Y nói như vậy cũng không sai. Thượng Thanh Tông vốn đang thế yếu, nhân thủ xác thực không nên bị hao tổn. Y thân là Đại đệ tử Chưởng môn tiền nhiệm, thân phận địa vị đều phù hợp với tiêu chuẩn ba Đại Phái đưa ra.

Nhưng Đường Nghi không tin lý do này. Nàng nhìn y chằm chằm, hỏi: “Có phải bởi vì Ngưu Hữu Đạo nằm trong danh sách tán tu tiến vào bên trong bí cảnh Thiên Đô hay không?”

Một câu chỉ rõ tâm tư, Ngụy Đa hơi cúi thấp đầu.

La Nguyên Công và Tô Phá bên cạnh không biết nói gì cho phải, cũng không biết có nên nói y ngu hay không.

Đã đến nước này rồi, y vẫn chỉ nhận Ngưu Hữu Đạo là Chưởng môn Thượng Thanh Tông. Nếu trong tình huống bình thường, Đường Tố Tố khẳng định sẽ nổi trận lôi đình.

Nhưng lần này, người ta không tiếc tính mạng cũng gánh lấy nguy hiểm cho những người khác ở Thượng Thanh Tông, bà ta cái gì cũng không nói nên lời.

Đường Nghi nói: “Sư huynh, huynh có biết bây giờ Ngưu Hữu Đạo liên lụy đến bao nhiêu phân tranh hay không? Cao thủ muốn đối phó hắn nhiều như mây, huynh có đi cũng vô dụng thôi, không thể giúp hắn được.”

Ngụy Đa ngẩng đầu: “Nhưng ít ra cũng có thêm một người để cản... cản...”

Đường Nghi không biết nên nói cái gì cho phải: “Huynh thật sự không đi không được sao?”

Ngụy Đa gật đầu: “Đúng... xin Chưởng môn thành... thành toàn!”

Đường Nghi do dự một chút rồi nói: “Được!”

Tô Phá đột nhiên lên tiếng: “Chưởng môn, ta cảm thấy vẫn nên suy nghĩ thêm một chút.”

Đường Nghi khoát tay: “Huynh ấy đã kiên trì như vậy rồi thì cứ để huynh đi.”

“Tạ... tạ Chưởng môn.” Ngụy Đa chắp tay hành lễ, sau đó cáo lui.

Đợi y đi xong, Tô Phá thở dài: “Sao phải tự làm khổ mình như vậy?”

Đường Tố Tố hừ lạnh: “Không phải chúng ta vô tình vô nghĩa, là y tự tìm, trách không được người khác.”

Đường Nghi bất đắc dĩ nói: “Tâm không ở đây, có lưu huynh ấy lại cũng chỉ dày vò huynh ấy mà thôi. Tùy huynh ấy vậy.”

Sau khi mọi người giải tán, Tô Phá trở về đình viện của mình, gọi Đồ Hán chột mắt què chân đến, nói chuyện Ngụy Đa đồng ý đến bí cảnh Thiên Đô.

“Haiz!” Đồ Hán thở dài: “Người trung nghĩa như vậy trên thế gian khó có được lắm, không nên rơi vào kết cục bi thảm. Có cần ta liên lạc người kia, để hắn ta mở miệng, Ngưu Hữu Đạo chắc hẳn sẽ chiếu cố cho Ngụy Đa.”

Tô Phá cười khổ: “Thôi, Ngưu Hữu Đạo tự thân khó đảm bảo, còn chiếu cố y? Nếu như vậy, y ngược lại sẽ gặp nguy hiểm nhiều hơn, còn không bằng ở yên bên cạnh tu sĩ nước Vệ, dù sao cũng an toàn hơn.”

Đồ Hán nói: “Quan trọng là y có đồng ý ở yên bên cạnh tu sĩ nước Vệ hay không?”

Tô Phá im lặng. Một khi Ngụy Đa tiến vào bí cảnh, nhất định sẽ đi tìm Ngưu Hữu Đạo. Nếu không, cũng sẽ không tranh đi.

.........

Yêu Ma Lĩnh, phía sau Ma cung. Rống! Kim Mao Hống chợt ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng.

Ngồi trên mép một vách đá dựng đứng, Triệu Hùng Ca tay ôm hồ lô rượu quay mắt nhìn lại.

Trên bầu trời đầy mây đen, một người phiêu dật như tiên bay đến. Khi rơi xuống, tay áo khẽ vẫy như đôi cánh xếp lại. Mái tóc dài đen nhánh cũng rũ xuống, chính là Tả sứ Ma giáo Nam Thiên Vô Phương.

“Tìm ta có việc gì sao?” Nam Thiên Vô Phương bước đến bên cạnh Triệu Hùng Ca.

Hai người một đứng một ngồi, nhìn về phía bầu trời bao trùm mây đen, thời tiết biến đổi thất thường.

“Là chuyện bí cảnh Thiên Đô.” Triệu Hùng Ca hớp một hớp rượu, nói.

Nam Thiên Vô Phương thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn y: “Không phải Toa Như Lai đã gạt tên ngươi ra khỏi danh sách rồi sao?”

Triệu Hùng Ca nói: “Vì sao ông ta lại gạt tên ta, chắc ngươi cũng biết rõ. Người kia còn chưa lấy được thứ mà ông ta muốn, tạm thời không muốn ta chết mà thôi.”

Nam Thiên Vô Phương hỏi: “Chẳng lẽ ngươi lại muốn vào trong đó?”

Triệu Hùng Ca đáp: “Ta cũng không nhàm chán như vậy. Ngưu Hữu Đạo gửi tin cho ta, uy hiếp ta. Không đúng, nói chính xác là đang uy hiếp ngươi.”

Nam Thiên Vô Phương hơi kinh ngạc: “Uy hiếp ta? Có ý gì?”

Ông ta không cho rằng Ngưu Hữu Đạo có tư cách uy hiếp ông ta. Có khi nào... trong đầu hắn ta lóe lên hình ảnh một người phụ nữ, trong lòng liền căng lên.

Buông hồ lô rượu xuống, Triệu Hùng Ca ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn ông ta.

Nam Thiên Vô Phương dường như hiểu ý, sắc mặt trầm xuống: “Làm sao hắn biết quan hệ giữa ta và Quản Phương Nghi?”

Triệu Hùng Ca bật cười, một lát sau mới lắc đầu nói: “Cái gì gọi là tà tâm? Ngươi đang có tật giật mình thì có? Ta có nói là người phụ nữ kia sao? Ngươi khẩn trương cái gì?”

Nam Thiên Vô Phương nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.”

Triệu Hùng Ca đứng dậy, khoác khuỷa tay lên vai của ông ta, lười nhác dựa vào: “Ta vẫn luôn hiếu kỳ, tại sao ngươi lại có thể bỏ mặc bà ta qua lại với đàn ông nhiều năm như vậy ở Tề Kinh? Còn Ngưu Hữu Đạo kia nữa, ai cũng biết bà ta đã trở thành người của Ngưu Hữu Đạo, trong lòng ngươi chẳng lẽ không quan tâm? Loại người như ngươi, ta thật sự không biết ngươi nghĩ như thế nào. Cho nên ta rất hiếu kỳ, nào, nói cho ta biết đi, ta đang vểnh tai thỉnh giáo đây.”

Nam Thiên Vô Phương hất cùi chỏ trên bờ vai mình xuống: “Tửu quỷ, nói chuyện chính đi, hắn uy hiếp ta chuyện gì?”

Triệu Hùng Ca cười ha hả: “Vu Chiếu Hành xếp hạng thứ sáu Đan bảng có phải là người của Ma giáo hay không?”

Nam Thiên Vô Phương hỏi: “Người của Ma giáo thì có liên quan gì đến Ngưu Hữu Đạo?”

Triệu Hùng Ca nói: “Vu Chiếu Hành cũng nằm trong danh sách tán tu tiến vào bí cảnh Thiên Đô, ngươi nói có liên quan đến Ngưu Hữu Đạo hay không? Ngưu Hữu Đạo khác thì không nói, chỉ nói đến một việc, nếu hắn không thể sống trở về từ bí cảnh, tất cả mọi người sẽ biết thân phận Vu Chiếu Hành là người của Ma giáo.”

Nam Thiên Vô Phương cau mày.

Triệu Hùng Ca nói: “Ta bắt đầu cảm thấy có chút khó hiểu, không biết tên tiểu tử kia định chơi một trận như thế nào. Sau này ta hiểu ra, lời này không phải nói với ta mà là nói với Ma giáo.”

Nam Thiên Vô Phương lẩm bẩm: “Tại sao Ngưu Hữu Đạo lại biết?”

Đây chính là thừa nhận! Triệu Hùng Ca cảm thấy buồn cười, phát hiện tên tiểu tử Ngưu Hữu Đạo đúng là có tài, không biết từ lúc nào lại nắm được bí mật của Ma giáo, không khỏi trêu chọc: “Vu Chiếu Hành thật là người của Ma giáo?”

Nam Thiên Vô Phương nói: “Vu Chiếu Hành giấu diếm rất sâu, thân phận chưa hề bại lộ ra, tại sao hắn lại biết được bối cảnh của Vu Chiếu Hành? Chẳng lẽ lần trước Vu Chiếu Hành đến Vạn Thú môn, vì Thượng Thanh Tông của ngươi ra mặt mà bại lộ chân tướng? Nhưng lần đó rất kín mà, không thể nào.”

Triệu Hùng Ca nói: “Ngươi hỏi ta, ta làm sao biết? Tóm lại tiểu tử kia gian xảo vô cùng. Lời cần nói ta đã nói, tự ngươi xem mà xử lý. Dù sao chuyện cũng chẳng liên quan đến ta.”

Y biết rõ ràng hơn so với ai khác, một khi thân phận Vu Chiếu Hành bị bại lộ, chính là cái chết. Người đang bóp lấy cổ Ma giáo không thả sẽ không cho phép Ma giáo có người có thực lực như Vu Chiếu Hành nằm ngoài sự khống chế của người đó. Nếu không phải Giáo chủ tiền nhiệm Ma giáo là nghĩa phụ của người đó, khiến người đó cần một tấm màn che, chứng minh người đó không giết nghĩa phụ mình, người đó đã sớm ra tay đại khai sát giới với Ma giáo rồi, sao có thể để Ma giáo ngầm nghi ngờ hai lòng kéo dài hơi tàn đến tận lúc này.

Mao Lư sơn trang, Ngưu Hữu Đạo trở về.

Chiến sự bị đóng băng, tên của hắn nằm trong danh sách tiến vào bí cảnh Thiên Đô. Bây giờ không ai động được đến hắn. Nếu không, chính là quấy nhiễu việc của Phiêu Miểu các. Bây giờ trở về là an toàn nhất.

“Ngươi yên tâm phía Nam châu đi. Ai dám làm loạn với Nam châu, ta sẽ không ngồi nhìn.”

Ngọc Thương nói xong, sau đó cùng với Độc Cô Tĩnh nhảy lên phi cầm bay lên không. Khi nhìn xuống Ngưu Hữu Đạo đang đứng bên dưới đưa tiễn, ông ta thở dài: “Lập tức liên lạc với Chưởng môn các phái có giao tình với ta, ta phải nhanh chóng gặp mặt bọn họ.”

“Rõ!” Độc Cô Tĩnh lên tiếng.

Đứng trong khu rừng, Ngưu Hữu Đạo chống kiếm im lặng. Ngọc Thương bảo vệ cho hắn là chuyện tốt, nhưng hắn không cho rằng Ngọc Thương có thể thuyết phục các phái hạ thủ lưu tình với hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play