Bầu trời bên ngoài đầy sao, đèn đuốc trong Cận Thiên Cung sáng chói,trên vách tường khảm những viên dạ minh châu to nhỏ chiếu sáng rực rỡ.

Ba mươi trường án dài xếp hai bên trái phải, ba mươi người ngồi nghiêm chỉnh sau trường án, chính là người chấp chưởng thế lực các nơi trong ngoài nước, đám Cung Lâm Sách cũng ở trong số đó, hôm nay đều hội tụ ở đây không biết có chuyện gì.

Trong lúc cả đám im lặng chờ đợi, có mấy người ngoài cửa tiến vào, cầm đầu là một hán tử gầy gò, sắc mặt lạnh lùng làm người ta có cảm giác là một thứ gì đó siêu nhiên.

Ông ta vừa bước vào, ba mươi người dự thính trong điện đều đứng lên nghênh đón, nhìn hán tử kia không nhanh không chậm đi qua khỏi tầm mắt.

Có thể khiến những người này đều cung kính dĩ nhiên không phải người bình thường, chính là đệ tử của La Thu một trong chín đại chí tôn, cũng là nữ tế của La Thu, Thành chủ Trích Tinh thành Toa Như Lai phụ thân Toa Huyễn Lệ.

Phiễu Miễu Các chính là nơi chính vị đại chí tôn liên hợp xử lý chuyện thiên hạ, chín đại chí tôn sẽ thay phiên cử người đến quản lý, lần này người chấp chưởng chính là Toa Như Lai.

Toa Như Lai bước trên bậc thang đến vị trí chủ vị liền quay đầu nhìn đám đông, lạnh nhạt nói: “Đều tới đông đủ rồi, ngồi đi.”

Chúng nhân ngồi xuống, ông ta cũng đi đến ngồi xuống sau án, một lần nữa nhìn kỹ đám người lên tiếng nói: “Gọi tất cả mọi người tới đây cũng không có chuyện gì khác, bí cảnh Thiên Đô sắp mở, vẫn quy tắc cũ, danh sách sẽ được chư vị báo lên, bên này sẽ không miễn cưỡng. Danh sách chư vị báo lên ta đã coi, rõ ràng có gì đó không đúng nên muốn hỏi chư vị đã xảy ra chuyện gì, hy vọng chư vị có thể cho ta lời giải thích.”

Nghe thấy vậy, cả đám hai mặt nhìn nhau.

Phần lớn mọi người không lên tiếng, Đông Hải Yêu Vương hải ngoại bên ngoài bảy nước lên tiếng: “Toa tiên sinh, theo quy tắc cũ thì chúng ta cũng đã làm theo quy tắc cũ, có gì không đúng vậy?”

Toa Như Lai liếc mắt: “Danh sách các hải vực đưa lên không có vấn đề gì.”

“À!” Đông Hải Yêu Vương vui vẻ, cười nói với đám đông: “Xem ra những người ở đại lục các ngươi có vấn đề rồi, vậy các ngươi phải giải thích rõ ràng với Toa tiên sinh thôi.”

Rõ ràng ông ta có ý định muốn xem náo nhiệt, đồng thời cũng tò mò rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì.

Đã chỉ đến đầu tu sĩ đại lục, Đỗ Vân Tang chưởng môn Thiên Hành tông nghi ngờ nói: “Toa tiên sinh, ngài nói danh sách đề cử của các phái có vấn đề, ta không hiểu rõ lắm, có vấn đề chỗ nào có thể chỉ rõ không?”

Toa Như Lai như không hề dính phải khói lửa nhân gian, lạnh nhạt nói: “Vấn đề xuất hiện ở ba phái lớn của chư quốc, chất lượng tu sĩ trên danh sách ba phái lớn các nước đưa lên lần này không bằng lúc trước. Bí cảnh Thiên Đô năm mươi năm mở ra một lần, mỗi lần các nước đều cử tu sĩ tinh anh đi tham dự, năm nay bí cảnh Thiên Đô mở đúng lúc ta trực, mùa trước bí cảnh Thiên Đô mở vẫn theo quy tắc cũ, đến lượt ta thì lại không bình thường, chư vị đang cố ý làm ta khó xử sao?”

Lời này vừa nói ra, không ít người bừng tỉnh đại ngộ, đại khái hiểu ra chút gì.

Đỗ Vân Tang như nghĩ ngợi gì đó. Đông Hải Yêu Vương cười “hì hì” một tiếng, ánh mắt nhìn trái nhìn phải, quan sát phản ứng mọi người.

Thấy không ai nói gì, Toa Như Lai nhìn chằm chằm mấy vị chưởng môn bên Tống quốc: “Chất lượng danh sách Tống quốc báo lên là tệ nhất, không định giải thích chút gì sao?”

Quan Cực Thái chưởng môn Lăng Tiêu Các, Cù Phiên chưởng môn Huyết Thần điện, Ngô Thừa Vũ chưởng môn Liệt Thiên cung, ba người âm thầm nhìn nhau.

Tây Hải Đường chưởng môn Vạn Thú môn ngồi bên cạnh hơi nghiêng đầu nhìn về phía ba người.

Ánh mắt ba người hơi giao nhau, cuối cùng Quan Cực Thái chưởng môn Lăng Tiêu Các thay mặt đứng lên giải thích: “Toa tiên sinh hiểu lầm, tuyệt đối không phải cố ý làm nhọc lòng Toa tiên sinh, thực ra tình cảnh Tống quốc hiện tại cực kì gian nan, đang đối mặt với chiến tranh, nhật lực không đủ, đang là lúc cần dùng người, nếu lại cử đệ tử tinh anh đi rồi, ba phái lớn chúng ta há chẳng phải tự rước lấy diệt vong sao?”

Toa Như Lai khẽ vuốt cằm: “Nếu Tống quốc diệt vong, ba phái lớn Tống quốc e là ngay cả tư cách đứng vào hàng ngũ Phiễu Miễu Các cũng chẳng có, sao còn để ý đến chuyện bí cảnh Thiên Đô mở gì đó, lý do này thực sự khiến người ta không có gì để nói, ngay cả ta cũng không tìm ra lý do gì chỉ trích các ngươi. Hàn quốc thì sao, Hàn quốc cũng vì sắp diệt vong à? Trì Thanh Lệ, đã xảy ra chuyện gì?”

Trì Thanh Lệ chính là chưởng môn Thiên Nữ giáo Hàn quốc, một phụ nhân mỹ mạo bạch y như tuyết ngồi ngay ngắn.

Trì Thanh Lệ thật sự xấu hổ, hỏi vậy bà phải trả lời sao đây, Hàn quốc đang ức hiếp Tống quốc, muốn khiến Tống quốc diệt quốc, dĩ nhiên không tồn tại vấn đề như Toa Như Lai nói, nhưng bên này đang giao chiến với Tống quốc, đệ tử tinh anh dĩ nhiên cử đi chiến trường tọa trấn, nếu toàn bộ đều là phế vật sẽ không cản được tu sĩ tinh nhuệ Tống quốc, sẽ bất lợi cho chiến sự.

Xấu hổ thì xấu hổ, nhưng đã bị Toa Như Lai điểm danh thì không lên tiếng không được.

Sau khi sắp xếp xong suy nghĩ, Trì Thanh Lệ chậm rãi nói: “Toa tiên sinh, chúng ta cũng là thế bất đắc dĩ, tu sĩ Hàn Tống giao chiến, Tống quốc không chỉ xuất động tu sĩ của Tống quốc mà còn có tu sĩ Tề quốc và tu sĩ Vệ quốc chạy tới tham gia náo nhiệt. Tu sĩ ba nước đang liên thủ đối phó Hàn quốc ta, hqt nếu đưa tu sĩ tinh nhuệ vào bí cảnh Thiên Đô hết thì cũng phải tự chịu diệt vong.”

Lý do này, Âm Như Thuật chưởng môn Bách Xuyên cốc và Hư Nghênh Quảng chưởng môn Vô Thượng cung đều ném cho bà ánh mắt tán dương.

Quan Cực Thái chưởng môn Lăng Tiêu Các nỗi giận, đứng lên, chỉ vào Trì Thanh Lệ giận dữ mắng: “Tiện nhân! Lý do của cô là lý do chó má gì? Là Hàn quốc các cô xâm lấn Tống quốc ta, đâu phải Tống quốc ta xâm lấn Hàn quốc cô, chỉ cần Hàn quốc cô lui binh, hai nước ngưng chiến, sao Hàn quốc phải tự chịu diệt vong gì chứ? Quả thực là cưỡng từ đoạt lý!”

Tiện nhân? Trì Thanh Lệ cũng giận mà đứng lên: “Quản tốt cái miệng thúi của ngươi!”

“Ta triệu tập các ngươi tới, không phải nghe các ngươi cãi nhau!” Toa Như Lai nghiêm nghị khiển trách, trong ngữ khí hàm chứa pháp lực nhất thời như kinh lôi quẩn quanh trong điện.

Quan Cực Thái và Trì Thanh Lệ đều nhìn nhìn về phía chỗ ngồi của ông ta, mặc dù vẫn tức giận bức bình nhưng đều không thể không chậm rãi ngồi xuống lại.

Ngữ khí Toa Như Lai hòa hoãn lại.

“Tấn quốc thì sao? Các quốc gia giao chiến hình như các ngươi đâu ảnh hưởng gì, vì sao danh sách Tấn quốc báo lên cũng không như trước?”

Ba phái lớn của Tấn quốc, Khí Vân tông một mình độc tôn, hai nhà khác chỉ trang trí, dĩ nhiên Khí Vân tông trả lời vấn đề này.

Thái Thúc Phi Hoa chưởng môn Khí Vân tông cũng hơi ngại ngùng, thế cục của chư quốc đã đến nước này, dã tâm Tần quốc người qua đường cũng biết, nhưng ông ta không thể nói ra ở đây để bị mọi người công kích được. ông ta không thể nói Tấn quốc lòng dạ âm hiểm đang chuẩn bị sẵn để chiếm đoạt chư quốc, lưu lại tu sĩ tinh nhuệ là chuẩn bị phát động chiến tranh xâm lấn?

Thái Thúc Phi Hoa ho khan khù khụ, lên tiếng nói: “Toa tiên sinh, chư quốc đều đã tham dự chiến sự, Tấn quốc ta vô cùng lo lắng, sợ không lo nỗi mình, lo lắng bất cứ lúc nào cũng sẽ bị lôi xuống nước nên không thể không tự chuẩn bị bảo vệ chính mình được.”

Lời này vừa nói ra, lập tức rước lấy một đống ánh mắt khinh bỉ.

“Ừm, đều có lý do!” Toa Như Lai hừ một tiếng: “Xem ra bí cảnh Thiên Đô sắp mở ra kia không đúng lúc rồi, mở ngay thời điểm chư quốc đại chiến!”

“Ta mặc kệ những gì các ngươi nói là lý do hay lấy cớ, nhưng quy tắc là quy tắc, nếu không có quy tắc ước thúc, xui xẻo vẫn chính là các ngươi. Cho nên trước khi các vị Thánh Tôn lên tiếng, tất cả đều phải xử lý theo quy tắc cũ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play