, Tô Phá hơi sửng sốt bước nhanh ra. Chỉ thấy Đồ Hán chờ bên ngoài, hắn ta đã trở về.

Hai người vừa gặp mặt, Tô Phá mỉm cười nói: “Làm tốt lắm, có chuyện khác để làm đây, theo ta xuất môn một chuyến...”

“Triệu Hùng Ca Yêu Ma lĩnh? Hắn?”

Trong Tống phủ kinh thành, Tống Cửu Minh đi qua đi lại trong viện tử, nhíu mày, nghi ngờ nói: “Không phải Triệu Hùng Ca đã bị trục xuất khỏi Thượng Thanh tông sao? Nghe nói năm đó suýt chết tại Thượng Thanh tông, theo lý hẳn phải hận Thượng Thanh tông mới đúng, sao còn ra mặt giúp đỡ họ?”

Quản gia Lưu Lộc ở bên nói: “Chuyện này thì không biết, bên Lưu Tiên tông truyền tin đến nói vậy. Lưu Tiên tông nói không thể trêu vào Triệu Hùng Ca, ba lần bảy lượt bày tỏ sự áy náy với lão gia. Thực lực của Lưu Tiên tông thực sự là không dám trêu vào Triệu Hùng Ca.”

Tống Cửu Minh phất tay: “Tử Ngư còn phải lăn lộn ở Lưu Tiên tông, việc này không cần phải làm khó bọn họ, tránh khiến Tử Ngư khó xử. Phải hòa giải thế nào để Lưu Tiên tông đối xử tốt với Tử Ngư thì ngươi tự đi nói đi. Có điều Đại Tư Không đã giao việc này xuống, không làm được ta cũng không tiện ăn nói, nhưng Triệu Hùng Ca này đúng là không có nhiều người dám chọc vào... Loại tu sĩ không biết trời cao đất rộng nhiều lần dùng võ phạm cấm, không chịu ước thúc, bất chấp vương pháp, thực sự đáng hận! Vậy đi, ngươi bảo Lưu Tiên tông tạm thời giữ bí mật chuyện này, đừng để tin tức lọt ra ngoài. Mặt khác, ngươi liên lạc với một môn phái khác đến Thượng Thanh tông, ra tay thử lần nữa, thăm dò thử thái độ của Triệu Hùng Ca này xem sao. Nếu hắn nhất định muốn đối nghịch, vậy không thể làm gì khác hơn là nghĩ cách xem có thể tìm được ai tới tiêu diệt hắn không!”

“Rõ!” Lưu Lộc đáp ứng.

Quận Thanh Sơn, Lang Nha lĩnh, núi cao rừng rậm. Những ngọn núi đứng sừng sững như những cái dùi lớn nhỏ trông tương đối kỳ lạ.

Sâu trong rừng, tướng quân Du Kích tứ phẩm dũng mãnh của kỵ binh Nam châu là Hướng Vũ Nhân bí mật dẫn người đến, cùng Nghiêm Đoạt tìm hiểu tình hình trong núi.

Đứng trên sườn núi được bóng rừng che giấu, nhìn đội quân hoặc nằm hoặc ngồi dưới bóng cây xung quanh, tất cả mọi người đều thay đổi quân trang chính thức của triều đình, mặc trang phục đủ loại màu sắc. Nếu không phải bên người đều bày biện vũ khí thì không thể nhìn ra là một chi đội ngũ. Ai nấy đều cầm bánh bột ngô gặm, không dám nhóm lửa lên khói.

“Lang Nha lĩnh vốn có một đám sơn tặc, được xưng là Lang Nha tặc, hôm qua đã bị ta tiêu diệt sạch. Lát nữa mục tiêu tới, chúng ta sẽ dựng cờ Lang Nha tặc lên, giả mạo sơn tặc tiến công.” Hướng Vũ Nhân chỉ vào đám thủ hạ mặc tạp phục giải thích.

Nghiêm Đoạt châm chọc nói: “Trên vạn nhân mã, kỵ binh hơn ngàn còn dám tập kích đại quân chính quy, cho dù ta không hiểu quân sự cũng biết rõ là có người giả mạo.”

Hướng Vũ Nhân lắc đầu: “Cái này không quan trọng, chỉ cần vừa động thủ, đối phương hẳn là có thể đoán được, chỉ là kiếm một cái cớ thôi. Nếu thực sự không được thì bên phía ta sẽ thừa nhận mình cấu kết với sơn tặc, người dưới chỉ nghe lệnh làm việc không biết tình hình thực sự.” Lại đưa tay mời hắn ta nhìn sang bên khác.

Vượt qua một sườn núi, bên dưới là một con đường ẩn trong núi non trùng điệp. Hướng Vũ Nhân chỉ vào đó, nói: “Đây là con đường buộc phải đi qua để vào huyện Thương Lư, khi đội quân mục tiêu đến, bên này ta sẽ lập tức vây công tiến đánh từ mọi hướng, cuốn lấy bọn hắn. Về phần lấy thủ cấp mục tiêu trong lúc rối loạn thì phải trông cậy vào pháp sư các ngươi rồi!”

Nghiêm Đoạt quan sát địa hình một chút, khẽ gật đầu.

Hai người xuống sườn núi, vượt qua con đường nhỏ, lại đi lên dốc núi đối diện, tiến vào rừng không lâu thì đã đến chỗ một đội quân đang ẩn nấp khác.

Nghiêm Đoạt phất tay để Hướng Vũ Nhân làm việc của mình, bản thân thì đi đến chân một ngọn núi. Ở đây có mấy chục tu sĩ đang đứng hoặc ngồi, sắc mặt ai nấy đều khó coi, có người còn đang cầm tín vật áp chế họ trên tay. Nghiêm Đoạt khẽ thở dài.

Trốn trong núi đợi gần nửa ngày, lúc gần chạng vạng tối, đội quân mai phục nóng nảy, lần lượt đứng dậy.

Bọn Nghiêm Đoạt khoanh chân ngồi tĩnh tọa dưới chân núi cũng bị kinh động, Nghiêm Đoạt lắc mình một cái, phiêu dật đáp xuống bên cạnh Hướng Vũ Nhân. Không đợi hắn ta hỏi, Hướng Vũ Nhân đã gật đầu nói: “Thám tử tuyến đầu báo tin, hẳn là mục tiêu tới, xin pháp sư chuẩn bị sẵn sàng.”

Nghiêm Đoạt lập tức xoay người lại triệu tập một đám tu sĩ chuẩn bị...

Vùng bỏ hoang thê lương, đồng ruộng hoang vu, đường có bạch cốt, một nhóm mấy ngàn người không nhanh không chậm bước đi. Bốn ngàn bộ tốt Phượng Nhược Tiết chuyển giao cho muội muội đã vào vị trí của mình.

Ngưu Hữu Đạo ngồi trên lưng ngựa thỉnh thoảng dò xét bốn phía, từ khi tiến vào cảnh nội quận Thanh Sơn, thấy rõ ràng mọi thứ đều kém xa quận Quảng Nghĩa. Khắp nơi đều là cảnh tượng dân chúng lầm than, trên đường ngẫu nhiên có thể nhìn thấy thi thể bốc mùi nằm trên đường cũng không ai quản, thi cốt bị thứ gì đó gặm sạch chỉ còn xương cốt cũng không phải chuyện hi hữu.

Từ đó có thể thấy, năng lực của quận trưởng nơi này không chỉ kém Phượng Lăng Ba một chút xíu. Chẳng trách bên Phượng Lăng Ba nhân lực sung túc, dám đối kháng triều đình, thử hỏi bên này bách tính vì cầu sinh, còn không phải sẽ nghĩ đủ mọi cách trốn sang quận Quảng Nghĩa sao?

Lam Như Đình cũng đang ở trên lưng ngựa thỉnh thoảng lại lấy bản đồ ra xem xét. Bỗng nhiên ông nghiêng đầu nói gì với Thương Triều Tông. Ánh mắt Thương Triều Tông nhìn về phía những dãy núi san sát đứng vũng ở vùng bỏ hoang trước mắt, y đưa tay quát: “Ngừng!” Đồng thời cũng ra hiệu với Phượng Nhược Nam, ý bảo tạm thời dừng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play