Nhưng trước khi đi, Ngưu Hữu Đạo vẫn nhắc nhở: “Khi đi sẽ là một năm, trước khi ta trở về, ta không hy vọng nhìn thấy có người nào đó chạm tay loạn vào Nam châu.”
Thời gian rời đi quá lâu, hắn lo có người thừa dịp hắn không ở đây mà thèm ăn. Đây cũng là một trong những mục tiêu quan trọng mà hắn đến đây.
Cung Lâm Sách gật đầu: “Ngươi yên tâm đi, cho dù ngươi không nói, Tử Kim động cũng sẽ không tùy tiện để người ta thay đổi. Bây giờ ngươi hãy chuẩn bị rời đi. Tình huống bên trong bí cảnh Thiên Đô, ngươi đã biết rồi chứ?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã nhìn thấy heo chạy, ít nhiều cũng đã nghe nói qua một chút. Sau khi trở về, ta sẽ tìm hiểu kỹ càng hơn.”
Cung Lâm Sách nói: “Chuyện đã không thể tránh khỏi, vậy thì hãy chuẩn bị đầy đủ để đối mặt. Ta tin rằng, với năng lực của ngươi, không đến mức bị người ta giết chết một cách đơn giản. Nếu có chỗ nào không rõ, ngươi có thể hỏi thăm đệ tử Tử Kim động. Ta sẽ sắp xếp, bọn họ sẽ phối hợp với ngươi.”
“Được, xin cáo từ.” Ngưu Hữu Đạo chắp tay chào từ biệt mọi người.
Bọn họ cũng không giữ lại. Tình huống trước mắt cũng không tiện phô trương. Bọn họ cũng chẳng phái người đưa tiễn. Ngưu Hữu Đạo đến thế nào thì đi thế đó.
Mây lướt qua tai, trong thời khắc người còn trên không, Ngưu Hữu Đạo bắt đầu suy nghĩ.
Chuyện lần này nói cho cùng vẫn là danh sách một ngàn tán tu của Phiêu Miểu các gây họa. Phiêu Miểu các căn bản không nghĩ đến việc đối phó hắn, cũng chẳng để hắn vào mắt, chỉ là tiện tay ném ra danh ngạch, đã đem hắn cuốn vào một chỗ, còn đánh hắn không thể chống đỡ, ngay cả chỗ để nói lí lẽ cũng không có, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận mệnh.
Đối mặt với tồn tại như vậy, chỉ một quyết định tùy tiện, hắn giống như một người dân dưới ngọn lửa của các nước. Chiến tranh khởi phát không phải nhằm vào bách tính, nhưng khi bị quét sạch, bách tính lại là người xui xẻo nhất.
Đang suy nghĩ, hắn phát hiện Quản Phương Nghi cũng đang im lặng, liền trêu chọc: “Hồng Nương, ta cảm thấy rất kỳ quái, cô khá nổi danh trong giới tán tu, hơn nữa còn có ảnh hưởng của ta, cô lại đi theo bên cạnh ta, tại sao trên danh sách lại không có cô?”
“Ngài cũng nhìn ra được là ta tốt sao?” Quản Phương Nghi lườm hắn một cái, chợt tự giễu: “Ở bên cạnh ngài thì sao? Trong mắt bọn họ, ta chỉ là một bình hoa bên cạnh ngài mà thôi. Ngài tưởng ta còn là Hồng Nương Tề kinh người người tranh giành năm đó? Hoa tàn ít bướm. Nếu là năm đó, không chừng sẽ đúng như lời ngài nói.”
“Nói đi thì cũng nói lại. Người năm đó tranh giành ta cũng không có tư cách được Phiêu Miểu các đề danh. Có thể đứng trong hàng Phiêu Miểu các đều là hạng người gì chứ? Thanh danh ta như thế nào ta tự biết, không cần người khác nhắc nhở. Trong tình huống đề danh nhưng không bị người khác phát hiện, tất cả đều là Chưởng môn đại nhân cao cao tại thượng, vô cùng trân quý, đáng vì ta mà tự chuốc nguy hiểm sao? Chuyện này với chuyện chiếm tiện nghi của ta là hai chuyện khác nhau. Nữ Chưởng môn không phải còn nhìn ta không vừa mắt sao? Ta không phải ngài, ta chỉ là một bình hoa tùy tùng, chẳng ai so đo với ta.”
“Cô đúng là đã nhìn thấu.” Ngưu Hữu Đạo cười ha hả, tiếp tục trêu chọc: “Người khác có đề danh cô hay không, ta không biết. Ít ra Đỗ Vân Tang, ta cam đoan ông ta chắc chắn sẽ không đề danh cô.”
Nhắc đến Đỗ Vân Tang, Quản Phương Nghi hơi bị kích động, mặt trầm xuống: “Ngưu Hữu Đạo, ngài rảnh quá không có việc gì muốn cãi nhau hay sao?”
Nếu là bình thường, đã sớm trở mặt ầm ĩ, lần này bà ta không muốn làm loạn với Ngưu Hữu Đạo.
“Đã xem danh sách tán tu chưa?”
Bên trong hoàng cung nước Tấn, Thiệu Bình Ba chào sau lưng Thái Thúc Hùng, Thái Thúc Hùng quay lưng thuận miệng hỏi một câu.
Thiệu Bình Ba đáp: “Vi thần đã xem rồi.”
Đột nhiên nhảy ra một danh sách tán tu, y cũng thật bất ngờ, nhất là khi nhìn thấy cái tên Ngưu Hữu Đạo trong đó.
Trước kia, y luôn cảm thấy y thua Ngưu Hữu Đạo là vì y không phải tán tu. Nhưng hôm nay xem ra, ông trời luôn có chỗ công bằng.
Thái Thúc Hùng nói: “Ngưu Hữu Đạo cũng có tên trên danh sách. Xem ra tên nhóc này đã đắc tội với không ít người. Khi Phiêu Miểu các đề danh, có mười hai người đề cử hắn.”
Thiệu Bình Ba hơi cụp mắt xuống, bình tĩnh đáp: “Nếu bệ hạ muốn mời chào, lúc này chính là cơ hội.”
Cái gì gọi là cơ hội? Chính là bên trong bí cảnh Thiên Đô, tu sĩ nước Tấn có thể bảo đảm được an toàn cho Ngưu Hữu Đạo. Lực uy hiếp của nước Tấn sẽ có tác dụng kéo dài.
Lời này, ngoài mặt thì vì Thái Thúc Hùng mà cầu hiền, còn trên thực tế chính là đẩy Ngưu Hữu Đạo vào vực sâu.
Y biết Ngưu Hữu Đạo sẽ không đồng ý. Với thế cục mà hắn đã tạo ra trước mắt, hắn không có khả năng đồng ý, ngay cả khi đứng trước uy hiếp tử vong, hắn cũng sẽ không đồng ý. Lần này, Thái Thúc Hùng xem như thất vọng rồi. Có năng lực cũng là một sai lầm. Không thể trở thành người nhà thì chính là kẻ địch. Thái Thúc Hùng ra lệnh một tiếng, bên trong bí cảnh Thiên Đô, các tu sĩ nước Tấn sẽ không nương tay.
Thái Thúc Hùng gật đầu tán thành.
Thiệu Bình Ba không nói đến vấn đề này nữa: “Trên danh sách tán tu, vi thần quan tâm nhất không phải là Ngưu Hữu Đạo mà là Tây Môn Tình Không.”
“Ồ?” Thái Thúc Hùng xoay người lại nhìn Thiệu Bình Ba.
Thiệu Bình Ba chắp tay nói: “Tây Môn Tình Không là hộ thần bên cạnh Huyền Vi, khiến đạo chích không dám hành động thiếu suy nghĩ. Không có Tây Môn Tình Không chấn nhiếp, rất nhiều chuyện Huyền Vi không thể thao tác một cách dễ dàng. Lần này, Tây Môn Tình Không sẽ đi mất một năm. Ba Đại Phái nước Vệ sẽ không để vuột mất cơ hội, nhất định tăng cường khống chế Huyền Vi. Người mà vi thần cài vào nước Vệ có thể gia tăng tiến độ.”
“Ừm!” Thái Thúc Hùng nheo mắt gật đầu.
......
“Có chuyện gì cần nói sao?”
Huyền Vi ngồi sau án thư phê duyệt xong bộ văn thư cuối cùng, sau khi giao cho thủ hạ liền đưa mắt nhìn sang Đường Nghi đang định lên tiếng mấy lần.
Trong lòng Đường Nghi có chút lo âu.
Tây Môn Tình Không đứng thẳng tắp như cây cột, người đeo một thanh kiếm lặng lẽ nhìn sang.
Huyền Vi nói: “Muội muội có chuyện gì, không ngại nói thẳng ra đi.”
Đường Nghi bước lên phía trước, nói: “Ngưu Hữu Đạo cũng có tên trong danh sách tán tu tiến vào bí cảnh Thiên Đô.”
Huyền Vi gật đầu: “Ta biết, thế muội muội có chuyện gì cần nói hay sao?”
Đường Nghi: “Tướng công không phải muốn mời chào Ngưu Hữu Đạo sao? Lần này hẳn là một cơ hội.” Trong lúc nói chuyện, nàng còn lặng lẽ liếc nhìn Tây Môn Tình Không.
Ánh mắt Huyền Vi hiện lên sự giảo hoạt: “Ta hiểu ý của muội muội. Muội sợ hắn tiến vào bí cảnh Thiên Đô sẽ gặp nguy hiểm, muốn thành viên nước Vệ tham dự hoặc nhờ Tây Môn Tình Không giúp đỡ một hai. Xem ra, muội muội vẫn còn tình cảm với Ngưu Hữu Đạo.”
Đường Nghi lúng túng: “Không phải như tướng công đã nghĩ. Dù sao hắn cũng là người của Thượng Thanh Tông. Thượng Thanh Tông không muốn nợ ơn hắn. Huống chi, nếu hắn có thể giúp đỡ được tướng công, tướng công cũng cảm thấy vui. Lần này chính là một cơ hội mời chào rất tốt.”
Huyền Vi hơi do dự, sau đó gật đầu: “Được, ta đã biết, việc này ta sẽ sắp xếp sau. Bên phía của muội cũng phải sắp xếp người tiến vào bí cảnh, muội hãy mau về để chuẩn bị.”
Đường Nghi hơi hạ thấp người rồi cáo lui.
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng Đường Nghi biến mất ngoài cửa, Huyền Vi đứng dậy bước ra khỏi bàn, từ cửa sau rời khỏi lầu các, dạo bước đến đình thủy tạ, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua đám pháp sư hộ vệ ở Thiên Vi phủ.
Sau khi tiến vào phòng của mình, Huyền Vi cho thị nữ lui. Dưới sự ra hiệu của nàng, khi thị nữ rời đi đã đồng thời đóng cửa lại.
Tây Môn Tình Không nhìn cánh cửa đóng lại, ít nhiều có chút ngoài ý muốn. Chuyện cô nam quả nữ ở chung một phòng là chuyện mà trước giờ Huyền Vi luôn đề phòng, không muốn gánh chịu lời ra tiếng vào.
Huyền Vi quay người đứng trước mặt y, bốn mắt nhìn nhau: “Vừa nãy chàng cũng đã nghe lời nói của Đường Nghi rồi chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT